Em Không Ngoan

Chương 12: Chương 12:



Phòng ngủ trong khách sạn chỉ bật một ngọn đèn tường, ánh đèn vàng mờ ảo tràn ngập trên giường lớn, Ninh Già Dạng đang nằm bò ở cuối giường nghịch điện thoại.
 
Cô đang mặc chiếc váy ngủ bằng lụa ưa thích thường ngày của mình, dây áo màu đen trên vai mềm mại lộ rõ ​​trên làn da trắng như tuyết, bầu không khí càng tỏa ra vẻ thần bí mê hoặc dưới ánh đèn.
 
Trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt rối rắm của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô nhìn vào màn hình WeChat với Thương Dư Mặc.
“Haiz……”
 
Ninh Già Dạng ảo não xoay người, bắp chân thon thả vô thức đung đưa trên không, tạo thành vòng cung quyến rũ.
 
Cô hít thở sâu vài hơi.
 
Dây áo trên vai tuột xuống, thoáng lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, toát lên vẻ sa đọa không thể che đậy.
 
Cô nghĩ đến những lời đầy ẩn ý của đạo diễn Giang ban sáng, Ninh Già Dạng không kìm được cắn môi.
 
Đạo diễn Giang đã thỏa hiệp, nhưng là do Thương Dư Mặc tác động.
 
Hóa ra anh đã sớm giúp cô giải quyết mọi chuyện, nhưng cô không chỉ hiểu lầm anh mà còn đơn phương chiến tranh lạnh với anh…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đầu ngón tay Ninh Già Dạng dừng lướt trên màn hình, sau đó chậm rì rì gõ vài chữ…..
 
[ Cảm ơn anh đã giúp … ]
 
Nhưng còn chưa nhập xong một câu hoàn chỉnh đã lập tức xóa hết toàn bộ.
 
Aaaaa!
 
Mở đầu sượng trân quá!
 
Nhìn đồng hồ treo trên tường, mới tám giờ rưỡi, cô không biết Thương Dư Mặc còn ở bệnh viện hay đã về nhà rồi.
 
Ninh Già Dạng chống má, khẽ cọ mặt lên gối.
 
Cuối cùng như sực nhớ ra điều gì, cô đột nhiên ngồi dậy và nhanh chóng mở WeChat của Tiểu Lộc ra:
 
Bọt sóng nhỏ dập dềnh: [ Tiểu Lộc, gửi link diễn đàn mà em lướt ở bệnh viện lần trước cho chị đi. ]
 
Tiểu Lộc lập tức gửi link tới.
 
Tiểu Lộc: [ Chị ơi, diễn đàn này chỉ có thể xem chứ không bình luận được, chỉ có nhân viên bệnh viện mới có thể đăng ký bình luận thôi. ]
 
Bọt sóng nhỏ dập dềnh: [ Hiểu rồi! ]
 
Cô không chút do dự nhấn vào link.
 
Bài đăng có tiêu đề màu đỏ đập thẳng vào tầm mắt…..
 
# Video tổng hợp hình ảnh độ nét cao của Ninh nữ thần hào quang muôn trượng #
 
Đây là cái gì? ?
 
Nếu không phải cái tiêu đề to đùng - diễn đàn chính thức của bệnh viện số 1 Lăng Thành, cô thực sự nghi ngờ rằng mình đã vào diễn đàn của chính cô.
 
Ninh Già Dạng ngập ngừng mở ra.
 
Chủ topic: Tần Vọng Thức khoa ngoại thần kinh (phóng viên Tiểu Tần)
 
Bài đăng đầu tiên là bài luận nghìn chữ của anh ấy nhiệt liệt đề cử tất cả các tác phẩm của cô.
 
Diễn đàn bệnh viện còn có thể dùng như vậy sao?
 
Sau khi xem xong, Ninh Già Dạng vừa buồn cười vừa có chút cảm động, không ngờ rằng fan hâm mộ lại ủng hộ cô bằng đủ loại cách khác nhau ở một nơi mà cô không biết.
 
Ninh Già Dạng tiếp tục lướt xuống xem.
 

Quả nhiên cũng có rất nhiều bài viết của Thương Dư Mặc.
 
Ninh Già Dạng không ngờ lại có thể nhìn thấy biệt hiệu của mình trong bài đăng của Thương Dư Mặc……
 
#Sốc! Người đẹp lạnh lùng số một trong bệnh viện của chúng ta đã bị block trên WeChat, hung thủ không ngờ lại là “Bọt sóng nhỏ” #
 
Bọt sóng nhỏ không phải chỉ có cô sao?
 
Vậy là cả bệnh viện đều biết cô block Thương Dư Mặc? !
 
Thương Dư Mặc nói cho biết?
 
Anh rảnh thế à?
 
Còn rảnh nói với người khác về việc vợ anh đã block anh sao?
 
Mang theo rất nhiều thắc mắc, Ninh Già Dạng mở bài đăng này ra mới phát hiện nó hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.
 
Sao mà Bọt sóng nhỏ lại trở thành cô bé đàn em của anh rồi?
 
Còn là CP đàn anh đàn em?
 
Các đồng nghiệp ở bệnh viện của họ không biết rằng anh là một chàng trai đã có gia đình thuần khiết sao!
 
Thương Dư Mặc, tên đàn ông khốn khiếp này, dám trêu hoa ghẹo nguyệt trong khi cô đang bận kiếm tiền nuôi gia đình ư!
 
Ninh Già Dạng lập tức tìm được chủ đề.
 
Cô không chút chần chừ mở WeChat ra, gõ một dòng chữ và gửi đi……
 
Bọt sóng nhỏ dập dềnh: [ Không giữ phẩm hạnh đàn ông! ]
 
Tin nhắn xoay một vòng rồi hiện đã gửi thành công.
 
Ninh Già Dạng nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, hốc mắt đau xót, không đợi trả lời nữa.
 
Lông mi cô khẽ run rẩy, đôi môi đỏ mím chặt, khi cô có chút thất vọng quay lại diễn đàn, điện thoại đột nhiên rung lên.
 
Là một cuộc gọi video.
 
Tên người gọi sáng lên vô cùng bắt mắt…..
 
[ 1 đêm 24 lần ]
 
Đây là biệt danh mà cô đã tiện tay đặt cho Thương Dư Mặc lúc trước.
 
Ninh Già Dạng theo phản xạ có điều kiện soi điện thoại vuốt lại mái tóc bị cô cuốn có phần lòa xòa, cô chỉnh lại tóc cho xinh đẹp sau đó kéo lại chiếc dây áo mỏng manh đang tuột xuống dưới vai lên.
 
Lúc này mới bấm nghe.
 
So với đầu tóc được vuốt thẳng, váy ngủ nghiêm chỉnh của Ninh Già Dạng. Thương Dư Mặc trong video lại trông tùy tiện hơn nhiều.
 
Có lẽ là do vừa mới tắm xong, trên vai áo trắng mặc ở nhà lấm tấm vài vệt nước từ những sợi tóc ướt rơi xuống.
 
Mái tóc ngắn xoăn đen của anh hơi ẩm, có lẽ là do lau vài lần nên càng xoăn hơn, trên trán còn có vài sợi vểnh lên. Khi người đàn ông rũ mi xuống, tóc của anh gần như hòa làm một với lông mi dài của anh. Càng nổi bật hơn là vành tai hơi lộ ra ngoài của anh, một nốt ruồi nhỏ màu đỏ tươi như chu sa in trên đó.
 
Ninh Già Dạng nhìn chăm chú, lông mi của người đàn ông đột nhiên ngước lên.
 
Ánh đèn sáng rõ trong phòng làm việc phản chiếu đôi đồng tử vô cùng nhợt nhạt của anh, nước da trắng lạnh trong suốt, vẻ ngoài cực kỳ lạnh lùng và đẹp đẽ mang đầy vẻ đẹp yêu dị yếu ớt.
 
Ninh Già Dạng cứ như vậy lọt vào tầm mắt của anh, lông mi cô run lên, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng:
Aaaaaa! Tại sao Thương Dư Mặc với khuôn mặt và tính cách như thế lại có những lọn tóc xoăn nhỏ quyến rũ như vậy! ! !
 
Nhìn thấy anh như thế thì không thể tức giận được mà.
 
Cô lập tức quên mất định nói gì.
 
Một đôi mắt đẹp như hoa đào cứ như vật nhìn thẳng vào anh.
 

Cách một cái màn hình, dường như cô muốn ấn xuống những lọn tóc hơi vểnh lên của anh xuống.
 
Đằng sau Thương Dư Mặc là một giá sách rất lớn, anh ngồi xuống chiếc ghế da màu đen, tùy tiện sắp xếp sách trên bàn, ánh mắt lười biếng nhìn vào camera: “Không giữ phẩm hạnh đàn ông? Ý em là gì?”
 
Lúc này Ninh Già Dạng mới định thần lại khỏi vẻ đẹp của anh chồng hờ, nhớ lại tin nhắn mà cô đã gửi cho anh trước đó, cô chỉ muốn tìm bậc thang đi xuống thôi mà.
 
Không ngờ anh lại không biết ý nghĩa câu đó là gì!
 
Cũng phải, người này chưa bao giờ lướt web.
 
“Ý trên mặt chữ đó.”
 
Ninh Già Dạng vô tình liếc nhìn xương ngón tay mảnh khảnh, xinh đẹp và sạch sẽ của anh, đột nhiên khẽ nói: “Nhẫn kết hôn đâu, sao anh không đeo, đồng nghiệp trong bệnh viện đều cho rằng anh là trai độc thân chưa kết hôn.”
 
Rõ ràng là trai có vợ rồi!
 
Thương Dư Mặc không ngờ chủ đề của cô lại thay đổi nhanh như vậy, anh đặt điện thoại lên một cuốn sách bìa cứng dày cộp, tùy ý lật giở những bệnh án nghiên cứu mới nhất, trầm ngâm vài giây: “Để ở văn phòng học viện Khoa học Y khoa rồi.”
 
“Sau này nhớ đeo đó, phải luôn nhớ rõ thân phận trai đã có gia đình của mình, cũng đừng có cho người ta ám hiệu đặc biệt gì nha.” Ninh Già Dạng nhắc nhở.
 
Sau khi cô nói xong, nhìn thấy người đàn ông đang rũ mi làm việc, cô đột nhiên thì thầm: “Cảm ơn …”
 
Thương Dư Mặc nhìn video, dưới ánh sáng mờ ảo, dái tai trắng nõn xinh đẹp của người phụ nữ có chút đỏ ửng, ẩn hiện một nửa trong mái tóc mượt mà.
 
Môi mỏng chợt nhếch lên một vòng cung: “Em nói gì cơ? Anh nghe không rõ.”
 
Nghe thấy giọng nói ẩn chứa ý cười của anh, Ninh Già Dạng thẹn quá hóa giận: “Không nói gì hết, anh chú ý tuân thủ nghiêm phẩm hạnh đàn ông đấy, tạm biệt!”
 
Nói xong cô cúp luôn video.
 
Sau đó úp khuôn mặt nóng rực của mình vào chiếc gối êm ái như mây.
 
Đồ xấu xa! Anh dám cười nhạo cô! !
 
Nhưng bất giác khóe môi dán lên mặt gối của cô cũng hơi cong lên.
 
Trước khi đi ngủ, cô vuốt ve chiếc điện thoại cũng đang nóng bừng, cảm thấy tiếc là không chạm vào mái tóc xoăn vểnh lên của Thương Dư Mặc, nghĩ một hồi cô lại thuận theo tiếng lòng viết thêm bốn chữ vào phía trước “1 đêm 24 lần” trong biệt hiệu của anh, trở thành….
 
[ Chó hư lông xù 1 đêm 24 lần ]
 
Độ phối hợp 100%
 
……
 
Ngày hôm sau, Thương Dư Mặc nhớ ra chiếc nhẫn nên đã tạm thời quay trở lại học viện Khoa học Y khoa một chuyến.
 
Trong khoảng thời gian này, có khá nhiều ca phẫu thuật nan giải, cho nên hầu hết thời gian anh đều ở lại bệnh viện số một Lăng Thành, rất ít khi đến đây.
 
Học viện Khoa học Y khoa cũng có văn phòng riêng của anh, chiếc nhẫn được đặt trong ngăn kéo.
 
Người đàn ông kéo mở ngăn kéo bằng ngón tay thon dài, nhưng lại phát hiện bên trong ngoại trừ một chồng tài liệu thì không có gì.
 
Hôm nay cuối tuần, không có nhiều người trong học viện Khoa học Y khoa, cũng không ai có thể vào phòng này của anh.
 
Thương Dư Mặc xoa ấn đường, anh không quan tâm đến việc mất nhẫn mà chỉ nghĩ đến tính khí của bà Thương, nếu cô mà biết anh đã làm mất nhẫn thì ...
 
Suy nghĩ một lúc, Thương Dư Mặc bèn gọi cho trợ lý vạn năng Lục Nghiêu.
 
“Đặt lại cho tôi một chiếc nhẫn, ừm chính là nhẫn cưới đó, giống y hệt chiếc cũ nhé.”
 
Lục Nghiêu nhận lời xong nói tiếp: “À, bên phía đạo diễn Giang vừa liên lạc, nói muốn mời anh thảo luận chi tiết về hợp đồng.”
 
Lúc trước Thương Dư Mặc đã sửa đổi rất nhiều điều khoản trong hợp đồng, đạo diễn Giang vẫn muốn giành lấy lại.
 
“Dạo này anh có rảnh không, qua đoàn phim một chuyến.”

 
Đôi môi mỏng của Thương Dư Mặc khẽ hé mở, không chút do dự từ chối.
 
Lục Nghiêu nói luôn: “Vừa hay vợ anh cũng đang ở phim trường. Chắc chắn là cô ấy sẽ rất vui khi biết anh đến thăm đấy, mỗi người đàn ông đều nên có trách nhiệm duy trì sự hòa thuận trong gia đình.”
 
Đặc biệt là một nữ minh tinh như vợ anh, hợp tác với nhiều nam diễn viên đẹp trai như vậy, đại thiếu gia anh không cảm thấy nguy cơ gì hả!
 
Vốn dĩ Lục Nghiêu còn tưởng phải tiếp tục vận động khuyên nhủ, không ngờ Thương Dư Mặc suy nghĩ một chút đã đồng ý ngay: “Cậu sắp xếp thời gian đi.”
 
Sau đó lập tức cúp máy.
 
Lục Nghiêu: “…”
 
Sự sắp đặt đột ngột này thực sự khiến bổn trợ lý không kịp phòng bị.
 
*
 
Khai máy chưa đến hai ngày, Ninh Già Dạng đã quen với cuộc sống của đoàn phim, nhanh chóng tiến vào trạng thái, sau khi quay xong thì lười biếng dựa vào ghế nghỉ nhìn người khác quay.
 
Tiểu Lộc mặt đỏ bừng bừng, bưng cốc trà hoa quả chạy tới: “Chị ơi, em vừa đến chỗ đạo diễn xem, cảnh quay của chị siêu đỉnh luôn!”
 
“Aaa, ánh mắt nhìn lại đó đúng là siêu kinh điển!”
 
“Biên kịch của NN xịn quá trời.” Một số tình tiết được sửa lại hoàn toàn phù hợp với khí chất sẵn có của Ninh Già Dạng.
 
Sau khi quay xong, thời tiết quá nóng khiến Ninh Già Dạng không muốn nhúc nhích, vậy mà nhìn em ấy vẫn còn sung sức như vậy.
 
Cô không khỏi chậc một tiếng, đưa quạt nhỏ qua: “Đừng để bị cảm nắng.”
 
Vốn dĩ còn hai cảnh quay, nhưng đột nhiên đạo diễn thông báo: “Tạm nghỉ giữa chừng 1 tiếng.”
 
Sau đó vội vội vàng vàng dẫn theo trợ lý rời đi.
 
Không lâu sau đã nghe một nhân viên đi ngang qua nói: “Tôi nghe nói đạo diễn Giang đi đón tiếp một nhân vật lớn nào đó.”
 
“Ban nãy cô Lương cũng vội vàng trang điểm, xong đi theo luôn đó.”
 
“Đừng nói là nếu như có thể bắt được vị này, về sau càng không thể coi thường cô Lương nhé.”
“……”
 
Nghĩ đến trận chiến đấu đá giữa Lương Dư Quỳnh và Ninh Già Dạng đang diễn ra trên mạng, bọn họ lén liếc nhìn người còn lại đang ở đây.
 
Nhưng lại nhìn thấy người ta đang nhắm hờ mắt, dáng vẻ người đẹp đang ngủ, dáng vẻ xin đừng quấy rầy, lập tức ngậm miệng lại.
 
Vậy là….
 
Hình như không quan tâm lắm?
 
Tiểu Lộc nhỏ giọng lẩm bẩm bên tai cô: “ Nhân vật lớn nào mà có thể khiến đạo diễn đích thân đi tiếp đón vậy.”
 
“Con nhỏ hèn hạ đó mà ôm được chân đại gia thì sao bây giờ?”
 
Bây giờ đã lố lăng như vậy rồi, nếu có thêm một người chống lưng đắc lực, chẳng phải càng bắt nạt tiên nữ của bọn họ sao?
 
Tiểu Lộc cảm giác rất căng thẳng.
 
Ninh Già Dạng không có hứng thú, cô sợ nóng mà còn phải mặc sườn xám ôm sát, ước gì có thể nằm rạp trên ghế mát lạnh có lót băng, lông mi thản nhiên nhướng lên “Ồ…”
 
Thích ai kệ ả, không phải đi cặp kè với người của cô thì liên quan gì đến cô đâu chứ?
 
Mà lúc này Thương Dư Mặc đã được đạo diễn đích thân mở cửa đi dọc theo hành lang râm mát, lên tầng ba của khách sạn phục cổ nơi từng tổ chức họp báo.
 
Ở đây, gần như có thể nhìn thấy toàn bộ phim trường.
 
“Về việc phỏng vấn không thể bắt đầu ghi hình từ nhà, anh có thể cân nhắc lại không?”
 
Hiện giờ các cuộc phỏng vấn đều đang bắt kịp với thời đại. Không còn là người dẫn chương trình và khách mời đơn điệu ngồi trò chuyện trực tiếp trong trường quay nữa. Để khán giả hiểu sâu hơn về cuộc sống và công việc của khách mời, về cơ bản đều là kết hợp giữa ghi hình và phỏng vấn.
 
Lần trước Thương Dư Mặc từ chối, nhưng đạo diễn Giang vẫn muốn cố thử.
 
Ai ngờ, Thương Dư Mặc hoàn toàn không thèm tiếp lời.
Đạo diễn Giang thuận thế nhìn sang, nhận ra ánh mắt anh đang đứng ở bên cửa sổ mang vẻ mặt lạnh nhạt nhìn xuống, ông ta nhìn theo ánh mắt của anh.
 
Lọt ngay vào mắt là dáng vẻ lười nhác của Ninh Già Dạng, diễn viên trong đoàn của họ đang ngồi xổm bên cạnh, cầm kịch bản trong tay, hình như họ đang đối diễn với nhau.
 
Đáy mắt ông chợt lóe lên ý cười.
 
Ông khẽ hất cằm, nói với trợ lý : “Đi mời cô Ninh lên đây.”
 

Thương Dư Mặc chưa kịp nói thì giọng nói nũng nịu của Lương Dư Quỳnh từ bên ngoài truyền đến: “Đạo diễn Giang, tôi có một câu hỏi về kịch bản muốn hỏi ông.”
 
Cánh cửa gỗ cổ điển được mở ra, Lương Dư Quỳnh đứng ở cửa, loáng thoáng nghe thấy giọng nói không hề hạ thấp của đạo diễn Giang, bèn vô thức lên tiếng.
 
Trong giới giải trí, cô ta hiểu rất rõ mọi cơ hội đều do bản thân tự mình giành lấy.
 
Xuyên qua khe hở, cô ta có thể nhìn rõ người đàn ông đứng bên cửa sổ, mặc áo sơ mi đen, dưới ánh mặt trời dường như ẩn hiện những sợi vàng sợi bạc, tư thế ung dung lười nhác, nhìn không rõ dung mạo nhưng lại cảm nhận được sự cao quý kiêu ngạo không thể che giấu.
 
Cứ như thể anh chính là một chàng công tử xuất thân từ một gia đình quyền quý phức tạp.
 
Đạo diễn Giang hiểu ra mục đích đến thăm của Lương Dư Quỳnh, ông ta nhìn qua Thương Dư Mặc.
 
Dù sao thì cũng sẽ không có người đàn ông nào từ chối một người phụ nữ tự dâng mình đến cửa.
 
Vốn dĩ ông cũng cho rằng Thương Dư Mặc không gần phụ nữ, nhưng nếu Ninh Già Dạng có thể là ngoại lệ thì cũng có khả năng tiếp tục phá lệ với những người phụ nữ khác.
 
Ông hỏi: “Có để cô ấy vào không?
 
Thương Dư Mặc đứng im.
 
Bầu không khí thật khó xử.
 
Lục Nghiêu trên mặt giữ nụ cười, nhưng lời nói lại rất không khách sáo: “Mời nữ minh tinh vào làm gì? Thiếu gia của chúng tôi không đến đây để theo đuổi thần tượng.”
 
Đạo diễn Giang lập tức hiểu ý, ra hiệu: “Hôm nay tôi không rảnh, lần sau đi.”
 
Lương Dư Quỳnh đang đứng bên ngoài cắm chặt đầu ngón tay vào lòng bàn tay, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười: “Là tôi quấy rầy rồi.”
 
Trước khi rời đi, cô ta liếc nhìn người đàn ông không hề nhúc nhích kia, thấy anh cũng không có ý định gọi Ninh Già Dạng lên, mới hơi yên tâm một chút.
 
Ninh Già Dạng vốn không biết gì, có chút mất kiên nhẫn ứng phó với nam phụ trong đoàn.
 
Anh ta cứ vô duyên vô cớ cọ vào người cô.
 
Cho đến khi đạo diễn thông báo việc quay phim hôm nay đã kết thúc trước thời hạn, Ninh Già Dạng lập tức quay về phòng thay đồ tắm rửa, tẩy trang và thay quần áo.
 
Tiểu Lộc cũng nhìn ra: “Chị ơi, Chu Duyên muốn tạo scandal với chị phải không?”
 
Chu Duyên cũng có thể được coi là một tiểu sinh lưu lượng tuyến hai, không hot cũng không flop, có tác phẩm nhưng không quá nổi bật, thuộc loại đóng phim hot nhưng không nổi.
 
Nếu thực sự muốn tạo scandal để nổi thì cũng không phải là không có khả năng.
 
Ninh Già Dạng khoác lên mình chiếc sườn xám mỏng manh, bước thẳng vào phòng tắm trong phòng hoá trang sang trọng.
 
Về phần Chu Duyên, Triệu Duyên, Lý Duyên gì đấy là ai?
 
Bổn tiên nữ có quen à?
 
Thay sang một chiếc váy dài hai dây bằng lụa màu kem, Ninh Già Dạng cảm thấy mình cuối cùng đã được sống lại.
 
Bởi vì lúc trở về khách sạn nghỉ ngơi đã quá muộn, Ninh Già Dạng trực tiếp coi như không có ai để mặt mộc rời đi, khi cô bước đi, chiếc váy như cánh hoa quét qua xương mắt cá chân mảnh mai, tôn lên làn da lộ ra càng trở nên trắng nõn như ngọc.
 
Lông mày và đôi mắt sáng ngời, làn da trắng mịn khiến tất cả các diễn viên và nhân viên đi ngang qua đều không khỏi ghen tị.
 
Trên hành lang khách sạn, Ninh Già Dạng lười biếng nghe Tiểu Lộc nghiêm túc nói cho cô lịch trình quay ngày mai.
 
Sau khi cô đẩy cửa bước vào phòng “Ừm chị nghe rõ rồi, em về đi.”
 
“Rầm….”
 
Ninh Già Dạng tiện tay đóng cửa lại, vung giày cao gót ra.
 
Mặc dù không kịp bật đèn, nhưng rèm cửa chạm sàn vẫn mở toang, ánh đèn rực rỡ bên ngoài chiếu vào từ cửa sổ chạm sàn gần như chiếm toàn bộ bức tường, ánh đèn bên trong phòng cũng không mờ tối.
 
Cô có thể lờ mờ nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ung dung trên ghế sô pha bên cửa sổ.
 
Phong thái thoải mái biếng nhác.
 
Ninh Già Dạng để chân trần, khoan khoái thở dài một tiếng.
 
Hàng mi chậm rãi nhướn lên, tầm mắt bất chợt chạm phải bóng đen trên ghế sô pha….
 
Á! ! !
 
Tiếng hét chưa kịp phát ra.
 
Cô đã nhìn thấy người đàn ông quay người, giọng điệu của anh vẫn nhẹ nhàng như thường lệ: “Qua đây.”