Em Không Ngoan

Chương 47: Chương 47:



Một chiếc xe bảo mẫu cao cấp GMC Savana màu đen cực kỳ bá đạo đang phi trên con đường thoáng rộng, phía xa là những núi non rừng rậm, bao quanh có mây mù vờn quanh. Nắng chiều xuyên qua ngọn cây, phủ lên thân xe một lớp ánh sáng mỏng màu vàng, cực kỳ tráng lệ. 
 
Ninh Già Dạng nằm trên ghế ô tô màu trắng nhạt, cô khép hờ mắt, trên đôi tai nhỏ nhắn xinh đẹp đeo tai nghe bluetooth, dường như đang nghe gì đó.
 
Chỉ là càng nghe, đuôi lông mày xinh đẹp của cô càng nhíu chặt lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiểu Lộc ở ghế trước quay đầu hỏi: “Chị ơi, là đoạn ghi âm của fan à?”
 
Ninh Già Dạng rũ mi, nghe giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vô cùng quen thuộc của người đàn ông bên tai, thuận thế tháo tai nghe ra, đáp lại cho có một tiếng, sau đó hỏi.
 
“Đây đều là của fan gửi sao?”
 
Đầu ngón tay trắng nõn lại lật lại những phong thư.
 
Tiện tay mở một vài cái ra.
 
Tất cả đều là những bức thư viết tay được người hâm mộ dày công chuẩn bị.
 
Tiểu Lộc thành thật trả lời: “Dạ, công ty tổng hợp lại rồi gửi riêng cho từng nghệ sĩ đó.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì Ninh Già Dạng không nhận quà của fan, chỉ nhận thư, cho nên bình thường chỉ tặng các loại thư và bưu thiếp cho cô, vậy cũng bớt việc cho quầy lễ tân, họ không cần kiểm tra xem có vật lạ gì không.
 
Ninh Già Dạng rũ mi, làm như lơ đãng nói: “Không tra được là ai gửi à?”
 
“Nhiều fans như vậy, sao mà tra được chị.”
 
Nói cũng đúng.
 
Ninh Già Dạng khẽ xoa lông mày.
 
Nhưng mà rốt cuộc là ai chứ?
 
Vậy mà có thể ghi lại cuộc trò chuyện giữa Thương Dư Mặc và giáo viên của anh, hơn nữa - còn gửi đến chỗ cô.
 
Không có nhiều người biết mối quan hệ của cô và Thương Dư Mặc, nhưng cũng không ít.
 
Và cả nội dung của đoạn ghi âm này …
 
Ninh Già Dạng ngồi ở trên ghế xe, lúc cô suy nghĩ thường thích dùng đầu ngón tay xoa xoa vòng tay thỏ ngọc, nghiêng mắt nhìn đỉnh núi trập trùng đang lướt nhanh bên ngoài cửa sổ.
 
Đôi mắt hoa đào đen trắng rõ ràng như bị một lớp mây mù lờ mờ che phủ, khiến người ta không phân biệt được cảm xúc lúc này.
 
Không biết đã qua bao lâu, xe bảo mẫu đã lái ra khỏi khu ngắm cảnh, chuẩn bị đi vào trung tâm thành phố.
 
Ngôn Thư ngồi ghế trước họp, đã đổi chỗ cho Tiểu Lộc.
 
Sau khi ngồi bên cạnh Ninh Già Dạng, chị ấy thấp giọng nói: “Bộ phim [ Lãng tử ] kia đã được bàn bạc xong rồi, có điều biên kịch của NN hài lòng thôi thì không được, đạo diễn bên đó nói phải đi thử vai.”
 
“Bộ phim này khá may mắn, do Tưởng Phụng Trần làm đạo diễn. Đừng trông đạo diễn Tưởng chưa đến ba mươi tuổi. Chỉ cần kịch bản nào lọt vào mắt anh ta thì không có chuyện phòng vé tệ, là một đạo diễn kỳ tài cực kỳ nổi tiếng trong giới.”
 
“Nếu em thực sự có thể được anh ta coi trọng thì doanh thu phòng vé của bộ phim này sẽ ổn thôi.”
 
Các giải thưởng nặng ký và doanh thu phòng vé đều quan trọng như nhau đối với một nữ diễn viên.
 
Nếu bộ phim của đạo diễn Giang có thể cho Ninh Già Dạng khả năng đoạt giải ảnh hậu, thì nếu bộ phim này thành công lớn ở phòng vé, giá trị thương mại của cô trên màn ảnh rộng sẽ tăng cao.

 
“Nhưng anh ta có mắt nhìn khá cao, hơn nữa còn không nể mặt ai, nếu không hài lòng trong buổi thử vai, anh ta sẽ trực tiếp bắt bẻ luôn.” Khi Ngôn Thư nhắc đến vị đạo diễn này, chị ấy bày ra vẻ một lời khó nói hết.
 
“Nói chung là thiên tài luôn có khuyết điểm.”
 
Ví dụ như vị này có một cái miệng rất cay nghiệt.
 
Chị ấy còn nhớ trong bộ phim lần trước, vị đạo diễn này cũng từng châm chọc đến phát khóc một tiểu hoa đán đang nổi, sau đó sự việc lan truyền trên Weibo, anh ta bị fan của tiểu hoa đán kia mắng lên hot search luôn.
 
Cuối cùng, vị đạo diễn Tưởng này trực tiếp lấy cảnh quay thử vai ra, đánh giá phần diễn của tiểu hoa đán này một lượt từ đầu đến cuối.
 
Tiểu hoa đán bị xử tử trước công chúng, suýt thì rút khỏi showbiz luôn.
 
Sau đó, những diễn viên không có kỹ năng diễn xuất đều không dám thử vai cho phim của vị này.
 
Điều đó cũng gián tiếp dẫn đến việc trong các bộ phim điện ảnh của anh ta đều không hề nhét thêm bình hoa, đều là phái diễn thực lực.
 
Ninh Già Dạng có chút lơ đễnh nhìn xuống chiếc vòng đeo tay thỏ ngọc trong lòng bàn tay, chậm rãi xoa vài lần.
 
Ngôn Thư hỏi cô: “Em nghĩ sao?”
 
Ninh Già Dạng thản nhiên đáp: “Vậy thì thử vai thôi.”
 
“Được.”
 
Ngôn Thư sau khi nghe cô nói xong, thở phào nhẹ nhõm, thêm hai chữ “thử vai” vào lịch trình.
 
“Đang nghĩ gì vậy?” Sau khi xác nhận thời gian thử vai với đoàn phim xong, Ngôn Thư thấy Ninh Già Dạng vẫn giữ dáng vẻ hồi nãy, không nhịn được hỏi.
 
Ninh Già Dạng nghiêng đầu, cửa sổ xe phản chiếu khuôn mặt không chút cảm xúc của cô, lông mi như chợt tỉnh rồi khẽ chớp, tròng mắt lấp lánh, dường như đã trở lại vẻ lười biếng tùy ý thường ngày.
 
Giọng cô nhẹ nhàng và bình tĩnh nói: “Em chỉ đang nghĩ về cuốn tiểu thuyết vừa đọc thôi.”
 
“Em nghĩ nếu chuyển thể nó thành kịch bản chắc cũng hay lắm.”
 
“Ồ?”
 
Ngôn Thư nhướng mắt “Nội dung như thế nào?”
 
Ngay cả chị ấy cũng hứng thú như vậy.
 
Ninh Già Dạng nhẹ nhàng kể lại câu chuyện như một hồi ức: “Nam chính từ nhỏ đã có chỉ số IQ cực cao, nhìn qua sẽ không bao giờ quên, nhưng như chị đã nói, thiên tài nói chung đều có khuyết điểm, khuyết điểm của nam chính chính là trời sinh đã thờ ơ, tính cách lạnh lùng, không quan tâm đến bất cứ điều gì, như kiểu rối loạn thiếu hụt cảm xúc gì đó. Tuy nhiên sau khi trưởng thành, nam chính xem mắt kết hôn, trong hôn nhân thì rất nuông chiều vợ mình, vừa hào phóng vừa bao dung, sau đó…”
 
“Sau đó xảy ra chuyện gì?” Ngôn Thư rất hứng thú, không khỏi truy hỏi.
 
Ninh Già Dạng không bịa được nữa “Sau đó em quên rồi.”
 
“Em nói xem, nếu trong thực tế có một người đàn ông như vậy, cuối cùng thì anh ta có yêu vợ mình không?”
 
Ngôn Thư chậc một tiếng. Kể chuyện mà kể có một nửa, thật là khiến người ta hụt hẫng.
 
Nhưng mà….
 
Ngôn Thư vẫn đáp: “Tiểu thuyết thì có thể vẫn có một kết thúc có hậu, nhưng thực tế thì chắc chắn không có đâu.”
 
Giọng điệu kiên định của chị ấy khiến mi mắt Ninh Già Dạng bất giác nhảy dựng lên.
 

Ánh đèn xe mờ ảo không che được đôi con ngươi đen nhánh của cô, khi đôi môi đỏ mọng mím chặt, khuôn mặt cô nhuốm một vẻ đẹp lạnh lùng.
 
Ngôn Thư nói rất nhanh: “Rối loạn thiếu hụt cảm xúc không có dao động cảm xúc, không có sự đồng cảm, không ai hay bất cứ thứ gì trên thế giới này có thể khơi dậy hứng thú của họ. Một số người thông minh còn là diễn viên thiên bẩm, bọc lấy mình như người bình thường, thực tế là hoàn toàn không có trái tim, không bao giờ có thể yêu một ai đó.”
 
Nói đến chủ đề này, Ngôn Thư có vẻ có rất nhiều thứ để nói. “Kể ra thì chị từng có một người bạn bị thiếu hụt cảm xúc, cũng rất giỏi diễn xuất, sau này còn thật sự trở thành ảnh đế.”
 
“Nhưng kỹ năng diễn xuất có tốt đến mấy cũng có tác dụng gì đâu, không gạt được người bên gối, sau này ly hôn với vợ, đến giờ vẫn chưa lấy ai khác nữa.”
 
Giọng của Ninh Già Dạng rất nhẹ, như đã buồn ngủ: “Tại sao lại ly hôn?”
 
Ngôn Thư nói như lẽ đương nhiên: “Phụ nữ đều là sinh vật cảm tính, trời sinh cần được yêu thương, cho nên có người phụ nữ nào có thể chịu được một người chồng không có cảm xúc như robot cơ chứ.”
 
“Chị……”
 
Ngôn Thư nhìn qua, đập vào mắt là cảnh Ninh Già Dạng đang dựa vào lưng ghế, hai mắt hơi nhắm lại, giọng nói chị ấy hạ xuống như tự lẩm bẩm: “Giọng của mình có tác dụng thôi miên như vậy sao?”
 
Chị ấy dùng tay trái cầm chiếc chăn mỏng bên cạnh lên đắp cho cô.
 
Chiếc chăn mỏng hình hoa màu đen trắng, tôn lên khuôn mặt ngày càng nhỏ nhắn thanh tú của Ninh Già Dạng.
 
……
Nhà cũ của nhà họ Thương nằm ở Hoành công quán trong khu nhà giàu của Lăng Thành, bây giờ người sống ở khu này không phú cũng quý.
 
Dinh thự là một ngôi nhà riêng, có khung cảnh đẹp và yên tĩnh, rất thích hợp để dưỡng già.
 
Biển số xe lạ phải được kiểm tra cẩn thận trước mới được phép vào.
 
Lúc này, một trong những biệt thự lớn nhất khu vực trung tâm công quán đã cực kỳ náo nhiệt.
 
Hiếm khi cả nhà mới tụ họp đầy đủ thế này.
 
Tất nhiên Thương Tòng Chi cực kỳ lười biếng ở nhà của mình, còn có một người chồng công tử tuấn tú như ngọc hầu hạ ăn nho.
 
Món ngon rồi người đẹp trong lòng, quả thật là một cuộc sống thần tiên.
 
Mục Minh Triệt chua lè ngồi xuống bên cạnh hai vợ chồng họ, há miệng nói với Mục Tinh Lan đang bóc vỏ nho: “A ... Anh, em cũng muốn ăn!"
 
“Anh đừng có vợ quên luôn em trai chứ!”
 
Thương Tòng Chi vội vàng nắm cổ tay Mục Tinh Lan, cắn quả nho đã bóc vỏ vào miệng, nhồm nhoàm nói: “Sao chồng chị phải phục vụ em? Có năng lực thì em cũng tìm một người vợ mà hầu hạ đi.”
 
“Giành của chị làm gì!”
 
Ở bên kia ghế sô pha, em họ Phó Tinh Kiều của Mục Minh Triệt, đang gối lên đùi chồng cô ấy là Tạ Cẩn nghịch điện thoại, liếc mắt qua động tĩnh bên này nói: “Đúng đó, anh cũng gần ba mươi rồi, còn chưa thấy mối tình đầu của anh đâu. Có thấy xấu hổ không vậy?”
 
Mục Minh Triệt nhìn trái nhìn phải, ngoài anh ta ra chỉ có Thương lười nhác, một trong những thọ tinh đang ngồi trên sô pha đơn nhắm mắt nghỉ ngơi, có thể an ủi trái tim bé bỏng đang tổn thương của anh ấy.
 
Những người còn lại đều thành đôi đối nghịch anh  ấy.
 
“Thương lười nhác ~” Mục Minh Triệt rất biết làm nũng khi cần đến ai đó.
 
Lúc này, anh ấy rất cần người giúp anh ấy lột vỏ nho.
 
Để chứng minh rằng không có vợ cũng không sao hết!
 

Song Thương lười nhác không thèm nhấc mắt lên, coi như không nghe thấy.
 
Phó Tinh Kiều nằm trên đùi Tạ Cẩn ở bên cạnh cười đến lăn lộn: “Anh có cần mặt mũi không thế, chỉ vì một miếng ăn thôi à.”
 
“Anh không biết Thương lười nhác của chúng ta mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng à, đừng nói là lột vỏ nho cho anh, cho dù vợ anh ấy có đến, cũng khó có được vận may này.”
 
Mục Tinh Lan chải lại mái tóc dài rối bù của Thương Tòng Chi, nhàn nhạt nói: “Ngay cả Thương lười nhác định sẵn cả đời độc thân cũng có vợ rồi, Vân Đóa Nhi cậu có sợ không?”
 
Mục Minh Triệt: “…”
 
Một nhóm người đã kết hôn đến ngược đã một kẻ độc thân là anh ấy, anh ấy thực sự sợ muốn chết rồi.
 
“Thương lười nhác, cũng vì đến đây để tổ chức sinh nhật cho cậu. Trái tim bé bỏng của tôi đã phải chịu tổn thương lớn nhường này, tôi không quan tâm, cậu phải bồi thường cho tôi!”
 
“Ừm.”
 
Thương Dư Mặc cuối cùng cũng hé đôi mi dài, thờ ơ đáp.
 
Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường.
 
Đúng sáu giờ.
 
Bà Thương nên đến rồi chứ.
 
Nhóm người trẻ trong phòng khách nhìn Thương Dư Mặc rời đi mà không quay đầu lại.
 
Ôn Dụ Thiên dẫn người hầu đến và bắt đầu dọn đồ ăn nhẹ cho họ trước bữa tối: “ Dạng Dạng vẫn chưa tới, bữa tối sẽ đợi một lát nhé.”
 
Bà ấy vốn không khách sáo với đám trẻ này, dù sao thì bà ấy cũng đã nhìn bọn họ từ nhỏ đến lớn.
 
Mối quan hệ giữa ba nhà họ hoàn toàn có thể tóm gọn trong bốn chữ “bạn bè, người thân”.
 
Nói tóm lại, người lớn có quan hệ tốt, bọn trẻ cùng nhau lớn lên, cho nên tình cảm đương nhiên cũng khác biệt.
 
Mục Minh Triệt chiếm lấy ghế sô pha đơn mà Thương Dư Mặc ngồi, cô đơn một mình.
 
Cuộc sống khó khăn.
 
Từ khi nào mà không có vợ lại không thể hòa nhập với nhóm nữa vậy!
 
Sau khi Ninh Già Dạng khoác tay Thương Dư Mặc vào, chào hỏi người lớn ở sảnh ngoài trước, sau đó mới đến phòng khách nhỏ.
 
Cô vốn luôn đòi hỏi sự tinh tế, huống chi còn là đến chuyện đến nhà chồng.
 
Lúc này, cô đang mặc một chiếc váy nhung dài màu xanh ngọc thướt tha, dây váy kim cương tinh xảo phác họa bả vai thon thả xinh đẹp, khi môi đỏ mọng cong lên, cô thật sự vô cùng lộng lẫy và kiều diễm.
 
Không phải rất long trọng, nhưng cũng đã bỏ tâm tư.
 
Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên cô tham gia tổ chức sinh nhật cho Thương Dư Mặc một cách nghiêm túc.
 
Vào sinh nhật năm ngoái, anh vẫn đang ở học viện Khoa học để nghiên cứu một đề tài y học, nên chỉ làm qua loa.
 
“Chị dâu, bên này!”
 
Thương Tòng Chi trở mặt đẩy chồng ra, để chị dâu xinh đẹp qua ngồi.
 
Mục Tinh Lan: “...”
 
Song Thương Dư Mặc không để ý đến cô ấy, dẫn Ninh Già Dạng đến bên chiếc ghế sô pha đơn rộng rãi.
 
“Đứng dậy.”
 
Mục Minh Triệt: “???”
 
“Đây là bồi thường của cậu cho tôi đấy à?” Anh ấy còn chưa ngồi ấm chỗ mà đã bắt anh ấy đi ra rồi.

 
Trước mặt Ninh Già Dạng, Mục Minh Triệt cực kỳ tức giận nhường chỗ: “Ngồi đi, em dâu.”
 
Sau đó tìm bừa một tấm đệm trên thảm rồi ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Thương lười nhác, tôi mặc kệ, cậu phải bồi thường cho tôi.”
 
“Bugatti Veyron gần đây đã cho ra mắt siêu xe thể thao phiên bản giới hạn toàn cầu …”
 
Thương Dư Mặc lười biếng liếc anh ấy một cái, môi mỏng thản nhiên trào ra một chữ: “Mua.”
 
Ninh Già Dạng ngồi ở trên sô pha mát xa vô cùng thoải mái, lông mi nhướng lên, ánh mắt vô tình rơi vào khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh của người đàn ông.
 
Những từ trong đoạn ghi âm với Ngôn Thư hiện lên trong đầu cô.
 
Lạnh lùng, không cảm xúc, không biết đồng cảm, đối với ai cũng như nhau.
 
Trước đây chưa phát hiện ra.
 
Giờ nghĩ lại, Thương Dư Mặc đối với người vợ là cô hình như không khác gì đối với một người anh em là Mục Minh Triệt.
 
Muốn thứ gì thì cho thứ đó.
 
Ngón tay mảnh khảnh tinh xảo đặt trên đầu gối của Ninh Già Dạng không khỏi cong lên.
 
“Chị dâu sao thế?” Chi Chi vẫn rất quan tâm đến người chị dâu này, thấy Ninh Già Dạng có vẻ yên lặng, cô ấy lo lắng hỏi: “Có phải khó chịu ở đâu không? "
 
Dù gặp nhau không nhiều nhưng họ ở chung rất ổn.
 
Họ đều là những người có tính cách thẳng thắn, bộc trực, không có suy nghĩ quanh co.
 
Lông mi Ninh Già Dạng khẽ run lên, tình cờ nghe được người khác cũng gọi là Thương lười nhác, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó, tỉnh táo lại.
 
“Không sao đâu. Chị chỉ đang thắc mắc “Thương lười nhác” là gì, biệt danh của anh trai em à?”
 
Ngay sau đó, cô nở nụ cười như có như không nhìn Thương Dư Mặc.
 
Thương Dư Mặc lười biếng ngồi bên cạnh cô, ngón tay thon dài đang nghịch một quả nho mọng nước.
 
Nghe cô nói xong, anh hiếm khi dừng lại nửa giây, sau đó nhét quả nho đã bóc vỏ vào giữa môi Ninh Già Dạng, vẻ mặt bình tĩnh: “Ăn.”
 
Mọi người đều không nhịn được cười: “Phì…”
 
Phó Tinh Kiều phản ứng cực nhanh: “Thương lười nhác, không phải anh đang nói dối Dạng Dạng là anh không có biệt danh đấy chứ?”
 
Mục Minh Triệt: “Hahaha, Thương lười nhác, cậu có thể diện thật đấy.”
 
Thương Tòng Chi cười híp mắt: “Chị dâu, để em nói cho chị, đây là biệt danh của anh trai em, lười trong lười biếng! Bởi vì hồi nhỏ anh ấy quá lười ăn, quá lười khóc, quá lười nói, quá lười vận động, cho nên được gọi là Thương lười nhác!”
 
Thương Dư Mặc nhét một quả nho chưa bóc vỏ vào miệng em gái: “Em nói nhiều quá.”
 
Thương Tòng Chi: “Lêu lêu lêu.”
 
Đồ chó tiêu chuẩn kép!
 
Lột vỏ cho vợ mà không lột cho em gái.
 
“Chị dâu, em còn rất nhiều ảnh chụp anh trai mê ngủ hồi nhỏ. Về sau em sẽ gửi cho chị.”
 
Trong bầu không khí vui vẻ như vậy, Ninh Già Dạng dần dần thả lỏng cảm xúc căng thẳng, đôi mắt đào hoa cong thành hình lưỡi liềm xinh đẹp.
 
Trong đầu cô toàn là: Thương lười nhác.
 
Gã đàn ông khốn khiếp.
 
Sao bảo là không có biệt danh cơ mà?