Em Không Phải Một Nô Lệ

Chương 23



"Đúng là một suy nghĩ ngây thơ. Mặc dù quá khứ của tôi có cha nhưng cũng chẳng mấy tốt đẹp. Ngoài quản lý hai công ty lớn, ông ấy còn là lão đại của một băng đảng xã hội đen ngầm ở đây. Ngay từ khi tôi vừa sinh ra, ông ấy đã thẳng tay gϊếŧ chết mẹ tôi vì bà ấy không còn giá trị lợi dụng nữa. Sau đó, ông ấy yêu một người phụ nữ. Bà ấy là nữ người hầu xinh đẹp nhất trong căn biệt thự này lúc bấy giờ. Bà ấy là người mà cha tôi đặc biệt giao cho nhiệm vụ chăm sóc tôi. Tôi cũng đã sớm coi bà ấy như một người mẹ. Thế nhưng, cho đến khi tôi lên 5 tuổi thì tôi biết chuyện bà ấy đã có con. Bà ấy nói bà ấy sẽ rời đi để chăm sóc con. Khi đó tôi đã cảm thấy thật ghen tị với con của bà ấy. Cha tôi, ông ấy vô cùng ích kỷ. Ông ấy muốn giữ người phụ nữ đó ở bên cạnh mình. Dù vậy thì bà ấy vẫn bỏ trốn, trốn đến một nơi mà cha tôi phải lùng sục suốt cả 15 năm trời. Khi có người báo tin đã tìm thấy bà ấy rồi, tôi vốn tưởng rằng tôi có thể gặp lại người mà tôi đã luôn coi là mẹ. Tôi đã cùng cha bay về Hàn Quốc, rốt cuộc lại nghe tin bà ấy chết rồi. Cả mẹ ruột của tôi và bà ấy đều là người Hàn. Đó là lý do mà dù tôi có ghét nơi này đến thế nào cũng không thể rời bỏ được. Tôi không hận ai cả. Tôi chỉ cảm thấy tức giận vì cha tôi luôn làm mọi thứ theo ý mình. Tôi thậm chí còn không biết bản thân thích gì, cha tôi đã mặc định tôi phải đi theo con đường của ông ấy. Dù là khi tôi vẫn còn là một đứa trẻ, tôi không được khóc. Cha tôi ghét tiếng khóc. Ông ấy nói những kẻ rơi nước mắt là những kẻ thảm hại vô cùng. Dần dần, tôi càng ngày càng trở thành đúng người mà ông ấy muốn. Hay nói đúng hơn, tôi càng ngày càng giống ông ấy, giống kiểu người mà tôi ghét bỏ vô cùng."
Cho đến bây giờ Aeron mới nhận ra từ nãy đến giờ bản thân đã nói quá nhiều. anh chưa từng nói chuyện với ai nhiều về bản thân mình như thế này, kể cả Lee Han Gyeum hay là bất cứ ai cả. Anh lại uống cạn một ly rượu rồi nở một nụ cười hời hợt, quay sang nhìn Yoon Bae.

"Hình như tôi say rồi, Yoon Bae à. Tôi làm nhảm hơi nhiều rồi, đúng chứ? Tôi mới uống có vài ly thôi mà nhỉ? Bình thường tôi đâu có dễ say như thế này."

Yoon Bae nhìn Aeron bằng ánh mắt chân thành, lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Anh không say đâu. Tôi nghĩ vậy. Có lẽ tâm sự đã tích trữ quá lâu rồi nên nó dâng lên nhiều vậy thôi."

Cậu vừa dứt câu Aeron liền đặt ly rượu xuống. Anh ngước lên bầu trời tút một hơi thở dài, nhưng lần này là hơi thở của sự nhẹ nhõm.

"Tự nhiên tâm trạng tốt quá. Tôi lại buồn ngủ rồi. Không biết là do rượu hay là do em, nhưng mà... đêm nay em lại ngủ với tôi nữa nhé."
Sau ngày hôm đó, Yoon Bae càng bớt phòng vệ với Aeron hơn. Dường như sau khi biết được quá khứ của anh, cậu cảm thấy đồng cảm hơn là sự xa lánh của mình khi trước. Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó cậu mới biết quang cảnh ngoài sân vườn của căn biệt thự này khá đẹp. Không khí trong lành, không chút ồn ào. Ngoài hồ nước nhỏ mà hôm qua cậu ngồi bên bàn trà cùng Aeron ra, còn có cả một vườn hoa hồng ở phía bên cạnh. Đã ở đây lâu như vậy mà giờ cậu mới biết đến khung cảnh tuyệt vời này.

Hôm nay, sau khi ăn sáng xong,Yoon Bae ra ngoài vườn đi dạo. Sân vườn thật rộng, cảm giác thoải mái vô cùng. Trong khi đang dạo quanh ngắm nghía ở vườn hoa hồng, cậu bỗng nhiên nghe thấy tiếng người nói chuyện ở gần đó. Tò mò đi theo hướng phát ra tiếng, cuối cùng cậu đi ra phía sau của căn biệt thự này.
Cậu đứng một góc sau bức tường. Lúc này có một vệ sĩ nam đang nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt nào đó một cách lén lút. Vì đã sống ở đây cũng khá lâu nên mặt của các vệ sĩ cậu gần như cũng đã nhớ hết cả rồi. Có một điều đặc biệt khiến cậu để ý ở người đàn ông lạ mặt kia, cổ của anh ta xăm một hình mặt trăng khuyết hướng lên trên và một mũi tên ở giữa.

Người vệ sĩ đưa cho anh ta một thứ gì đó. Yoon Bae vừa nhìn đến đó thì chợt bị một chiếc gai của một bông hoa hồng đâm vào tay khiến cậu bất giác kêu lên "A" một tiếng. Cả hai người đàn ông kia đều giật mình quay ra. Người vệ sĩ vội vàng chạy ra thì lại không thấy ai cả. Cứ tưởng là chỉ nghe nhầm, Yoon Bae thực chất đang ngồi trốn trong vườn hoa hồng đó, tay bịt chặt miệng, thậm chí còn không dám thở mạnh chút nào.