Yoon Bae nhìn anh bằng ánh mắt lờ đờ, mấp máy đôi môi khô khan, nứt nẻ: “Tôi… chẳng có gì để thừa nhận cả. Tôi thực sự… không làm mà.”
Như một nỗi thất vọng, Aeron lạnh mặt, trực tiếp buông tay ra rồi cứ vậy mà bỏ đi. Tiếp tục những ngày sau, ngày nào anh cũng cho người xuống đánh đập, hành hạ cậu chỉ để bắt cậu thừa nhận hành động không phải của mình. Cậu vẫn bị bỏ đói, chỉ được cho thêm chút nước như thể bắt cậu phải tiếp tục sống để cảm nhận nỗi đau này.
Cuối cùng, tất cả những gì Aeron nhận lại chỉ có sự im lặng, cứng đầu của Yoon Bae. Cậu cũng cảm giác bản thân không thể chịu được thêm nhưng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc chịu đựng cả. Tình cảnh của cậu hiện tại có lẽ được miêu tả rõ nhất chỉ bằng một câu nói: “Sống không được, chết cũng không xong.” “Cậu thực sự định cứ hành hạ tên nhóc đó như vậy sao? Nó sẽ chết đấy.”
Lee Han Gyeum ngồi bên bàn trà ngoài sân vườn cùng Aeron. Anh cho rằng hành động lúc này của Aeron là hơi quá đáng. Mặc cho Aeron đã thản nhiên xuống tay với biết bao nhiêu người không chút ghê rợn, nhưng rốt cuộc Yoon Bae vẫn chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa lại còn có quá khứ tồi tệ đến vậy rồi.
“Dù sao nó cũng mang khuôn mặt khá giống người đó, cậu không thể vì vậy mà có chút thương tình, cho nó một cái chết nhanh gọn hay sao?”
“Tôi sẽ không để cậu ta chết đâu. Đến bao giờ không thể chịu được nữa, cậu ta sớm muộn cũng phải thừa nhận thôi.”
“Sao cậu chắc chắn được là nếu không chịu được nữa tên nhóc đó sẽ thừa nhận?”
“Chịu đựng được cho đến giờ, khát vọng duy trì mạng sống của cậu ta hẳn là rất mãnh liệt.” Không biết bằng một lí do nào đó, Lee Han Gyeum vậy mà lại có một niềm tin tuyệt đối vào Yoon Bae. Là do cậu đã có quá khứ đau khổ sao? Hay là do anh cho rằng một đứa trẻ vốn ngây thơ, hồn nhiên như cậu căn bản là không có khả năng làm ra những chuyện thế này?
Nhớ lại thì tất cả những bằng chứng về việc Yoon Bae phản bội được cung cấp cho Aeron đều là từ một người vệ sĩ. Đến bây giờ Han Gyeum mới thấy có hơi thắc mắc, hai bức ảnh kia thì không nói, làm sao tên đó biết Yoon Bae định làm gì nồi canh gà hầm mà mở điện thoại lên quay? Thực sự có thể trùng hợp như vậy sao? Không chỉ vậy, khi đó còn có một nữ người hầu đứng lên nói hôm đó Yoon Bae không hề ăn canh. Cô ta như thể biết rõ câu hỏi đã hiện lên trong đầu Aeron. Làm sao cô ta biết được tên vệ sĩ kia đã cho Aeron xem cái gì? Dường như đã phát hiện ra vấn đề, Lee Han Gyeum lại quyết định điều tra trước khi Yoon Bae chết vì không chịu đựng nổi sự tàn nhẫn của Aeron. Theo những gì anh để ý từ trước tới nay, hình như trong số người hầu làm việc trong căn biệt thự của Aeron, có một người luôn lủi thủi một mình, không thể hoà nhập được. Có lẽ cô ấy sẽ biết chút gì đó, nhưng trước hết anh phải tìm hiểu về gia cảnh của cô ấy để có thể “giao dịch” một cách thuận lợi hơn.
Sau khi trở về nhà từ biệt thự của Aeron, Lee Han Gyeum lập tức rút điện thoại ra, gọi cho Lion.
“Lee Han Gyeum à? Thật hiếm khi mới thấy anh chủ động gọi điện cho tôi đó. Có chuyện gì sao?”
“Cậu giúp tôi tìm hiểu thông tin về quá khứ của một người. Tôi sẽ gửi ảnh và tên cho cậu.”
Cúp máy, Han Gyeum mở một loạt hồ sơ xin việc của tất cả các người hầu đang làm trong nhà Aeron ra. Thật may vì anh là người giữ chúng. Tìm kiếm một lúc, cuối cùng cũng thấy được mặt người này. Trong hồ sơ không có thông tin cụ thể gì. Chỉ có tên - Oh Seon Mi, 30 tuổi và quê gốc là ở Busan.
Gửi hồ sơ cho Lion xong, anh trực tiếp tới thư viện nơi mà Yoon Bae đã mua sách lần trước. Đối diện thư viện đó có một quán cà phê nhỏ, chỉ nhìn qua anh liền biết được đó chính là quán cà phê mà Yoon Bae và Jung Jae Won đã ghé vào. Han Gyeum đi vào bên trong thư viện, gặp mặt người quản lí ngồi ở quầy liền hỏi:
“Chú làm ca sáng ở đây sao?”
“Đúng vậy. Có chuyện gì không?” Người đàn ông trung niên khẽ kéo kính xuống rồi thừa nhận một cách thản nhiên.
“Tôi nhờ chú một chuyện được chứ?”
“Sao thế? Cậu muốn tôi giúp chuyện gì?”
“Trong hai tuần gần đây, có bao nhiêu người mua quyển sách này? Tôi muốn xem danh sách.”
Vừa nói, Lee Han Gyeum vừa đưa bức ảnh chụp quyển sách mà Yoon Bae đã mua ở đây ra. Trước khi rời khỏi nhà Aeron, anh đã không quên chụp lại nó. Ấy vậy mà người quản lí còn chẳng thèm nhìn mà đã lắc đầu.
“Chuyện này tôi không giúp cậu được rồi. Thư viện có quy định phải bảo mật thông tin khách hàng một cách tuyệt đối.”
Người quản lí vừa dứt câu ở đó Han Gyeum đã không chần chừ mà rút một tập tiền trong túi ra đặt lên bàn. Lão già thấy tiền thì liền sáng mắt, ngay lập tức đồng ý cho anh xem danh sách khách hàng. Trong hai tuần gần đây có 21 người đã mua quyển sách này. Vì quyển sách này bán không chạy lắm nên có thể dễ dàng tìm thấy ngày mà Yoon Bae đã tới mua.