Em Là Ánh Nắng Đời Anh

Chương 44: Bớt phí công





Đối với Triết Dương mà nói, chứng kiến những cảnh tương tác quá mức bình thường giữa Kiến Nhất và Vu Yên Nhi, hắn vẫn chưa thể tiếp ứng được. Trong mắt hắn, Kiến Nhất không hề giống kiểu người thoải mái thể hiện tình cảm nơi đông người, nếu Vu Yên Nhi không xuất hiện, hắn đã luôn cho rằng anh chỉ là một kẻ không biết đến thứ gọi là yêu đương.

Nhân lúc Triết Dương đang nhìn, Vu Yên Nhi cười ẩn ý lên tiếng hỏi: "Triết Dương, sao cậu với Hải Lý lại cãi nhau?"

"Còn không phải do tối đó chồng cậu hỏi vụ tôi từng nói thích cậu, Hải Lý cứ ép tôi nói ra lý do" Nhắc đến Triết Dương lập tức nổi quạo, bắt gặp Hải Lý đang trừng mắt hắn liền cụp đuôi.

"Cậu cứ nói ra là được rồi" Vu Yên Nhi ăn kẹo dẻo, ánh mắt nghía sang bộ phim khoa học viễn tưởng Kiến Nhất đang xem.

"Nói tóm lại, chuyện đó cậu tin hay không cũng được, tôi không thể nói lý do" Triết Dương quyết giữ kín miệng, nhếch môi chán ghét một cái.

Sớm đoán được có vấn đề, Vu Yên Nhi không ngại hỏi thẳng trọng tâm: "Là có người bỏ tiền thuê cậu?"


Biểu cảm trên mặt Triết Dương trở nên gượng gạo, ánh mắt hoang mang nhìn Vu Yên Nhi, trông hắn chẳng khác gì vừa bị nói trúng tim đen.

"Cậu không nói, tôi không ép" Không cần cưỡng chế Triết Dương bắt hắn khai ra, Vu Yên Nhi cố ý xoay đầu nói với Hải Lý: "Hải Lý, không cần dây dưa với cậu ta nữa, cậu ta chẳng đáng để cậu phí thời gian đâu"

Hải Lý còn chưa phản ứng thì Triết Dương đã bức xúc trách Vu Yên Nhi: "Tự dưng nói mấy lời đó?"

Không thèm đáp lại Triết Dương, Vu Yên Nhi tiếp tục công kích hắn bằng cách nói với Hải Lý: "Trai Tây mắt xanh to cao biết điều mình không thiếu, mình sẽ giới thiệu cho cậu"

Nhắc đến trai Tây, mắt Hải Lý sáng bừng, cười ngây ngô vội vã gật đầu, Triết Dương mất bình tĩnh càu nhàu: "Cậu làm bạn kiểu gì vậy hả? Xúi bạn mình chia tay?"

"Đành chịu thôi, Hải Lý là bạn tốt của tôi, tôi không thể nhìn cậu ấy rơi vào tên tra nam như cậu" Vu Yên Nhi ung dung đắc ý lên mặt, ăn xong bịch kẹo dẻo liền mè nheo Kiến Nhất: "Ông xã, em chưa ăn đủ"

Kiến Nhất xoay người cầm lấy vỏ túi kẹo đã bị Vu Yên Nhi ăn sạch bên trong, anh nghiêm khắc từ chối lời đòi hỏi của cô: "Đủ rồi, ăn nhiều đồ ngọt không tốt"

Biểu cảm Triết Dương khó xử, chen ngang vào cuộc nói chuyện của Kiến Nhất và Vu Yên Nhi, mắt hắn không dám nhìn thẳng, giọng nói lại mang theo sự lo lắng: "Tôi sẽ nói với cậu sau"

Thái độ Triết Dương như vậy chứng tỏ có nguyên nhân sâu xa. Vu Yên Nhi nhìn Kiến Nhất, anh cũng nhìn cô, cả hai đều hiểu rõ nguyên nhân, chỉ cần một lời xác nhận của Triết Dương là xong.

Về nhà trước bữa trưa, vừa vào nhà bắt gặp Thanh Mai mặc lại áo Kiến Nhất đã đem bỏ tối qua ngồi ở phòng khách. Nhưng trái với ý đồ của Thanh Mai, Kiến Nhất không hề liếc đến một cái mà đi thẳng lên lầu thay quần áo.

Thấy biểu cảm lạnh lùng của Vu Yên Nhi nhìn Thanh Mai, Kiến Nhật Nguyệt lên tiếng giải thích: "Là chị cho cô ấy đó, dù sao Kiến Nhất cũng không mặc nữa"


"Hóa ra đồ không còn giá trị lại có thể thấy rõ trên một số người" Vu Yên Nhi cong môi cười châm biếm: "Đều cùng một loại rẻ tiền"

Mặt Thanh Mai đỏ lên vì tức giận, Kiến Nhật Nguyệt ngửi thấy mùi không lành vội nói vào can ngăn: "Con bé này, ghen vừa thôi, Thanh Mai có bạn trai rồi"

"Ồ" Vu Yên Nhi bày ra bộ mặt ngạc nhiên ngồi xuống ghế cạnh Kiến Nhật Nguyệt ăn trái cây, vu vơ hóa cố tình: "Em còn nghĩ chị Thanh Mai thích Kiến Nhất nữa cơ đấy"

Trước mặt Kiến Nhật Nguyệt, nụ cười Thanh Mai trở nên gượng gạo lắc đầu phủ nhận: "Không đâu"

"Vậy à" Vu Yên Nhi thong thả vắt chéo chân, tựa lưng vào ghế thưởng thức trái cây tươi, vẻ mặt trầm tư: "May thật, hôm nhận quà của chị, suýt chút nữa em còn nghĩ chị đang đưa bản sao của chị để dọa em đấy"

Biểu cảm trên gương mặt Thanh Mai cứng nhắc, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm vào Vu Yên Nhi. Kiến Nhật Nguyệt thấy sắc mặt Thanh Mai khó coi, cô cau mày cằn nhằn: "Nói cái gì vậy hả, yêu cho cố vô rồi ghen tuông linh tinh"

"Cái gì cũng có chừng mực của nó, khiến em chướng mắt, ai em cũng không nể đâu" Vu Yên Nhi nói rồi đứng lên bỏ đi lên lầu trong dáng vẻ đắc thắng, từ đầu đến cuối vô cùng bình tĩnh.

Nhìn theo bóng dáng hống hách của Vu Yên Nhi, Kiến Nhật Nguyệt thở dài lắc đầu, thay đứa em dâu chưa lớn tạ lỗi với Thanh Mai: "Xin lỗi, cậu đừng để ý, tính con bé lúc nào cũng vậy hết, Kiến Nhất cưng đến mức không ai dám làm gì nó nữa, nên mình cũng bó tay"

"Không sao" Thanh Mai ngượng cười, trong bụng máu nóng đã sôi sùng sục, ngay cả khi là bạn của Kiến Nhật Nguyệt, Vu Yên Nhi cũng không hề sợ mất lòng hay sợ Kiến Nhật Nguyệt khó xử.

Trên bàn ăn, thái độ chán ghét của Vu Yên Nhi dành cho Thanh Mai tạm thu lại, nhất định phải để dành cơ hội chơi cô ta một vố lớn.

"Dạo này chị thấy Yên Nhi bắt đầu không ngoan rồi đó, lại còn đi ghen với Thanh Mai mấy chuyện vớ vẩn" Kiến Nhật Nguyệt mang chuyện lúc Kiến Nhất không có mặt mắng vốn Vu Yên Nhi với anh.


Không để Vu Yên Nhi nói, Thanh Mai giành lên tiếng trước, bề ngoài như không bận tâm chuyện bị hiểu lầm, giả vờ tươi cười: "Không sao, mình hiểu mà"

Mẹ Kiến khẽ cau mày, không nghĩ con gái lại đi bênh người ngoài, mà người này còn là kẻ đang hăm he phá Kiến Nhất và Vu Yên Nhi.

Vẻ mặt Vu Yên Nhi nhìn Thanh Mai như nhắc cô ta hãy diễn tiếp vai vô tội, nói về khoảng diễn xuất, đợi đến lúc cô ra tay thì cô ta chắc chắn sẽ trở thành hạt bụi.

Thấy Kiến Nhất không nói gì, chỉ chăm chú gắp đồ ăn cho Vu Yên Nhi, Kiến Nhật Nguyệt lần nữa lên tiếng: "Thanh Mai có bạn trai rồi, em dạy lại Yên Nhi đi, đừng có suốt ngày thấy cô nào gần em là nó lại nghĩ xấu cho người ta"

Kiến Nhất nhìn Kiến Nhật Nguyệt đang cau mày, liếc sang Thanh Mai đang ấm ức ra mặt, anh chậm rãi lên tiếng: "Nhi Nhi hoàn toàn có tư cách"

Nét cười đắc ý lập tức hiện lên trên mặt Vu Yên Nhi và mẹ Kiến, chọc ai không chọc lại chọc trúng người được Kiến Nhất cưng chiều vô điều kiện. Cho dù có bị bố mẹ phàn nàn về việc Vu Yên Nhi ghen tuông mù quáng, Kiến Nhất cũng nhất định không để cô gái anh thương phải chịu thiệt.

Kiến Nhật Nguyệt bất lực lắc đầu, ải này không qua nổi, Vu Yên Nhi được Kiến Nhất chống lưng, Kiến Nhật Nguyệt lại phải nhờ Kiến Nhất giúp đỡ trong công việc, vậy nên cô không thể lên tiếng dạy dỗ Vu Yên Nhi.

Sắc mặt Thanh Mai tối đen, Kiến Nhất bênh Vu Yên Nhi ra mặt, chẳng khác gì đang tát thẳng vào mặt cô ta và cho rằng Vu Yên Nhi ghen cô ta là đúng.