Em Là Ánh Nắng Đời Anh

Chương 77: Mọi thứ đều có nguyên do





Bộ dạng nghiêm túc của Kiến Nhất thật sự rất thu hút khiến Vu Yên Nhi say như điếu đổ nhưng cô vẫn thích anh của thường ngày, một Kiến Nhất dịu dàng trầm lặng cùng nụ cười và ánh mắt cưng chiều dành cho riêng cô.

"Nhật Nguyệt, mình rất mừng khi thấy cậu tìm được hạnh phúc"

Cách Thanh Mai nói thể hiện sự buồn bã nhiều hơn, Kiến Nhật Nguyệt đơn giản chỉ nghĩ Thanh Mai gần đây nhất gặp phải một tên vô lại như Jork, hẳn vẫn chưa nguôi vết thương lòng. Kiến Nhật Nguyệt đặt tay lên vai Thanh Mai, nhẹ nhàng an ủi: "Mình tin cậu sẽ gặp được một người tốt"

Thanh Mai mỉm cười gật đầu, ánh mắt liếc nhanh về phía Kiến Nhất như một phản xạ có điều kiện.


Dõi theo Thanh Mai từ lúc cô ta mở miệng, Vu Yên Nhi dễ dàng nhận ra mưu đồ muốn giành lấy Kiến Nhất trong lòng cô ta vẫn chưa tắt, những ngón tay cô gõ trên bàn lần lượt từ ngón út lên ngón trỏ, trông ngóng kế hoạch của Thanh Mai mau chóng diễn ra.

Nhưng cho dù Thanh Mai có lập bao nhiêu kế hoạch cướp Kiến Nhất cũng trở nên vô ích, bởi bằng chứng quan trọng vẫn đang nằm trong tay Vu Yên Nhi, đoạn ghi âm vào đêm đó đủ khiến cô ta phải cúi đầu cút khỏi nơi đây, có điều nếu không khiến cô ta ghi nhớ cảm giác thất bại đã vội đuổi đi thì chẳng còn vui nữa.

Dẹp chuyện Thanh Mai sang một bên, Vu Yên Nhi gắp một miếng bông cải xanh bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Ông xã, em muốn uống nước”

Nghe thấy Cris Hàm liền im lặng nhìn theo Kiến Nhất đứng dậy đi lấy nước lọc rót ra ly, mang đến đút tận miệng Vu Yên Nhi, sau đó còn tháo tóc đang buộc của cô ra để tém gọn những lọn tóc phủ trước mặt gọn lên. Tận mắt nhìn thấy Kiến Nhất chăm sóc Vu Yên Nhi kỹ lưỡng, Cris Hàm mới hiểu ý nghĩa của những lời bắt buộc anh phải trở thành một người bạn trai như Kiến Nhất mới có thể được ở bên Kiến Nhật Nguyệt.

Suốt bữa ăn Cris Hàm thường xuyên quan sát cách Kiến Nhất đối với Vu Yên Nhi để học hỏi kinh nghiệm, thấy rồi lại cảm giác bản thân cần bồi dưỡng một khóa học làm bạn trai mới mong được một trăm phần trăm sự ủng hộ.

Theo những gì Cris Hàm nhận thấy rõ nhất chính là khi Kiến Nhất và Vu Yên Nhi bên cạnh nhau, cả hai tựa đang ở thế giới của riêng mình, một con người nghiêm túc như Kiến Nhất trước mặt người khác một màu lãnh đạm lại như ánh mặt trời rạng rỡ khi ở bên Vu Yên Nhi. Ánh mắt Kiến Nhất luôn hướng về Vu Yên Nhi, dù cho cô nói ca đủ thứ chuyện vớ vẩn trên trời dưới đất, anh vẫn cười nói hưởng ứng theo, tay vẫn không quên liên tục gắp đồ ăn cho cô.

Một người đàn ông hai mươi bảy tuổi đầu như Cris Hàm tự cảm thấy hổ thẹn với lòng khi cách đối xử với bạn gái không bằng thiếu niên mười bảy tuổi. Người ta lo học có thể trở thành một người bạn trai trong mơ lẫn mang danh học bá, còn anh cũng lo học, kết quả phí bao nhiêu năm cũng chỉ được mang mỗi cái danh tiến sĩ.

“A!” Vu Yên Nhi bất ngờ sơ ý cắn trúng lưỡi liền òa lên khóc tức tưởi.


Cris Hàm ngồi đối diện nhìn thấy Kiến Nhất ân cần dỗ dành Vu Yên Nhi, anh kinh ngạc thốt lên: “Yên Nhi, lúc ở bên Úc em cắn trúng lưỡi liền chửi thề phun máu ra đất nữa kia mà?”

Vu Yên Nhi đờ người, nước mắt lập tức ngưng chảy, hai mắt trừng trừng nhìn qua Cris Hàm phóng ra tia lửa giết người không cần dùng dao hay vũ khí, theo thỏa thuận ban đầu cô giúp Cris Hàm lấy lòng Kiến Nhất, anh phải chôn vùi quá khứ “lừng lẫy” của cô khi ở bên Úc, chưa gì tên ngốc Cris Hàm đã khai tội cô ra.

Cơn giận dữ chưa hạ, Vu Yên Nhi đối diện biểu cảm nghiêm nghị của Kiến Nhất liền thu lại dáng vẻ hung dữ tỏ ra tội nghiệp, ngoan ngoãn cúi đầu ngồi im chịu tội. Nghĩ đến làm ơn bị mắc oán, Vu Yên Nhi nóng giận lườm Cris Hàm, quay sang Kiến Nhất liền tỏ ra oan ức.

"Ông xã"

"Là thật?" Kiến Nhất cất tiếng hỏi, muốn tự miệng Vu Yên Nhi xác nhận lời Cris Hàn nói là thật hay giả.

Phủ nhận thì ngượng miệng, Vu Yên Nhi đành gật đầu thừa nhận hành vi bị tố cáo, vẫn nhớ chừa ra một con đường thoát thân: "Chỉ có một lần duy nhất thôi"

Thấy Vu Yên Nhi nói dối, Cris Hàm định lên tiếng lập tức bị Kiến Nhật Nguyệt nhanh hơn một bước ngăn lại, để Vu Yên Nhi nổi điên thì người nhập viện chắc chắn không ai khác ngoài Cris Hàm.

Trước mặt người ngoài Kiến Nhất không có ý truy cứu tội danh của Vu Yên Nhi nên tạm thời không bàn tới. Thêm vào đó, không cần Cris Hàm nói thì Kiến Nhất cũng đoán được không có anh bên cạnh Vu Yên Nhi sẽ như thế nào, cô về nước có anh rồi vẫn đánh nhau hết lần này đến lần khác, chửi thề nói tục lại rất thuận miệng, nếu mỗi lần phát hiện mỗi lần trách mắng cũng chẳng được ích lợi gì, điều anh cần làm là dạy cô cách kiềm chế cho hiện tại và tương, không phải mang quá khứ để chỉ trích.


Kết thúc bữa tối, tiễn Cris Hàm ra xe, Vu Yên Nhi nhân lúc trong nhà không ai thấy liền đánh anh một trận tơi bời, đều phải nhờ đến Kiến Nhật Nguyệt ôm giữ cô can ra anh mới được cứu.

Vu Yên Nhi càng nghĩ càng giận dữ, chỉ tay về Cris Hàm đang ngơ ngác bám lấy thành xe: “Thầy đúng là hai lưỡi mà, rõ ràng đã thỏa thuận em giúp thầy, thầy lại đi tố cáo tội em cho Kiến Nhất!”

Biểu cảm Cris Hàm ngỡ ra, anh cười cười thành thật nói: “Thầy nói dối thì được, em diễn kịch nói dối thầy không chịu được”

“Thầy!” Vu Yên Nhi trợn mắt phẫn nộ nhìn Cris Hàm đắc ý ngồi vào xe ra về, quay lại Kiến Nhật Nguyệt liền uất ức tức giận: “Là do thầy ấy khiêu chiến trước, đừng có trách em độc ác!”

Kiến Nhật Nguyệt nhìn theo bóng dáng hùng hổ của Vu Yên Nhi giẫm mạnh chân vào nhà, cô lắc đầu bật cười khổ tâm, có lẽ cô em dâu này của cô không hề biết rằng sở dĩ cô và Cris Hàm có thể tâm đầu ý hợp là vì chung một mục tiêu trêu tức Vu Yên Nhi.