Cơn giận trong lòng hóa thẹn, Lý Nhược chưa từng nghĩ có ngày bản thân trở nên thê thảm đến mức này, bị vợ chưa cưới của người mình thích thương hại. Mọi chuyện diễn ra cứ như một bộ phim dài tập, người cứ ngỡ là nữ chính thực chất chỉ là kẻ phụ tô điểm cho chuyện tình nam nữ chính thêm hấp dẫn, là kẻ tạo chút sống gió cho tình cảm nam nữ chính thêm sâu đậm.
Lý Nhược vừa nhìn thẳng vào Vu Yên Nhi, phát hiện Kiến Nhất từ phía sau bước đến. Dưới ánh đèn chiếu xuống chổ đang đứng, gương mặt anh không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào, ánh mắt lại mang cảm giác lạnh lẽo xa cách.
Vu Yên Nhi theo tầm mắt Lý Nhược xoay người lại, Kiến Nhất đi đến chổ cô, bỗng vươn tay ôm lấy eo cô kéo về phía anh. Vu Yên Nhi lo lắng không rời mắt khỏi nét mặt của Kiến Nhất, anh nhìn cô, giữa ấn đường khẽ chau nhẹ.
"Ông xã" Vu Yên Nhi co ro trong vòng tay của Kiến Nhất, trước lúc đến đây cô đã tự tin rằng sẽ hất mặt khi lấy được bằng chứng vạch mặt Lý Nhược cho anh xem, nhưng đến lúc nhìn thấy anh cô lại lo sợ bị anh trách phạt.
Ánh mắt Kiến Nhất bỗng chuyển sang Lý Nhược, cô ta lập tức sáng lên tia hy vọng chờ đợi kỳ tích xuất hiện.
Kiến Nhất vẫn trầm tĩnh như mọi khi, không nhanh không chậm cất lời: "Thật sự xin lỗi và cảm ơn tình cảm của cậu dành cho tôi suốt thời gian qua, nhưng ngoài Yên Nhi ra, tôi chưa từng nảy sinh tình cảm với bất kỳ ai khác dù chỉ trên tình bạn một chút"
Anh nhìn về Vu Yên Nhi, sắc mặt trở nên dịu hơn khi nãy: "Nếu tôi thật sự là hoàng tử, Yên Nhi là phù thủy, vậy tôi sẽ từ bỏ ngai vị để trở thành con tin vĩnh viễn ở bên cạnh cô ấy"
Ngưng vài giây, Kiến Nhất ôn nhu lướt ngón tay lau đi nước mắt chảy dài trên mặt Vu Yên Nhi, trong đáy mắt vẫn là sự chân tình dành cho cô không hề thay đổi.
"Cậu thích tôi sáu năm, còn cô ấy thích tôi từ khi còn là những đứa trẻ. Cô ấy không giỏi bằng cậu, không được nhiều người yêu quý bằng cậu, nhưng cô ấy có tôi yêu"
Nước mắt đau đớn tuôn dài, Lý Nhược đau khổ nhìn Kiến Nhất luôn hướng về Vu Yên Nhi, cô ta nghẹn ngào hỏi: "Nếu thời gian quay ngược lại lúc cậu chưa thích cô ấy, cậu có thể thích mình một lần không?"
Kiến Nhất vẫn nhìn sâu vào đôi mắt của Vu Yên Nhi, kiên định trả lời: "Ông trời đã đưa cô ấy đến cuộc đời tôi, dù quay ngược thời gian, tôi vẫn chọn cô ấy"
Lý Nhược bật khóc lớn, lắc đầu không thể tin vào sự thật này, cứng đầu không muốn buông bỏ.
"Cậu không đáp lại tình cảm của mình, nhưng cậu có thể để mình trong tim cậu dù chỉ một chút không đáng kể có được không? Lần đầu gặp cậu năm mười hai tuổi, mình đã đem lòng thích cậu, không phải vì cậu quá đỗi hoàn hảo, vì mình thích con người cậu, thích cậu ngoài lạnh trong nóng. Mình đã rất hối hận vì xuất hiện muộn, chậm một bước liền trở thành kẻ thua cuộc. Nhưng mình không muốn từ bỏ, mình không tin cậu sẽ không nhìn mình dù chỉ một lần"
Trái với thái độ kích động của Lý Nhược, Kiến Nhất bình thản đáp: "Tôi chỉ có Yên Nhi, cô ấy là tất cả của tôi, bất kỳ ai cũng không có quyền giành trái tim tôi với cô ấy. Dù cậu có xuất hiện sớm hơn, tôi vẫn chọn cô ấy"
Kiến Nhất xoay đầu nhìn Lý Nhược khóc đến khuỵu ra đất, anh lên tiếng dập tắt tất cả hy vọng của cô ta dành cho anh: "Lý Nhược, cậu là con gái không nên vì một người con trai không thích mình mà đánh mất bản thân. Tôi đã nghĩ tôi và cậu có thể hỗ trợ nhau trong học tập nên mới làm bạn với cậu. Đối với tôi, bạn là bạn, người yêu là người yêu, tôi càng không có khái niệm nảy sinh tình cảm với bạn khi không có người yêu bên cạnh"
Từng cơn giằng xé thôi thúc đẩy nỗi đau đớn của Lý Nhược lên đến tột cùng, cô ta khóc trong thảm thiết, cứng nhắc lắc đầu không muốn tin những gì đang diễn ra là sự thật, ngay cả một chút lòng tự trọng cuối cùng cũng không muốn giữ mà níu kéo hét lên: “Kiến Nhất, mình vì cậu đã làm biết bao nhiêu chuyện, Vu Yên Nhi có gì hơn mình cậu lại không chọn mình?”
Kiến Nhất nhìn thẳng vào Lý Nhược, sắc mặt vẫn vô cảm xúc như lúc mới xuất hiện, anh chậm rãi đáp: “Tất cả chúng ta đều chỉ mới mười bảy tuổi, cậu không thích tôi nữa thì cậu cũng có người khác để thích, nhưng tôi không có Yên Nhi tôi không thể sống nổi”
Mọi ánh mặt kinh ngạc của những người đang có mặt đều hướng về Kiến Nhất, kể cả Vu Yên Nhi cũng không ngoại lệ. Trong mối tình này, Vu Yên Nhi là người chủ động theo đuổi Kiến Nhất, là người tỏ tình trước, để rồi thời gian qua đi đã mang đến những bù đắp xứng đáng cho sự kiên trì và tấm lòng chân thành của cô dành cho anh.
Đối diện với dáng vẻ đờ đẫn của Lý Nhược, Kiến Nhất vẫn kiên định trước sau như một: “Lý Nhược, tôi hy vọng cậu đừng tiếp tục thích tôi, và đừng nghĩ đến chuyện giành tôi với Yên Nhi. Bởi cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, còn cậu chỉ là một người bạn chưa từng thân”
Nói hết những điều cần nói với Lý Nhược, Kiến Nhất quay nhìn Vu Yên Nhi, sắc mặt liền trở nên dịu dàng, nhỏ nhẹ lên tiếng: “Chúng ta về nhà thôi”
Lý Nhược ngồi trên mặt đất khóc nấc, ánh mắt không thể rời khỏi Kiến Nhất và Vu Yên Nhi tay trong tay từng bước rời khỏi con hẻm nhỏ tăm tối.
Đợi Kiến Nhất và Vu Yên Nhi đi khỏi, Hải Lý và Triết Dương mới từ sau những thùng hàng bước ra đi đến chổ Lý Nhược. Hải Lý nhìn bộ dáng thê thảm của Lý Nhược liền lắc đầu chê bai, không khách sáo nói thẳng: “Nếu không phải vì cậu cố chấp thì ngày hôm nay đã không xảy ra, con người lòng dạ xấu xa như cậu bị thế này vẫn còn quá nhẹ rồi”
Dư An Ny nhìn Hải Lý hung hăng, cô ta e dè gọi nhỏ: “Triết Dương...”
Ngay khi nghe thấy Dư An Ny gọi tên Triết Dương, Hải Lý lập tức trừng mắt giận dữ nhìn sang cô ta quát: “Triết Dương cái con khỉ, cậu ta bây giờ là bạn trai tôi, gọi cái quái gì mà gọi!”
Dư An Ny tròn mắt kinh hãi, vội lắc đầu phủ nhận: “Không phải, tôi định nói...” Cô ta nhìn sang Triết Dương thì thầm: “Cậu giữ Hải Lý cho chặt vào, kẻo làm khổ con trai trên đời này”
Vừa nói xong Dư An Ny cùng hai tên nam sinh kia vội vã rời khỏi hiện trường, Triết Dương thong thả giơ ngang tay cản Hải Lý đang có ý muốn đuổi theo tính sổ, hắn cười lạnh: “Người ta nói sai hay sao cậu phản bác, đồ bà chằn!”
“Tên khốn...”
Hải Lý vừa trợn mắt, Triết Dương vội vã cong chân bỏ chạy không dám quay đầu lại, bị cô dí theo sát đích.
Trong con hẻm chỉ còn một mình Lý Nhược vẫn còn ngồi đó, vẻ mặt đờ đẫn khẽ nở một nụ cười căm phẫn.