Qua khoảng một tiếng thuốc tê bắt đầu tan, Vu Yên Nhi mới cảm nhận được cơn đau buốt ở eo mình, vì vết thương từ phía sau nên không thể nằm ngửa như bình thường, muốn nằm phải lót chăn mềm dưới lưng đỡ cơ thể không cho đè lên vết thương.
Vu Yên Nhi bị thương, từ Kiến Nhất đến Kiến Nhật Nguyệt và bố mẹ Kiến đều hiện lên sắc mặt khó coi. Biết người hại mình là Lý Nhược, Vu Yên Nhi không quá bất ngờ, cũng chẳng nổi giận, ngược lại còn khuyên bố mẹ Kiến không nên thưa kiện ầm ĩ chỉ khiến mọi chuyện thêm phiền phức.
Không phải bỗng nhiên Vu Yên Nhi lại dễ dàng bỏ qua kẻ đã hại mình ra nông nỗi này, nhưng cô chưa cần ra tay thì Lý Nhược đã lãnh hậu quả với hành động ngu xuẩn của mình, trong khi cô vẫn còn bình an vô sự thì cô ta vẫn còn chưa rõ sống chết, những gì Vu Yên Nhi đang làm cũng giống như tặng cho cô ta sự rộng lượng cuối cùng.
Cùng là con gái, cùng thương một người suốt nhiều năm dài, Vu Yên Nhi ít nhiều hiểu được cảm giác của Lý Nhược, đổi lại là cô, có lẽ cô cũng chẳng thể sống vui vẻ được, giá mà Lý Nhược biết đúng sai từ bỏ ngay từ sớm thì đã không có ngày này xảy ra.
Buổi tối trong phòng bệnh chỉ còn Kiến Nhất và Vu Yên Nhi, chuyện không kiện Lý Nhược dù đã đồng ý nhưng anh vẫn không tài nào hiểu nổi vì sao cô làm như vậy, e là vẫn còn khuất mắc chưa gỡ trong lòng khiến cô trở nên mệt mỏi buông xuôi.
Ngồi bên cạnh Vu Yên Nhi đang tựa lưng vào thành giường, Kiến Nhất bị vẻ mặt ngây ngô chọc cười của cô làm cho thở dài, tâm trạng trong lòng anh vốn đã đang rất rối rắm, nhìn thấy cô vẫn thản nhiên như thường khiến anh không biết nên vui hay buồn.
“Nhi Nhi, sao em lại muốn bỏ qua cho Lý Nhược?”
Vu Yên Nhi nghiêm túc nhìn Kiến Nhất, thật lòng đáp: “Lý Nhược hành xử như vậy cũng không thể đổ mọi tội lỗi lên đầu cô ta, trong chuyện này ngọn nguồn có liên quan đến anh mà”
Đôi mày Kiến Nhất khẽ cau lại khó hiểu, ngẫm lại cũng có lý, nếu ngay từ đầu anh không làm bạn với Lý Nhược, gieo cho cô ta tưởng bỡ thì đã không dẫn đến kết cục này.
Thấy Kiến Nhất trầm tư, Vu Yên Nhi khẽ khều cằm anh, thì thầm nhắc nhở: “Hồng nhan đại họa!”
Kiến Nhất bật cười nhìn Vu Yên Nhi bằng ánh mắt cưng chiều, biểu cảm hoàn toàn vô tội: “Có nhan sắc là sai sao?”
“Phải!” Vu Yên Nhi gật mạnh đầu khẳng định, dùng lời lẽ trấn an sự nặng nề trong anh: “Là do anh không ý thức được nhan sắc của bản thân, chỉ cần mỗi lần nhìn anh tập trung làm việc gì đó, em đã xỉu lên xỉu xuống rồi, huống chi là những cô gái ngoài đường. Em mà làm đại gia, em nhất định bắt anh ở trong nhà không cho ra đường, nuôi cho tròn béo tốt xấu đi chín mươi phần, lúc đó mới mong xã hội bình yên”
Nhìn Vu Yên Nhi thao thao bất tuyệt, Kiến Nhất buồn cười chăm chú lắng nghe, nhưng sâu trong thâm tâm anh lại luôn hiện hữu cảm giác hối hận và đau lòng, hối hận vì không bảo vệ cô thật tốt, đau lòng vì hết lần này để lần khác phải để cô tự chịu đau đớn một mình.
Không gian bỗng chìm trong yên lặng, Vu Yên Nhi kéo kéo tay Kiến Nhất, đến khi cả hai chạm mắt nhau cô mới ngại ngùng lên tiếng hỏi, phân dời tâm trí của anh khỏi vấn đề hiện tại: “Ông xã, anh nói chúng ta chỉ còn hơn sáu tháng nữa là chính thức kết thúc quãng đời học sinh, có phải anh nên... cầu hôn em không?”
Bỗng nhiên bàn đến chuyện này khiến Kiến Nhất có chút xấu hổ, lúc mới hẹn hò chỉ là những đứa trẻ, không ngờ thời gian chớp mắt một cái đã trôi qua nhanh như vậy, quả thật chẳng bao lâu nữa cả hai đều sẽ trưởng thành, đều sẽ trở thành người lớn.
Anh khẽ cong môi cười dịu dàng, ôn nhu cất lời: “Em muốn cầu hôn thế nào?”
“Em muốn giống như trên phim, vào một ngày em không để ý, anh mang chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ, cùng với một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đến cầu hôn em, khi đó anh sẽ nói “Nhi Nhi, lấy anh nhé?”, rồi em sẽ bất ngờ cảm động khóc đáp “Em đồng ý”, sau đó chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, vậy là xong rồi”
Trái ngược với thái độ hứng khởi của Vu Yên Nhi, nụ cười trên môi Kiến Nhất có chút cứng nhắc, anh nghi hoặc xác nhận lần nữa: “Em chắc chắn? Có muốn thay đổi tình tiết nào không?”
“Không cần, em chỉ muốn như vậy thôi” Vu Yên Nhi lắc đầu, bỗng có chút lo lắng: “Nhưng mà khi nào anh cầu hôn báo cho em biết trước để em chuẩn bị”
“Báo cho em chuẩn bị thì còn gì là bất ngờ?” Kiến Nhất không hiểu được tâm tư của Vu Yên Nhi, kế hoạch muốn anh cầu hôn thế nào cũng đã có nhưng lại muốn bất ngờ, bất ngờ rồi lại muốn anh báo trước, xem ra anh vẫn chưa thật sự hiểu cô gái lắm trò này của anh.
Vu Yên Nhi bày ra dáng vẻ tội nghiệp, thật lòng trả lời: “Em sợ lúc đó bất ngờ quá, em không khống chế được cảm xúc ngất xỉu trước khi anh cầu hôn”
Biểu cảm Kiến Nhất bất đắc dĩ, có một điều anh không thể phủ nhận Vu Yên Nhi càng lúc càng đáng yêu, dáng vẻ trẻ con vô tư vô nghĩ ngày đó cuối cùng cũng đã quay lại. Kiến Nhất gật đầu thuận theo, chấp nhận yêu cầu kỳ quái của cô: “Được, anh biết rồi”