Mấy hôm nay là những ngày hạnh phúc nhất của cô kể từ khi gặp anh, anh nói chuyện không phải là quá nhiều, nhưng sự lạnh lùng đã không còn hiện hữu trong mỗi ánh mắt lời nói dành cho cô nữa.
Buổi tối trước khi Ân Ân đi ngủ cả hai còn cùng nằm trên một chiếc giường kể chuyện cổ tích cho con bé nghe, đợi khi cô và Ân Ân ngủ say anh mới tắt đèn đóng cửa rồi về phòng.
Con bé rất vui khi thấy cô và anh hòa thuận như vậy.
Có lần cô chỉ mới ngủ chưa say giấc chợt cảm nhận được anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán mình trước khi rời đi. Nụ hôn đó chất chứa biết bao nhiêu là tình cảm trái tim cô đều cảm nhận được, có lúc cô còn nghĩ bản thân mình nằm mơ, một giấc mơ mà cô không muốn tỉnh lại.
Tình yêu là thứ xuất phát từ tận sâu trong tâm hồn con người, chỉ cần cô yêu anh bằng cả tấm lòng và chờ đợi thì đến ngày nào đó mọi thứ sẽ trở lại giống như ban đầu của nó, đúng không?
- Em thay đồ đi, chúng ta cùng dẫn Ân Ân đi trung tâm thương mại. - Lâm Hạo mở cửa phòng nói với cô
- Anh chờ em một lát, em xuống ngay.
Ân Ân lớn hơn một chút rồi, những bộ đồ cũ cũng hết mặc vừa, hứa với nó đi siêu thị mua quần áo từ ba ngày trước hôm nay mới đi được.
Cùng lúc đó cô lại nhận được tin nhắn của Giang Tuấn.
- [Có tiện không? Bây giờ anh muốn gặp em một lát]
- [Xin lỗi hôm nay em có chút việc.] - Phương Ly cắn nhẹ môi rồi nhắn lại
- [Em đừng ngại có cả Nhã Đình nữa, ba chúng ta đi chung]
- [Thật sự hôm nay không được, xin lỗi anh, anh hẹn với chị Nhã Đình khi khác giúp em.] - Phương Ly có chút khó xử
Cô không biết được Giang Tuấn muốn gặp cô đến thế nào, nhưng không khí ở trường quá bức bách, anh muốn cùng cô đi dạo một chút. Anh thậm chí còn hẹn cả Nhã Đình, vậy mà kết cục lại như thế.
Đã mấy ngày qua tuy không phải cô trốn tránh Giang Tuấn nhưng ở trường hai người rất ít nói chuyện với nhau, mỗi khi gặp nhau rất không thoải mái, rất khó xử.
Cô cũng không phải là cố tình từ chối lời đề nghị của anh mà thật ra là vì cô đã hứa với Ân Ân mấy ngày trước, không thể nuốt lời với con nít được.
Bình thường ra ngoài cô ăn mặt rất đơn giản. Nhưng từ khi quen Lâm Hạo bản thân cũng có chút thay đổi. Con gái mà ai chẳng chú trọng bề ngoài, ai chẳng muốn mình thật xinh đẹp. Nhất là đi cạnh một bạch mã hoàng tử đẹp trai, đẹp trai đến mức lấn át hết cả cô.
Mười phút sau, Phương Ly bước xuống nhà xúng xính trong bộ váy dài xanh biển, mái tóc xõa ra còn có thêm chiếc kẹp nơ xinh xắn ở trên, môi cũng thoa thêm một chút son.
Đôi môi không giấu nổi niềm hạnh phúc hé lộ một nụ cười tươi.
Người trong nhà hết thảy đều nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, đến Ân Ân mà còn nhận ra.
Lâm Hạo ngẩng người nhìn cô một lát, bật cười, rồi đột nhiên gọi tên cô
- Phương Ly.
- Chuyện…chuyện gì? - Cô vẫn đang trong tâm trạng ngại ngùng không dám nhìn thẳng anh
- Hôm nay….
Trong lòng cô có chút mong chờ, nếu không nói được "hôm nay em đẹp lắm" thì chí ít cũng là một câu tương tự chứ nhỉ.
Nào ngờ…
Đời thực mãi mãi không bao giờ được như ngôn tình.
- Hôm nay em sao thế, mang nhầm giày rồi kìa!
- "…"
Hôm nay anh sao thế? Rốt cuộc là muốn em đi hay muốn em ở nhà???
………………..
Trung tâm thương mại này cô chưa từng đặt chân tới, nghe nói quần áo trong đây đắt lắm, toàn là hàng hiệu.
- Trước khi mua quần áo chúng ta mua sắm ít đồ trước. Em với Ân Ân muốn mua gì cứ chọn đi. - Lâm Hạo nói
- À, em chọn thế ai trả tiền?
Phương Ly thận trọng hỏi lại, nhớ đến lần đầu tiên cùng anh đi siêu thị thật là…
"Cô chọn thì cô trả tiền, không được nữa thì đi mua sổ xố đi."
"Cô làm con ngốc chưa đủ, muốn làm thêm con rùa."
"Trông cô bình thường cũng giống nạn nhân của nạn đói rồi."
"Trong nhà vệ sinh có cái gì vui quá vậy?"
Ám ảnh, hết sức ám ảnh!!! Cả đời cũng không thôi ám ảnh ‼!
Khi ấy có đánh chết cũng không nghĩ có ngày mình lại trở thành bạn gái của một kẻ như thế.
- Em muốn trả thì tùy.
- Em đâu có ngu.
- Đúng rồi, em chỉ ngốc thôi. - Lâm Hạo lẩm bẩm
Nói vậy thôi chứ cô không muốn mang tiến là “đào mỏ” cô chỉ mua ít đồ cần thiết rồi về
“Đúng là con nít”- Lâm Hạo phía sau không khỏi phì cười, ai không biết còn tưởng anh đang hành nghề giữ trẻ nữa, không phải một mà là hai đứa.
Nhưng từ khi nào sự lạc quan yêu đời pha lẫn tính khí trẻ con đó của cô lại tác động đến anh nhiều như vậy.
Nếu không có cô, nếu như cô không xuất hiện thì có lẽ…
……………
Một chiếc xe BWM sang trọng dừng lại trước cửa chính của khu trung tâm thương mại. Người tài xế bước xuống xe và nhẹ nhàng mở cửa cho cậu chủ của mình cùng một cô gái bước ra.
Chàng trai có vẻ ngoài lịch lãm, ngũ quan tuấn tú khiến người khác không thể rời mắt. Tuy cô gái ăn mặc có vẻ hơi kín đáo không nhìn thấy rõ mặt nhưng nhìn vóc dáng người ta cũng đoán được là một mỹ nhân.
Cả hai trông thật xứng đôi cùng nhau tiến vào dưới ánh nhìn của biết bao nhiêu người.
- Giang Tuấn, anh hình như có chút không vui. - Nhã Đình ngước mắt lên hỏi
- Em nghĩ quá nhiều rồi. - Giang Tuấn nhạt giọng đáp
- Hôm nay Phương Ly bận thì chúng ta có thể hẹn ngày khác mà. - Nhã Đình không nhìn anh nữa mà nhìn xuống đất
Lẽ ra câu tiếp theo của cô là "Anh không cần miễn cưỡng bản thân đi với em, nhìn thấy anh như vậy em còn tâm trạng để mua sắm gì nữa chứ"
- Đừng nói nữa, chúng ta vào đó dạo đi. - Giang Tuấn cất bước về phía trước
Nhã Đình thở dài một cái, nỗi đau trong lòng Giang Tuấn cô có thể hiểu nhưng lại không cách nào chia sẻ cùng anh.
Nhưng mà nói đi nói lại anh không thấy mình vô tâm sao, lần nào đi cùng cô mà tâm trí lại luôn để ở nơi người con gái khác.
Cả dọc đường đi đến đây cũng vậy, anh cứ ngồi trong xe lơ đễnh nhìn ra ngoài chẳng nói với cô lấy một câu.
Mà thôi, cô có thể làm gì khác được nữa bây giờ.
Với lại không hiểu sao…
Hôm nay trong lòng cô lại rối ren biết bao cảm xúc hỗn độn.
Cứ như là…sắp có chuyện gì đó rất quan trọng xảy ra thì phải.
Một chuyện có thể khiến mọi thứ trước mắt cô một lần nữa xoay chuyển…
……………
Sau khi đi mua ít đồ cần dùng trong nhà cũng như bánh kẹo cho Ân Ân cả ba nhanh chóng đi đến cửa hàng quần áo.
Chọn xong quần áo cho Ân Ân Lâm Hạo lại nhận được cuộc gọi, sau khi cúp máy anh quay sang nhìn cô
- Em chọn ba bộ quần áo giống nhau cho cả ba chúng ta đi!
Phương Ly không cần đến một giây xử lý thông tin liền vội miệng
- Không phải là đang chơi bóng, chúng ta cũng không phải sinh ba, mặc đồ giống nhau làm gì?
- "…"
- Anh Huy và chị Gia Mỹ nhờ chúng ta mua thêm đồ gia đình để họ mặc cùng với Ân Ân. - Từ khi quen cô anh thấy mình càng lúc càng kiên nhẫn hơn
Đồ gia đình…
Cô đối với ba chữ đó lại thấy ngượng ngịu xen lẫn niềm hạnh phúc khó tả.
Cuối cùng cũng chọn được áo sơ mi trắng, ở trên có hình trái tim màu hồng, Lâm Hạo thì mang quần Jean dài còn cô cùng Ân Ân là quần Jean short ngắn.
"Roẹt..."
Rèm cửa mở ra, Phương Ly và Ân Ân xuất hiện khi đã thay xong cái gọi là quần áo gia đình.
Lâm Hạo nhìn không chớp mắt, một luồng gió nhẹ nhàng ấm áp thổi qua rồi vây lấy cả trái tim anh.
Xung quanh nơi này giống như đang ngập tràn trong thứ ánh sáng rực rỡ.
Nụ cười của cô, mềm mại rạng ngời, giống như đóa hoa bách hợp nở rộ, tươi đẹp thuần khiết
Anh bước đến, một bàn tay vươn ra nắm lấy tay cô, tay còn lại nắm lấy tay Ân Ân.
Thời khắc này…
Giống như có được cả thế giới vậy…
Hóa ra…
Hương vị hạnh phúc…
Chỉ đơn giản thế thôi…
Vậy mà trước đây…
Anh lại luôn tìm mọi cách để chối bỏ nó…
Còn bây giờ…
Sẽ không ai có thể mang nó rời khỏi anh nữa…
Không một ai…
Kể cả…
Đôi mắt chứa đầy niềm vui và hạnh phúc
Đột nhiên xen lẫn bất an…
……………
Vì Ân Ân cứ cố sức nài nỉ cuối cùng quyết định mặc thế này về đến nhà luôn, đỡ mất công thay ra.
Đang bận nghĩ là lỡ gặp người quen thì phải giải thích thế nào thì tiếng Ân Ân lại vang lên
- Khi nãy chị bán quần áo cứ nghĩ anh chị là ba mẹ của Ân Ân, còn nói em đẹp giống y như chị hai, lớn lên sẽ là một mỹ nữ. Anh hai, anh có thấy như vậy không?
- Tất nhiên là...sau này em lớn lên cũng sẽ đẹp giống như chị của em rồi! - Giống như một phản xạ, Lâm Hạo buộc miệng
Nụ cười trên môi Phương Ly chợt biến đổi
Những lời vừa rồi của anh là đang khen cô hay là…
Phải rồi, bé Ân còn nhỏ đã mang vẻ đẹp như tiểu thiên thần như thế thì chị hai của nó nhất định cũng…
Nhưng tại sao ai cũng bảo Ân Ân giống cô, đến Ân Ân cũng nhận nhầm cô là chị nó. Cô chưa từng nghĩ có khi nào thật sự chị nó và cô có nhiều nét quá giống nhau nên anh mới...
Đột nhiên cảm thấy mình rất muốn gặp chị của con bé.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ cô gái đó từ xa cũng được, như vậy có thể giải đáp hết tất cả nghi vấn trong lòng cô.
Nhưng biển người bao la, biết đi đâu để mà tìm một cô gái chỉ tồn tại qua lời kể của người khác đây?
- Á…
Từng ngón tay đang nắm chặt túi xách của Phương Ly trở nên cứng đờ…
Đúng là ý trời…
Có những người ta không hề muốn gặp, nhưng rốt cuộc vẫn chạm mặt nhau…