Cánh cửa làm bằng gỗ quý, điêu khắc tỉ mỉ sang trọng dần được đẩy ra. Bên trong thật lộng lẫy và tráng lệ không kém gì phía bên ngoài, gió từ cửa sổ thổi vào mang hương vị của biển cả bao phủ khắp mọi ngóc ngách.
Đằng xa kia, một người đàn ông đã bước qua cái tuổi thất thập cổ lai hy tựa vào thành giường, dáng người xanh xao hao gầy, tóc bạc đi rất nhiều, sắc mặt rất kém đang nhìn hai người bọn cô.
Ông ngồi bất động, tấm lưng già yếu cứng đờ như tượng đá, giống như đã giữ nguyên tư thế này rất lâu rất lâu và chờ đợi thứ gì đó như sinh mệnh.
Phương Ly tự dưng muốn bật khóc vì sự thay đổi của ông so với hình ảnh trong kí ức của cô sáu năm về trước.
Thời gian và bệnh tật đúng là chẳng bỏ qua cho bất kì một ai!
Nhưng dù vậy khí chất uy nghiêm lạnh lùng của ông thì không hề bị bào mòn đi chút nào, nhìn vào mắt liền lập tức khiến người ta phải e dè kính nể.
Chủ tịch Lâm cũng ngây người kinh ngạc.
Cô bé mà ngày trước ông gặp trong bệnh viện so với bây giờ đúng là có sự thay đổi rất lớn.
Tuy vẻ bề ngoài của cô lúc đó đã xinh đẹp nhưng giống như viên ngọc chưa được hoàn thiện, thời gian sáu năm đã từng chút một mài giũa khiến nó giờ đây phát ra thứ ánh sáng rực rỡ đến lóa mắt.
Phương Ly mặc chiếc váy trắng voan dài qua gối vừa nhã nhặn vừa tinh khiết, làn da đẹp tựa hoa anh đào, đôi mắt long lanh như mặt nước biển xanh.
- Ngài chủ tịch, đã lâu không gặp, cháu là Phương Ly, ông còn nhớ cháu chứ ạ? - Một hồi lâu cô lễ phép mỉm cười khẽ cúi đầu nhưng trong lòng hồi hộp từng cơn
- Chào ông, cháu là Lạc Lạc! - Thằng bé cúi đầu theo mẹ
Bầu không khí chùng xuống vì không có âm thanh nào đáp lại, chủ tịch Lâm hai con ngươi đen láy sâu thẳm lộ ra tia sắc bén khó chịu nhìn Phương Ly.
Trước cái nhìn đó, máu trong cơ thể cô bỗng chốc như bị đông lại!
Cứ như lẽ ra cô không nên xuất hiện ở đây!
Rồi chủ tịch Lâm dời mắt xuống đứa trẻ đang đứng nép bên cạnh cô, chân mày nhíu chặt.
Lâm Hạo nhận ra sắc mặt không tốt của ông nội dành cho cả cô và Lạc Lạc mà trong lòng thất vọng lẫn hụt hẫng vô cùng.
Anh đã nghĩ ông sẽ vì sự vui mừng khi biết mình có một đứa cháu trai mà bỏ qua tất cả mọi thứ, đối xử dịu dàng với hai mẹ con cô rồi chấp nhận làm phẫu thuật.
Nhưng nào ngờ anh đã có một bước đi rất sai lầm, mọi chuyện làm sao có thể dễ dàng như thế, vì tâm tư của ông từ trước đến nay giống như mây trôi trên trời không ai có thể nắm bắt được.
Lâm Hạo quay sang nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai đang căng cứng của Phương Ly mà kéo sát vào mình, tựa như an ủi chở che cho cô
- Như đã nói qua điện thoại với ông mấy ngày trước, hôm nay cháu dẫn Phương Ly và Lạc Lạc đến thăm ông. Cháu biết chuyện này khiến ông rất khó chấp nhận, làm mất mặt Lâm gia nhưng tất cả là lỗi của cháu. Năm đó cháu tuổi trẻ thiếu kiềm chế nên đã gây ra lỗi lầm, sau khi bị cháu ruồng bỏ Phương Ly đã một mình ra nước ngoài, sinh Lạc Lạc rồi nuôi dạy thằng bé mà không cho bất kì ai biết. Hôm nay đến đây gặp ông cũng là do bị cháu lừa gạt, hoàn toàn không phải chủ ý của cô ấy, Phương Ly không hề muốn dựa vào thằng bé để đổi lấy bất kì thứ gì từ Lâm gia. Cho nên nếu ông có muốn trách muốn phạt thì cứ nhằm vào cháu được rồi!
Phương Ly sững sờ ngẩng đầu ngước nhìn người con trai trước mặt, gương mặt ấy đang được ánh mặt trời chiếu rọi vừa có nét gì đó trầm tĩnh, lại toát lên sự cương nghị, làm trái tim đang đông cứng của cô bỗng chốc tan dần ra.
Anh là đang bảo vệ cô đó sao?
Bảo vệ cô bằng cách gánh tất cả mọi trách nhiệm về mình…
Nhưng tại sao lại nói như thế…
Anh có biết nó có thể khiến chủ tịch nổi giận mà tước đi hết tất cả những gì anh đang có không?
Phương Ly lắc đầu thật mạnh, cô không thể để chuyện đó xảy ra được!
- Thưa ông, mọi chuyện…
- Nếu cháu đã biết lỗi là ở cháu thì hãy cưới con bé đi!
Ầm một tiếng trong đầu, hai người đều thể hiện sự sự hoang mang tột độ trước câu nói của chủ tịch Lâm, ngỡ bản thân mình vừa nghe nhầm
- Ông / Ngài chủ tịch mới nói gì ạ?
Dường như những gì anh và cô nhìn thấy lúc nãy chỉ là một giấc mơ, đến Lâm Hạo còn không dám tin, đôi mắt ông nội lúc này lại dịu dàng hiền từ và chứa đựng tình yêu nhiều hơn bao giờ hết.
- Ta nói, Lâm Hạo, từ nhỏ đến lớn ta luôn dạy cháu làm người phải dám làm dám nhận, trước kia cháu không biết thì không sao, nhưng bây giờ biết rồi thì cháu phải lập tức sửa sai đi chứ!
Rồi ông sắc mặt xanh xao nhìn xuống đứa trẻ trắng trẻo đang đưa tay níu váy mẹ
- Mau đến đây với ông nào!
Thấy thằng bé chần chừ, ông nói thêm
- Đừng sợ, ông không phải người xấu, ông là ông của cháu. Từ khi nghe ba cháu nói cháu sẽ đến thăm ông đêm nào ông cũng nằm mơ được ôm cháu vào lòng cả. Nào, mau đến đây!
Thằng bé Lạc Lạc tuy còn nhỏ nhưng rất biết nhìn sắc mặt người lớn, lại nhận ra được sự khát khao mong chờ biết bao nhiêu trong ánh mắt và lời nói của ông nên chạy ngay đến, bò lên giường sà vào lòng ông rồi ngẩng mặt lên với nụ cười hết sức đáng yêu và đôi mắt tròn xoe lấp lánh.
Phương Ly chứng kiến cảnh tượng này, khóe mắt rưng rưng, trong lòng bật khóc.
- Cháu là Lạc Lạc đúng không? - Ông dù biết nhưng vẫn vô thức hỏi
- Dạ phải ạ!
- Lạc Lạc.
Chủ tịch Lâm lẩm nhẩm lặp lại, trong đầu đang nghĩ nếu đổi sang họ Lâm thì ghép thêm với chữ nào sẽ là hay nhất!!! (t/g: ai nghĩ hộ đi chứ mình nghĩ không ra^^)
- Tên của cháu chữ Lạc trong lạc quan vui vẻ, mẹ nói mong muốn tất cả những người gặp Lạc Lạc, gọi tên của Lạc Lạc sau đó đều sẽ mỉm cười vui vẻ. Ông ơi, ông cười lên đi ạ!
Sắc mặt nghiêm nghị cố hữu của chủ tịch Lâm bỗng dưng biến mất, sau đó ông bật cười giòn giã
- Thằng nhóc này, con cái nhà ai vừa thông minh vừa đáng yêu hiểu chuyện thế không biết!
Lạc Lạc tưởng ông đang hỏi mình thật, ngây ngô đáp
- Lạc Lạc là con trai của mẹ Phương Ly và ba tiểu nhân ạ!
- “…’’
- Hở! - Ông nội giật mình, sắc mặt đông cứng
Lạc Lạc đưa tay lên che miệng
- Ý, cháu nhầm, là ba chứ không phải là ba tiểu nhân!
- Ba người lớn: ‘’…’’
- Không phải đâu ông, tất cả đều là do cháu uống say dạy nó nói, thằng bé nó chưa đủ tuổi biết hai từ đó có nghĩa là gì cả! - Phương Ly luýnh quýnh bên vực con trai mình
Chủ tịch Lâm lại bật cười lớn, ôm chặt thằng bé vào lòng hơn
- Ta già rồi nhưng không có lú lẫn. Tất nhiên ta biết Lạc Lạc không hiểu mình đang nói gì, ngược lại nó còn rất thương ba của nó. Còn cháu, Lâm Hạo có lỗi rất lớn với mẹ con cháu, gọi thế thì cũng hợp lý rồi, ông không phản đối. Nhưng về sau nhất định phải sửa đấy!
Phương Ly sững sờ đứng tại chỗ, rất lâu mới xác định mình không phải đang mơ.
- Chủ tịch, chẳng phải vừa rồi lúc cháu và Lạc Lạc bước chân vào căn phòng này, ngài đã rất khó chịu khi nhìn thấy tụi cháu sao? Cứ như tụi cháu lẽ ra không nên xuất hiện ở đây, sao bây giờ lại......
Ông ngước mắt nhìn sang cô, điềm đạm nói
- Ai bảo như thế. Ta chỉ khó chịu khi nghe cháu gọi là là ngài chủ tịch bằng giọng điệu xa lạ, sau này dứt khoát gọi là ông nội đi. Còn về Lạc Lạc, sở dĩ ta nhíu mày là vì thằng bé sao lại giống cháu đến mức như đúc ra từ cùng một khuôn thế, cái mắt, cái mũi, cái miệng, ta chỉ muốn nhìn thật kĩ để tìm điểm giống Lâm Hạo! Nhưng không cần nữa, bởi vì nó rất đẹp trai, sau này lớn lên có khi còn đẹp trai hơn ba của nó!
- Phương Ly:’’…’’
Cô và anh lúc này mới sực hiểu ra là bản thân đã nhầm lẫn to. Ông nội là một người có trái tim cực kì ấm áp.
Lâm Hạo nghe vậy, trong lòng tràn ngập cảm giác bình yên cùng an tâm vô cùng.
- Từ sau khi ba anh mất đi, anh chưa từng nhìn thấy ông nội vui như vậy. Bác sĩ bảo tinh thần quyết định rất lớn đến thành công của lần phẫu thuật này. Thật sự rất cảm ơn em!
Phương Ly không trả lời, khóe môi nở một nụ cười tĩnh lặng, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Mọi thứ đang đẹp đẽ yên ả đến nhường ấy mà lại bị phá hủy chỉ vì một vài câu nói của ông
- Phương Ly, nghe nói cháu bây giờ là diễn viên, nhất định là rất bận rộn?
- Dạ. Cháu cũng khá bận ạ!
- Thế lúc nào cháu rảnh? - Ông hỏi bằng thái độ quan tâm
- Chắc là sau khi phim đóng máy. Nhưng ông hỏi thế có gì không ạ? - Phương Ly chợt có linh cảm không tốt
- Lạc Lạc, cháu có thấy đói không? - Đưa tay vuốt cái má phúng phính của Lạc Lạc, chủ tịch Lâm hỏi
- Cháu…có một chút ạ! - Thằng bé thật thà trả lời
- Cháu ra ngoài một lát để ông nói chuyện riêng với ba mẹ cháu nhé, có người đang chờ trước cửa, cứ hỏi người đó nhà bếp ở đâu người đó sẽ dẫn cháu đi rồi lấy đồ ăn cho cháu.
- Vâng ạ! - Lạc Lạc ngoan ngoãn làm theo, chớp mắt thân ảnh nhỏ xíu khuất sau cánh cửa
- Tối nay hai đứa cứ ngủ một phòng, Lạc Lạc sẽ ngủ với ông, để ông gọi quản gia Lý sắp xếp phòng!
Phương Ly căng thẳng quay đầu lại nhìn người đáng đứng cạnh mình, sau đó nghiến răng trợn mắt.
Giỡn nhau sao? Cái này tuyệt đối không có trong điều kiện mà anh đưa ra khi yêu cầu cô cùng anh sang đây nhé! Cái lần ở khách sạn cô còn chưa tính sổ với anh.
Lâm Hạo không cần nhìn cũng cảm nhận được sự phản kháng mãnh liệt từ cô
- Ông nội, biệt thự lớn như vậy, cháu thấy không cần thiết phải…
Đáng tiếc câu nói của anh bị cắt ngang
- Hai đứa này, Lạc Lạc đã lớn như vậy rồi còn ngại cái gì. Hai đứa xem ra đã làm lành với nhau rồi, vậy thì tranh thủ cơ hội này cho thằng bé một đứa em đi. Nhưng lần này nhất định gương mặt phải giống bên nội nhé! Phương Ly, ông cũng tuyệt đối không để cháu thiệt thòi đâu, sau khi phim đóng máy cháu hãy chuẩn bị làm cô dâu gả cho cháu của ông đi!
Phương Ly thất kinh hồn vía, mặt đỏ bừng bừng muốn đào cái hố chui xuống ngay.
Vậy ra khi nãy ông hỏi câu ấy là có ẩn ý cả!
Đúng là gừng càng già càng cay!!!
Mà sao ông có thể nói đến chuyện cưới hỏi dễ dàng như ăn cơm thế!!!
Hồi lâu Lâm Hạo mới khẽ ho một tiếng, đem chuyện quan trọng nhất nói ra
- Ông nội, thế còn chuyện phẫu thuật, bác sĩ bảo phải đưa ra quyết định càng sớm càng tốt…
Ông thở dài một cái, khẽ lắc đầu
- Bác sĩ cũng nói rất rõ lần phẫu thuật này hy vọng không nhiều. Ông cũng biết mình già rồi không còn sống được bao lâu, nên dành thời gian còn lại ở bên cạnh những người ông yêu thương thì hơn. Với lại, Lâm Hạo, trong nhà người mà ông lo lắng nhất là cháu, bây giờ thấy Phương Ly đã trở về bên cháu, còn có cả Lạc Lạc, chỉ cần nhìn thấy lễ cưới của hai đứa nữa thì ông có nhắm mắt cũng thấy an lòng.
- Không được! Ông nhất định phải phẫu thuật! Chẳng phải ông đã hứa với cháu chỉ cần sinh cho ông một đứa cháu trai thì ông sẽ đồng ý sao? Làm người nói được làm được đó cũng là những gì từ nhỏ đến lớn ông luôn dạy cháu mà…- Lâm Hạo hai tay siết chặt, lớn tiếng la lối, tất cả cũng chỉ là xuất phát từ tình yêu thương dành cho ông bằng cả trái tim của mình
- Cháu…dù thế nào đây cũng là lựa chọn của ông, không ai có thể thay đổi được, cháu đừng nói thêm nữa! - Ông hoàn toàn nghiêm túc và cứng rắn
- Ông…
Quả nhiên, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ông vẫn là người cố chấp đến vậy!
Phương Ly chứng kiến cảnh tượng này với nét mặt bình tĩnh, nhưng lồng ngực cô lại đang phập phồng, chứng tỏ cô đang rất kích động.
Là ý trời, vở kịch này đến cuối cùng cũng chỉ có cô mới kết thúc được nó!
- Chủ tịch, lúc nãy ông vừa lên tiếng hỏi cưới cháu đúng không? Thời gian cháu rảnh là hai tháng nữa sau khi bộ phim đóng máy, người lớn trong nhà cháu chẳng còn ai cả, cho nên ông nhất định phải phẫu thuật, phải khỏe lại để làm chủ hôn cho tụi cháu!
Lâm Hạo kinh ngạc sững sờ quay đầu nhìn sang nét mặt thản nhiên, đôi mắt sáng rực khi thốt ra những lời đó của cô.
Cứ như…cô thật sự muốn gả cho anh vậy!
Dẫu biết sự đồng ý của cô chỉ là đóng kịch nhưng anh vẫn không tránh khỏi kích động.
- Hai tháng thôi chứ gì, ông cam đoan đến lúc đó mình vẫn còn sức làm chủ hôn, không tin cháu thử gọi hỏi bác sĩ xem.
Phương Ly uất ức cắn chặt môi, không cam tâm làm đến vậy vẫn thua.
Cuối cùng cô đánh liều một phen, xem như hy sinh bản thân để cứu người. Hít một hơi thật sâu nhìn thẳng vào mắt ông, lời nói dõng dạc
- Cháu có thai rồi! Bác sĩ nói lần này lại là con trai, ông lẽ nào không muốn nhìn thấy cháu trai của mình chào đời với gương mặt giống bên nội như đúc sao?