Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 208: Không còn sự lựa chọn



Đêm càng ngày càng lạnh, trăng càng ngày càng sáng. Bên ngoài cửa sổ, một vài ngọn gió len lỏi vào phòng khiến mấy tấm màn đung đưa qua lại.

Phương Ly không biết mình đã ngã xuống giường như thế nào, nhưng cả người từ đầu đến cuối đều bị giam lỏng trong vòng tay rắn chắc, căn bản là không thoát ra được.

Vòng xoáy ngọt ngào dường như đã làm cuốn trôi hết giác quan khiến cô không còn nghe thấy bất kì âm thanh nào vang đến từ xung quanh.

Đôi mắt nhắm nghiền từ từ mở ra nhưng đầu óc vẫn mê man mờ mịt, trong phút giây này, cô không còn ý thức được gì cả, hai bàn tay vừa được nới lỏng đã liền vòng qua lưng anh, ôm chặt lấy, cánh môi hé mở đón nhận từng chút từng chút một nụ hôn đong đầy tình yêu miên man lan tỏa khắp cơ thể.

Kể cả khi tách nhau ra hơi thở của anh và cô vẫn như hòa làm một, thật nhẹ, ngọt ngào.

Bốn mắt chạm nhau, chăm chú nhìn nhau rất lâu, không khí trong phòng bị đốt nóng đã dần trở nên ám muội.

Phương Ly từ từ lấy lại tri giác, căng thẳng ngước mắt lên nhìn khuôn mặt anh tuấn đang kề sát bên mình, lúc này đây còn có thể nghe rõ nhịp tim như muốn nhảy ra lồng ngực một cách rõ rệt.

Gương mặt xanh xao ban nãy của cô bởi vì sức nóng của nụ hôn giờ đã trở nên ửng đỏ, qua ánh sáng vàng nhạt của đèn ngủ, đôi mắt long lanh như có làn sương mờ mờ ảo ảo càng trở nên mông lung, khó có thể cưỡng lại.

- Phương Ly…

Giọng nói pha lẫn chút nghẹn ngào xa lạ vang lên khiến cô giật mình.

Một sợi tóc hơi quăn rủ xuống nổi bật trên làn da trắng mịn như ngà của cô, Lâm Hạo đưa tay vén nó sang một bên, dường như ngón tay anh mang theo dòng điện làm người cô khẽ run nhưng lại không dám cử động, đến cả hít thở cũng không thông.

- Anh xin lỗi, nhưng anh…muốn ngủ…

Anh cúi xuống hôn lên mi mắt của cô, âm giọng khàn khàn khiến Phương Ly thực không nghe ra được biểu cảm trong câu này là như thế nào.

Nhưng mà…ý nghĩa của nó chẳng phải chỉ có một…

Bao nhiêu thứ cảm xúc giày vò trong lòng khiến Phương Ly, cả trái tim đau buốt, nhưng cô vẫn cố cắn chặt răng mà chịu đựng, nước mắt kiềm chặt không để rơi ra.

Người con gái nào cũng như vậy thôi, được trao cho người mình yêu là một điều may mắn và không có gì để hối tiếc. Nhưng mà…nếu như là cách đây vài ngày, với suy nghĩ mình là vợ của anh, ắt hẳn trong giờ phút này cô sẽ thấy hạnh phúc lắm, chứ chẳng phải là lo sợ hay đau đớn thế này…

Cô thậm chí còn muốn sớm sinh cho anh những đứa con ngoan ngoãn đáng yêu, thực hiện điều ước đêm giáng sinh của Lạc Lạc.

Thế nhưng…

Có lẽ ý trời muốn cô mãi mãi không bao giờ có được hạnh phúc.

Cái gọi là ‘’sự thật’’ đã nhấn chìm hủy diệt thế giới tươi đẹp của cô trong biển đen của sự đau khổ tột cùng.

Phương Ly thật không dám nghĩ bản thân năm đó đã tiếp tục sống như thế nào khi mà vừa bị anh ruồng bỏ thì chẳng bao lâu thì đã xảy ra chuyện đó…

Nhưng mà…rốt cuộc sai vẫn là sai, cho dù chuyện xảy ra giữa cô và anh ta là do cô tự nguyện hay bị ép buộc thì cũng chẳng thể thay đổi được kết quả…

Trái tim trước nay vẫn vẹn nguyên, nhưng thân thể của cô giờ đây đã thuộc về người đàn ông khác…

Ngàn vạn lần cô thấy mình không còn xứng đáng với anh nữa…

Có lẽ tất cả những khổ đau ngày xưa bản thân từng nếm trải mãi mãi không thể so sánh với nỗi xấu hổ nhục nhã khi đối diện với anh lúc này…

Thế nhưng Lâm Hạo rõ ràng biết chuyện đó vậy mà vẫn vẫn yêu thương quý trọng cô như vậy, còn để cho con trai cô gọi anh bằng ba.

Nghĩ đến đó, máu như chảy ngược về tim, đau đớn vô cùng…

Cho dù anh có thể rộng lượng không màng đến quá khứ của cô nhưng bản thân cô cũng không thể buông bỏ được…

Hơn nữa Giang Tuấn đó đã từng nói như đinh đóng cột, chỉ cần cô chịu rời khỏi đây trở về bên cạnh anh ta, anh ta sẽ không trả thù Lâm Hạo vì những chuyện đã qua, cũng không làm tổn hại đến chị hai. Thực ra thứ cô sợ nhất là nếu cô còn cố chấp thì anh ta và cả Giang gia sẽ bắt cô rời xa con trai của mình, vì suy cho cùng Lạc Lạc cũng là cháu đích tôn của nhà họ, làm sao có thể máu mủ của mình lưu lạc bên ngoài?!

Không, cô không thể sống thiếu con trai của mình được...

Cũng không còn sự lựa chọn nào khác nữa…

- Em xin lỗi…- Phương Ly vội vàng đưa tay đẩy anh ra còn mình thì nghiêng đầu nhìn sang hướng khác

Nếu bây giờ cô không ngăn cản anh, một khi mọi chuyện phát sinh, giữa anh và cô sẽ có sợi dây buộc chặt, cô sợ đến lúc đó mình không cách nào đành lòng rời xa anh được nữa và cũng không còn mặt mũi để mà nhìn con trai…

- Em không muốn!

Người phía trên giống như không nghe thấy sự phản kháng của cô, câu nói vừa thốt ra khỏi đầu lưỡi, cả thân thể cao lớn liền bất ngờ đổ ập xuống. Sự hoảng hốt khiến cơ thể Phương Ly căng cứng, mồ hôi li ti không biết từ đâu úa ra.

Thế nhưng sau vài giây bất động cô mới phát hiện những thứ không trong sáng mà mình đã tưởng tượng vốn không xảy ra.

Anh vừa rồi không hề đè lên cô mà chỉ là lăn người qua rồi thả mình xuống khoảng niệm trống bên cạnh, sau đó đưa tay kéo chăn đắp cho cả hai rồi kéo ôm tấm thân nhỏ nhắn của cô vào lòng đến khi gương mặt cách nhau chừng một gang tay thì dừng lại và dường như không hề có bất kì ý định gì thêm nữa.

Bờ môi vẫn còn vương lại dư vị mềm mại và ngọt ngào từ đôi môi hồng, Lâm Hạo có chút tham lam muốn cảm nhận lại một lần nữa, nhưng vẫn cố đè nén, hai mắt nhắm chặt hôn lên trán cô, thì thầm bảo

- Đã mấy đêm rồi không thể chợp mắt, hôm nay anh thực sự rất mệt, xin lỗi em…Lát nữa còn thấy trong người chỗ nào không khỏe thì phải gọi anh dậy đấy!

Phương Ly sực tỉnh.

Đúng là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi, anh trước nay đã bao giờ bỏ mặc suy nghĩ của cô, chỉ biết thỏa mãn bản thân mình chưa?

Hương thơm tỏa ra từ người cô dễ chịu vô cùng, được ôm thân thể mềm mại đi vào giấc ngủ trong lòng anh đã vô cùng thỏa mãn.

Rất nhiều lần anh ước mong điều đó, nhưng lần nào cũng sợ bản thân không kiềm chế được tình cảm mãnh liệt trỗi dậy trong lòng sẽ làm tổn thương đến cô. Chỉ riêng hôm nay, khi cơ thể mệt mỏi dường như không còn chút sức lực nào…anh mới thấy an tâm ở lại đây, nằm ngủ trên chiếc giường chỉ có hai người…

An tâm vì sự an toàn của cô…

Phương Ly bây giờ mới nhìn kĩ được Lâm Hạo. Anh mới đó đã chìm trong giấc ngủ rất say, dáng vẻ điềm tĩnh, gương mặt có phần hốc hác, quầng mắt hiện lên vẻ mệt mỏi vô cùng, tuy vậy trên người vẫn tỏa ra khí chất cao quý tựa chàng hoàng tử trong câu chuyện cổ tích, hơi thở đều đặn khiến người ta không nỡ đánh thức.

Nhưng…hóa ra vừa rồi anh bảo muốn ngủ…là ý này sao?

Những lời ban nãy không hề mang ý nghĩa ám muội gì cả mà là anh buồn ngủ đến mức không còn sức đi sang phòng khác nổi nữa nên muốn nằm lại đây luôn!!!

Giá như thời gian ngừng trôi thì tốt biết mấy…

Để giây phút này là mãi mãi…

Vòng tay anh ôm lấy cô muốn bao nhiêu ấm áp thì có bấy nhiêu ấm áp, muốn bình yên có bình yên, nhưng cô biết đây chỉ là chút phép màu ít ỏi còn sót lại mà bà tiên đã dành tặng cho cô bé lọ lem.

Chỉ một lát nữa thôi giấc mơ này sẽ vĩnh viễn tan biến, chỉ còn lại khói bụi tro tàn cùng trái tim cô mãi chẳng bao giờ lành lặn được nữa.

Trong đêm tĩnh mịch, đáy mắt Phương Ly tiếp tục xuất hiện những giọt nước mắt.

Lệ nhòa ướt mi, ngón tay cô lướt nhẹ lên mái tóc đen nhánh của Lâm Hạo, trong đau khổ nghẹn ngào đôi môi mấp máy âm thanh khe khẽ

- Em xin lỗi, nhưng em phải đi rồi. Từ khi sinh ra em đã là một ngôi sao xấu chỉ luôn mang lại bất hạnh cho những người mà em yêu, vậy nên…em không muốn bóng tối của cuộc đời em lại khiến anh bị liên lụy, phải chịu đựng thêm bất kì đau khổ nào nữa. Sau khi em rời khỏi...anh nhất định phải hận em thật nhiều rồi mau chóng quên em đi, tìm một người con gái khác xứng đáng hơn em, kết hôn sinh con, cùng cô ấy bắt đầu một cuộc sống mới, chỉ có vui vẻ, không có khổ đau.

Phương Ly đưa tay quẹt đi nước mắt, nhưng hàng mi vẫn run run ướt đẫm

- Hứa với em, bất luận thời gian có bao lâu, cho dù không có em bên cạnh, anh cũng phải tiếp tục vui vẻ mà sống, mỗi ngày đều phải thật hạnh phúc. Nếu như có một ngày chúng ta vô tình gặp lại nhau giữa biển người…thì thứ em muốn thấy nhất, chính là nụ cười của anh...một nụ cười chân thật nhất từ tận đáy lòng…không phải gượng ép hay đau khổ...

Thời điểm này gương mặt Phương Ly hiện lên bao đau đớn, ánh mắt chan chứa biết bao giọt lệ. Đáng tiếc Lâm Hạo lại không nhìn thấy. Bằng không, cho dù trời đất có sụp đổ trước mặt, cho dù có phải mất đi tất cả anh cũng nhất quyết không để cô rời xa anh dù chỉ một bước.

Phương Ly chầm chậm quay người rời đi, trái tim không ngừng rạn nứt, mỗi bước đều đau đớn đến tận tim gan.

Thời khắc phân ly hóa ra lại khổ đau đến như thế.

Mỗi câu chuyện đều có nuối tiếc, có những người yêu nhau nhưng cả đời không thể ở bên nhau, chỉ đành đem tình cảm chôn sâu vào ba lớp tấc đất, nguyện đem tất cả may mắn của mình đánh đổi, mong đối phương suốt đời bình an vui vẻ.

Lúc bước đến cửa, cô không cầm lòng được quay đầu nhìn lại người con trai đang ngủ say trên giường một lần nữa

- Ông xã, tạm biệt anh…

Một lần cuối…cho cô sống với giấc mơ đẹp đẽ nhất cuộc đời này…

……………

Phương Ly mở cửa bước vào phòng của Lạc Lạc, đưa tay vuốt ve bờ má non mềm, nhìn con trai đang bình yên say ngủ mà nước mắt đau đớn cứ không ngừng chảy ra.

Thời gian qua sống ở đây chẳng phải không chỉ riêng mình cô mà đến cả thằng bé cũng vô cùng hạnh phúc sao? Tại sao tất cả chỉ là một giấc mơ, tại sao không để quá khứ trôi đi tất cả, tại sao cha của con trai cô không phải Lâm Hạo mà lại là anh ta?

Đêm đen tĩnh mịch, Lạc Lạc mơ mơ màng màng bàn tay nhỏ bé quơ quào trong không khí đột nhiên bắt được bàn tay cô.

Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc đôi mắt bé xíu đang nhắm nghiền từ từ mở ra.

- Mẹ…mẹ không ngủ với ba à?

Phương Ly vuốt ve đầu nhỏ của con trai, sau đó ôm thằng bé vào lòng thật chặt để nó không nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh tuôn trào như chuỗi ngọc trai kéo dài mãi không đứt.

- Lạc Lạc, chúng ta đi thôi con!

- Bây giờ trời bên ngoài rất tối, chúng ta đi đâu ạ? - Thằng bé khó hiểu hỏi

- Cứ đi rồi mẹ sẽ nói cho con nghe! - Khóe môi Phương Ly run run

- Vậy để Lạc Lạc sang gọi ba! Con muốn đi cùng với ba nữa!

- Không…không được!

Lồng ngực Phương Ly đau nhức nhối, làm sao cô có thể đành lòng nói cho con trai của mình nghe là từ ngày mai, tiếng ba ngọt ngào thân thương này nó không được phép gọi nữa.

- Ba của con hôm nay rất mệt nên đã ngủ say lắm rồi, con đừng đánh thức ba dậy, chỉ hai mẹ con chúng ta cùng đi với nhau thôi, có được không? - Phương Ly cố nén đau thương nói cho hết câu

- Dạ. - Lạc Lạc gật gật đầu nhỏ nhưng khuôn mặt háo hức vừa rồi đã giảm đi mấy phần

- Con chờ mẹ vài phút nhé, rồi mẹ con ta cùng đi!

………………………….

Phương Ly dẫn theo Lạc Lạc rời khỏi cánh cổng lớn Lâm gia. Cả nhà trên dưới đều say ngủ nên không ai phát hiện. Hơn nữa tối nay là thời cơ tốt nhất và duy nhất để cô thực hiện ý định này.

Sở dĩ như vậy là vì lúc chiều nay, khi trở về tình cờ nghe được chuyện hai bảo vệ canh giữ trước cổng đều trùng hợp có lý do phải xin nghỉ buổi tối. Đáng lý ra Lâm Hạo sẽ tức khắc tìm người khác thay thế như mọi khi, nhưng có lẽ chính vì sự ngất xỉu đột ngột của cô khiến anh không còn tâm trí nghĩ đến bất kì chuyện gì khác nữa. Cũng có thể là vì cô đang ốm nên anh không sợ cô sẽ biến mất.

Nói đi nói lại, vẫn là ông trời muốn cô rời khỏi đây…

Khẽ quay đầu nhìn lại căn biệt thự mình đã gắn bó trong suốt thời gian qua, nơi cho cô giấc mộng đẹp đẽ nhất trong cuộc đời, nước mắt như pha lê rơi xuống hòa vào làn sương đêm, lạnh lẽo vô cùng.

Cho dù có luyến tiếc, cũng phải buông bỏ những thứ không thuộc về mình thôi…

Định là sẽ bắt taxi, nhưng nào ngờ mới đi được vài bước đã bắt gặp một chiếc xe hơi sang trọng, đèn pha chói sáng.

Xem ra có người chờ đợi một buổi chiều đã thấy sốt ruột, không nhịn được còn cố tình đậu xe ở đây để theo dõi nhất cử nhất động của cô, sợ là cô sẽ cố chấp không chịu rời đi hoặc dẫn theo Lạc Lạc đến một nơi anh ta không tìm được hay sao?

Hừ, cô sớm đã biết anh ta lúc trưa ta sẽ không dễ dàng để cô trở về như vậy…

Có điều, thứ cô muốn bây giờ không phải là trốn tránh hay bỏ chạy.

Mặc dù hận người này, nhưng dù sao đứa con cô cực khổ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra cũng là con của anh ta, chảy trong người dòng máu của anh ta, hơn nữa còn cả những lời cam kết lúc trưa…

Hy sinh thân mình cô không thấy hối hận, chỉ cần những người cô yêu thương được bình an là đủ…

Bóng dáng anh tuấn bước xuống, thân ảnh sáng rực trong màn đêm nhưng Phương Ly đến một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn. Trái ngược với cô Lạc Lạc vui mừng reo lên

- A! Chú Giang Tuấn!

Khóe môi người con trai không nhịn được cong lên một đường mạnh mẽ.

Không ai biết giờ phút nhìn thấy cô anh đã vui sướng thế nào đâu, anh thề với lòng rằng, suốt cuộc đời này, đừng mong ai mang cô rời xa anh một lần nào nữa.

Lạc Lạc định chạy đến chỗ anh thì đã bị cô nắm chặt người giữ lại. Sau đó cô dẫn theo thằng bé ngồi lên xe rồi đóng cửa thật mạnh, điệu bộ chẳng khác nào vừa bắt được một chiếc taxi, và tài xế là một người cô chẳng hề quen biết. Dọc đường, cô có mở miệng nói chuyện vài câu thì cũng đều là nói với Lạc Lạc.

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cô qua kính chiếu hậu, tròng mắt tràn ngập ghét bỏ cùng xa cách, Giang Tuấn đương nhiên hiểu rất rõ nguyên do từ đâu mà ra.

Đúng là anh rất bỉ ổi khi đã nói dối để mà gạt cô chuyện của Lạc Lạc, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy hối hận. Bởi vì anh biết rõ việc sáng suốt nhất mình đã làm là khiến cô rời xa tên cầm thú kia mà trở về bên anh, khiến cô trở thành người phụ nữ của duy nhất mình anh.

Chỉ một thời gian nữa thôi, cô nhất định sẽ nhận ra được ai mới là người thật lòng thật dạ với cô, xứng đáng làm chồng của cô nhất.

Cảnh cổng cao vạn trượng mở ra, bên trong là một khuôn viên xa hoa tráng lệ vô cùng, nổi bật là bồn phun nước từng tia lấp lánh dưới ánh đèn trông thật bắt mắt.

Nhưng giờ đây Phương Ly lại không thấy gì cả ngoài một tương lai phía trước ảm đạm không có lấy một tia sáng nào, chỉ có tầng tầng lớp lớp sương mù vây kín…