Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 216: Kế hoạch bỏ trốn



Màn đêm đen sẫm, bầu trời không một ngôi sao chỉ có những tia chớp lóe sáng rạch ngang bầu trời đêm và cơn mưa như trút nước bất chợt đổ xuống.

Trong căn phòng tối, có một người đàn ông đang ngồi trên ghế, cái bóng dài đơn độc in xuống nền gạch. Khuôn mặt góc cạnh, dáng người hoàn mỹ, lại có trong tay tất cả những thứ mà biết bao người khao khát có được từ địa vị, sự nghiệp, tiền tài lẫn danh tiếng, nhưng không hiểu sao gương mặt anh lại hiện lên vẻ đau thương mất mát nhiều đến thế và sau đó là biểu cảm như thể rơi xuống vực sâu tăm tối.

Bóp mạnh ly rượu đỏ thẫm trong tay, Giang Tuấn càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu đến phát điên, lửa giận nóng phừng phừng như thiêu đốt tâm can anh.

Tại sao, tại sao cô gái kia lại cùng hắn ta phát sinh loại quan hệ đáng ghê tởm như thế! Trong một giây phút khi đối diện với ánh mắt chết lặng đau đớn ngày hôm ấy, anh đã muốn tin rằng cô ta là người tốt, là người bị hại trong chuyện này, bất đắc dĩ nên mới phải lừa gạt anh, mọi chuyện đều do một mình kẻ đê tiện đó bày ra...

Nhưng tại sao, tất cả đến cuối cùng đều chỉ là diễn kịch...

Chết tiệt!

Quan trọng nhất chính là không ngờ mọi thứ đều đã rành rành như ban ngày đến vậy mà Phương Ly vẫn tin rằng họ trong sạch, còn anh, thế nào từ đầu đến cuối đều là người xấu trong mắt cô?!

Nắm đấm siết chặt mang theo sự tức giận phẫn nộ vung xuống mặt bàn, âm thanh loảng xoảng của những mảnh vỡ như bị tiếng mưa át đi, dòng máu đỏ nhanh chóng chảy dọc trên cánh tay Giang Tuấn.

Đáy mắt anh tối đen như biển cả, lạnh lẽo vô tận

"Phương Ly, anh nhất định sẽ không để em trở về bên cạnh hắn đâu. Em phải là vợ của anh!"

…………………………

Bên ngoài cửa sổ mưa vẫn không ngừng trút nước. Phương Ly ngồi dựa lưng vào thành giường suy tư không biết đã bao lâu, dường như mãi bận suy nghĩ nên cô không hề cảm giác được luồng không khí lạnh đang tràn ngập khắp căn phòng mặc cho trên người lúc này chỉ là một chiếc váy trắng liền thân dài qua đầu gối, kiểu dáng vô cùng đơn giản.

Ngón tay thon dài vuốt ve từng đường nét gương mặt người con trai xuất hiện trong bức ảnh, dáng vẻ kiên định thản nhiên lúc trưa cô dùng để đối diện với Giang Tuấn giờ đây đã vỡ vụn như như chiếc bình thủy tinh rơi từ trên cao xuống chạm phải nền đất.

Trực giác mách bảo với cô bức ảnh này hoàn toàn là thật, nhưng nếu thế thì Lâm Hạo e là đã xảy ra chuyện không hay rồi!

Nhớ đến khoảng thời gian trước làm vợ anh, rất nhiều đêm anh ở phòng bên cạnh với đống tài liệu rồi ngủ quên luôn trên bàn làm việc. Đứng ngoài khe cửa khép hờ chứng kiến ảnh tượng đó, cô sợ anh thấy lạnh nên liền quay về phòng đem áo khoác sang đắp cho anh.

Xong việc cô không rời đi ngay mà lần nào cũng nán lại, ánh mắt lặng lẽ chăm chú nhìn anh, dịu dàng, nồng nàn và ấm áp như ánh sao bên ngoài khung cửa sổ, giống như muốn đem dáng vẻ của anh khắc sâu vào trong tâm khảm của mình.

Cô phát hiện, dường như anh đã từ rất lâu rất lâu chưa bao giờ có được giấc ngủ ngon thật sự, chỉ khi cơ thể quá mệt mỏi không chống đỡ được nữa anh mới cho phép mình thiếp đi.

Nhưng trong giấc ngủ, cả người anh thỉnh thoảng vẫn co giật như muốn gắng gượng mở mắt, phải chăng anh sợ hãi việc nếu ngủ bản thân ngủ vùi quá lâu khi tỉnh dậy thứ gì đó anh trân quý sẽ vụt biến mất không còn bên cạnh nữa…

Lòng Phương Ly nhói đau! Nếu linh cảm của cô không sai thì thứ đó chính là…

Do đó chẳng lý do gì sau khi cô rời khỏi anh lại có thể chìm trong giấc ngủ say với gương mặt an tĩnh và bình thản như thế, bình thản hệt như một đứa trẻ vừa mới chào đời, không biết gì đến những vui buồn cùng đau khổ của thế gian này…

Tâm trí tràn ngập sự sợ hãi và hoang mang nhưng càng nghĩ càng chẳng tìm ra được cách nào để thoát khỏi đây gặp lại Lâm Hạo và chị hai khi ở đây luôn có cũng có người canh gác, đến cả Hiểu Lam cũng bị Giang Tuấn làm cho mê muội, không tin và nhất định cũng sẽ không chịu giúp cô cho dù cô có nói thế nào.

Phương Ly thấy bản thân mình đang rơi vào bất lực cùng cực.

Cánh cửa phòng đóng kín đột nhiên bật mở, Hiểu Lam như thường lệ mang cơm vào cho cô. Nghe thấy tiếng mở cửa, Phương Ly giật mình vội giấu bức ảnh bên dưới chiếc gối nằm của mình.

- Phương Ly, hôm nay mình có nấu mấy món ngon cho cậu nè.

- Cậu ăn một ít thôi rồi hẳn đi ngủ nhé!

Hiểu Lam lại lần nữa cố gắng năn nỉ Phương Ly dùng bữa.

Hai cánh tay gầy gò của Phương Ly để trên đùi nắm chặt vào nhau, lòng bàn tay lạnh ngắt.

- Được rồi, mình hứa chỉ cần cậu chịu ăn sau này mình sẽ không nói xấu tên đó nữa! - Hiểu Lam dịu giọng như lời xin lỗi

- Và cũng không được nhắc đến người bên ngoài kia, nửa chữ cũng không! - Phương Ly lạnh lùng cứng rắn nói

- Ý cậu…là Giang thiếu gia hả…Á - Hiểu Lam nhận ra mình vừa lỡ lời, sợ chọc giận Phương Ly nên liền quýnh quáng - Không nhắc, không nhắc, mình nữa là sẽ không, vậy cậu ăn một ít nhé!

- Ừ! - Phương Ly nhẹ gật đầu

Hiểu Lam phấn khởi vô cùng khi nghe âm thanh đồng ý, cô đặt khay xuống bàn rồi cẩn thận dùng muỗng chan một ít nước sốt cá lên bát cơm nóng hổi sau đó đưa đến trước mặt Phương Ly…

- Còn nóng đó, cậu mau ăn đi!

Đột nhiên đúng lúc này, dạ dày Phương Ly trào tới một cơn khó chịu, sắc mặt cô nhăn hết lại, mồ hôi rịn ra trên trán.

Cảm nhận được sự bất ổn của cơ thể, cô đưa tay bịt miêng rồi dùng hết sức chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, vì không ăn uống gì nên cô nôn ra chỉ toàn nước là nước.

Hiểu Lam sau giây phút cứng đờ người liền chạy đến gõ cửa phòng tắm.

Bên trong truyền ra tiếng nôn mửa cùng tiếng nước chảy càng làm cho cô bạn hốt hoảng, gấp gáp gõ cửa liên tục.

- Phương Ly, cậu sao vậy? Cậu mở cửa đi đừng làm mình sợ!

Mấy phút trôi qua, cánh cửa cuối cùng cũng bị đẩy ra.

Cả người Phương Ly mềm nhũn như muốn ngả về phía trước, sắc mặt trắng bệch, Hiểu Lam hớt hải đỡ cô trở về giường.

Vừa đặt người xuống, cô lần nữa đưa tay che miệng vì cơn buồn nôn ập tới, tay còn lại vô thức áp vào vùng bụng bằng phẳng của mình.

- Cậu có thể đổi món khác cho mình không, nghe thấy mùi cá này đột nhiên mình khó chịu quá!

Trái tim Hiểu Lam căng như sợi dây đàn sắp đứt, hai mắt mở to, miệng há ra, đột nhiên vươn tay túm chặt lấy cánh tay Phương Ly …

- Phương Ly…chắc không phải cậu…cậu có…có rồi chứ?

- Có cái gì? - Mơ hồ Phương Ly không hiểu bạn mình đang nói gì

- Thì…có thai đó, triệu chứng của cậu giống y hệt, có khi nào…- Hiểu Lam run rẩy phán đoán

Khoảnh khắc mà câu nói đó được thốt lên, trong đầu Phương Ly như nổ tung ra muôn vàn pháo hoa rực sáng.

Thoạt đầu cô ngây người không có chút kích động hay vui mừng gì, như chỉ giây lát gương mặt liền hiện lên nét rạng rỡ tươi vui, khóe môi không ngừng cong lên, so với vừa rồi rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau.

- Phương Ly, không phải là cậu thật đã…là con của tên khốn đó! - Hiểu Lam bụm miệng kinh hãi

Phương Ly không đáp lại nhưng vẻ mặt của cô như thay câu trả lời làm Hiểu Lam tin chắc mọi chuyện chẳng trật đi đâu được. Đúng như Giang thiếu gia nói tên khốn đó đã gạt Phương Ly về làm vợ mình rồi còn làm cậu ấy mang thai, đúng là đê tiện.

- Sao lại thành ra thế này, Giang thiếu gia mà biết được sẽ đau lòng lắm! Sắp đến ngày cưới của hai người rồi! Thật là bất công cho anh ấy! - Hiểu Lam đau xót, bộ dạng như ngồi trên đống lửa

- Thế thì cậu đừng nói cho anh ấy biết! - Phương Ly giọng điệu vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra

- Cái đó thì tất nhiên rồi, mình có tư cách gì mà nói chứ, với lại đây cũng là chuyện riêng của cậu, lại là chuyện nghiêm trọng, mình xin thề sẽ không hé lộ dù nửa câu. Nhưng mình tin anh ấy yêu cậu thật lòng thật dạ, nhất định sẽ bao dung và xem con cậu như con ruột. Cậu cho anh ấy một cơ hội đi mà…

- Được rồi mình ăn đây, nói chuyện một hồi cơm canh nguội hết bây giờ. - Phương Ly thở nhẹ rồi

- Đúng, đúng, dù cha nó có thế nào thì đứa trẻ cũng vô tội, cậu nhất định phải chăm sóc tốt bản thân đừng để có chuyện gì!

................

Kể từ hôm đó, Phương Ly không còn đày đọa bản thân mình nữa. Mỗi ngày đều ba bữa cơm đầy đủ, ăn đúng giờ ngủ cũng đúng giờ, không bao giờ từ chối thức ăn ngon.

Buổi sáng, cô thức dậy sớm đi dạo dưới cảnh sắc mùa xuân rực rỡ trong khuôn viên biệt thự và nhìn ngắm những khóm hoa còn ướt đẫm giọt sương long lanh.

Nhìn thấy Phương Ly hồi phục lại như một kì tích như thế, tâm trạng của Hiểu Lam vô cùng vui vẻ. Nhưng chỉ cần nghĩ đến nguyên nhân dẫn tới sự thay đổi này của bạn mình, sắc mặt Hiểu Lam lại vô cùng ảm đạm, đôi mắt cụp xuống ủ rủ.

Nhưng dẫu sao Phương Ly không còn thái độ bài xích Giang thiếu gia, cũng không nửa chữ nhắc về tên đó hay tỏ ý muốn rời khỏi đây nữa, có lẽ cậu ấy cũng dần thông suốt, biết được ai mới là người xứng đáng trở thành cha của đứa bé.

................

Phương Ly ngồi trên xích đu màu trắng dưới tán hoa hồng nở rộ tuyệt đẹp, chân trần trắng muốt không đi dép đặt trên nền cỏ xanh.

Dưới ánh mặt trời sáng rực, gương mặt cô, nụ cười của cô đều tỏa sáng rực rỡ, đẹp như nàng tiên trong câu chuyện cổ tích huyền ảo.

Có một đôi mắt dõi theo cô từ xa, không muốn bỏ qua bất kì biểu hiện nào của cô dù là nhỏ nhất, bóng dáng thẳng đứng cao ngạo nhưng đơn độc, rất lâu rất lâu vẫn không rời đi.

Anh muốn giữ cô bên cạnh như thế này mãi mãi. Chỉ cần ngày nào cũng được thấy cô, nhìn cô ăn, nhìn cô ngủ, nhìn cô nở nụ cười, anh sẵn lòng đánh đổi những gì mình đang có cũng như sẽ cho cô tất cả mọi thứ mà cô muốn, mãi mãi không bao giờ để cô phải hối hận.

Chỉ có đều...

Có lẽ hôm đó cô chỉ giả vờ cứng rắn và tin tưởng đôi nam nữ kia trước mặt anh, nhưng sau đó nghĩ kĩ lại cô đã thông suốt về những chuyện đê tiện mà họ đã làm nên không còn cố chấp nữa.

Thêm vào đó, mọi biểu hiện gần đây đều cho thấy cô đang dần chấp nhận cuộc sống ở cạnh anh, chấp nhận cuộc hôn nhân này, buông bỏ ý định quay về bên hắn, nhưng vì sao trong đôi mắt cô, trước sau vẫn là thái độ dửng dưng lạnh lùng dành cho anh.

Cho đến khi nào cô mới thật sự chấp nhận anh đây?

Từ sáu năm trước anh vẫn luôn ở đây để mà chờ đợi cô, rốt cuộc thì phải đợi bao lâu nữa? Liệu sau khi cưới anh và cô có thể âu yếm yêu thương như hết thảy những cặp vợ chồng khác trên đời, rồi cùng nhau sinh ra những đứa con xinh xắn ngoan ngoãn?

Lần nữa lặng người ngắm nhìn nụ cười của cô, trái tim Giang Tuấn chợt giãn ra.

Anh luôn tin rằng mọi nỗ lực trên thế gian này đều có giá trị, hơn nữa, nếu tinh thần của cô cứ tiếp tục tốt lên từng ngày thế này, chẳng mấy chốc ước nguyện của anh sẽ thành hiện thực thôi!

...................

Sự hồi phục của Phương Ly kéo theo việc Giang Tuấn vô cùng tín nhiệm và tin tưởng Hiểu Lam, cho rằng sự xuất hiện của cô đã mang đến phép màu. Cả hai càng lúc càng thân, anh cười và đối xử với Hiểu Lam dịu dàng đến nổi người trong nhà không ai không biết và cũng không kém phần ganh tị.

Một buổi tối ánh trăng vàng tròn vành vạch tỏa sáng trên cao, Giang Tuấn sau một hồi do dự rốt cuộc cũng quyết định lấy chìa khóa dự phòng, mở của bước vào phòng ngủ của Phương Ly.

Kể từ sau cái hôm cô tức giận vì mấy bức ảnh rồi đuổi anh ra, anh chưa hề đặt chân vào đây dù nửa bước, nhưng hôm nay anh có chuyện quan trọng muốn nói với cô.

Phương Ly đang nằm trên giường nghe tiếng động liền khẽ mở mắt, nhưng cô không còn bày ra bộ dạng con nhím xù lông như lần trước nữa mà ngoan ngoãn nằm im một chỗ cũng đủ khiến lòng anh nhẹ nhõm cùng phấn khởi vô cùng.

Ngồi xuống cạnh giường cô, anh cất lời

- Phương Ly! Sáng ngày mai anh phải ra nước ngoài công tác một chuyến, công ty có chuyện quan trọng cần anh phải giải quyết nếu không anh cũng không muốn xa em!

Không cần biết cô có muốn nghe thấy không, anh vẫn dịu dàng tiếp tục

- Em phải nhớ chăm sóc cho bản thân, phấn chấn như những ngày gần đây, đừng suy nghĩ những chuyện không vui nữa!

- Em có nghe thấy không đấy?

- …

- Được.

- Em có cần gì cứ sai bảo người trong nhà, dù không có anh họ cũng ai dám làm trái ý em đâu.

Lần này cô không trả lời, chỉ khẽ gật đầu nhưng cũng đủ khiến anh vui sướng rằng cô đang nghe mình nói.

- Xong công việc anh sẽ lập tức về ngay và...tất nhiên không quên mang quà cho em!

- Ừ.

Thấy cô nghe lời như thế, khóe môi anh cong lên nụ cười vô cùng hài lòng, rất muốn lao đến hôn cô để thỏa khát khao trong lòng, nhưng lại sợ sự tốt đẹp hài hòa khó khăn lắm mới có được giữa anh và cô lúc này bị phá hủy nên chỉ đưa tay vuốt ve mái tóc cô rồi an tâm đứng dậy rời đi.

Tiếng đóng cửa vừa vang lên Phương Ly liền ngồi bật dậy, trong đáy mắt lóe sáng hiện ra tia khác thường.

Không ngờ, mọi chuyện có thể tiến hành sớm hơn và cơ hội thành công cao hơn, xem ra ông trời cũng giúp cô rồi!