Tiếng bước chân càng lúc càng gần sau đó dừng lại sau lưng cô
Tấm lưng dửng dưng lặng lẽ.
Anh từ phía sau nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc cô, nét mặt vui sướng rạng ngời.
Suốt gần một tháng qua, mỗi ngày đều phải giữ khoảng cách nhất định với cô, chỉ có thể nhìn ngắm mà không dám đến gần hay chạm vào đối với anh là một việc khổ sở vô cùng.
Sau khi xuất viện, từ hôm đó đến giờ anh vẫn chưa đủ can đảm bước chân vào căn phòng này nhưng giây phút hiện tại, anh thật sự không cách nào làm chủ được mình nữa.
Mới vừa rồi anh còn tưởng mình hoa mắt.
Hôm nay, lúc để cô rời khỏi đây mà không có anh bên cạnh, ngoài mặt bình thản những kì thực trong lòng anh cảm thấy rất nặng nề, ngột ngạt khó thở.
Anh sợ cô đi rồi sẽ không quay trở lại nữa, sợ rằng kẻ đó sẽ thừa cơ hội này đến cướp cô đi, anh sợ những gì mình nhìn thấy ở cô trong suốt những tháng ngày qua tất cả đều là diễn kịch…
Nhưng vẫn may ông trời không phụ tấm lòng của anh, cô cũng không phụ tấm lòng của anh, vậy là mọi thứ cô đã làm cho anh suốt gần một tháng qua, sự hy sinh nhẫn nại của cô, quan tâm anh, chăm sóc anh, lo lắng cho anh, tất cả đều là thật, là thật…
Anh đã là người thắng cuộc, là người sẽ kết hôn với cô, Lâm Hạo đó chả qua chỉ là một kẻ thất bại, anh hà tất phải suy nghĩ quá nhiều để rồi nghi ngờ cô nữa…
- Em thử váy cưới từ chiều đến giờ chắc đã mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Từ giờ đến lễ cưới anh hứa sẽ không để em phải chịu vất vả nữa.
Phương Ly cười hờ hững xoay mặt lại đối diện với anh, giọng nói nhẹ nhàng như ánh nắng trong suốt
- Lúc nãy anh đã đưa Lạc Lạc đi đâu?
Nghĩ rằng cô đang quan tâm về mối quan hệ của hai cha con anh, Giang Tuấn hồ hởi đáp, mỗi một chữ đều mang theo niềm hy vọng không gì tả xiết
- Anh chỉ đưa thằng bé đi chơi trò chơi điện tử thôi. Nhưng mà ai ấy nhìn vào cũng bảo tụi anh giống hệt như hai cha con ruột cả. Em nói xem có phải vậy không? Anh thực sự mong rằng chúng ta sau khi cưới sẽ sớm có với nhau một đứa con gái, như vậy thì gia đình sẽ toàn vẹn biết bao.
- Anh vốn dĩ là ba ruột của Lạc Lạc mà, cái gì mà giống hay không giống!
Nghe câu nói của cô, nét mặt vô cùng bình tĩnh thản nhiên của cô, Giang Tuấn trái lại nét mặt hiện lên sự hoang mang hoảng hốt, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Anh như thế mà trong phút chốc lại quên mất lời nói dối tàn nhẫn mà mình đã bịa ra để gạt cô rồi!
- Anh…
Phản ứng đó của anh vốn không qua được cặp mắt của cô, tuy vậy cô vẫn vờ như mình không hề hay biết điều gì, chất giọng cất lên nhẹ nhàng có phần ngập ngừng
- Lạc Lạc đích thực từng bảo là nó rất muốn được bế em. Chi bằng…
- Chi bằng thế nào? - Lời nói của anh bất giác tuôn ra
Khi tất cả mọi thứ của một con người kể cả tình yêu hết thảy đều bị hủy hoại, bị vùi lấp, thì thứ duy nhất còn sót lại trong trái tim họ…
Chỉ có trả thù…
Bàn tay cô khẽ vươn ra chạm vào tay anh.
Bàn tay cô mát lạnh, nhưng người anh lại nóng rực như bị lửa thêu đốt.
- Chi bằng để em thật sự trở thành vợ của anh, giúp ước mơ của thằng bé sớm thành sự thật…
Trong đầu như có một tiếng nổ!
Giang Tuấn ngẩng người, tim anh đột nhiên đập mạnh nhưng thân thể lại cứng đờ như tượng đá.
Không dám tin là người mới mở miệng nói câu này là cô, lại bằng ánh mắt khiến người khác không cách nào kháng cự được nhưng đồng thời cũng không tránh khỏi hoài nghi.
Không như những lần trước liên tục chống đối, né tránh anh thậm chí tự hủy hoại bản thân mình.
Cô của lúc này…thực sự cam tâm tình nguyện sao?
Lẽ nào cô không biết, từ sâu trong tiềm thức, anh khao khát điều đó biết bao nhiêu.
Cố gắng áp chế những suy nghĩ cuồng loạn trong đầu, anh lên tiếng
- Hôm nay em bị làm sao vậy? Em có biết mình đang nói gì không?
- Tất nhiên là em biết! - Cô cười ngọt ngào, tất nhiên biết rõ bản thân nói thế chẳng khác nào dâng mình vào miệng cọp
Giọng nói khẽ khàng vang vọng như âm thanh bừa chú khiến người ta lầm đường lạc lối
- Dù sao chỉ còn vài ngày nữa chúng ta trở thành vợ chồng rồi. Sớm hay muộn chuyện sẽ xảy ra cũng phải xảy ra. Em biết anh cũng đã chờ đợi quá lâu rồi. Hay là…tối nay anh đừng đi…có được không?
Khoảng cách gần như vậy, Giang Tuấn có thể nhìn rõ từng chi tiết nhỏ nhất trên mặt cô, tuyệt nhiên không hề có cảm nhận được những lời vừa rồi là nói dối mặc dù cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Có thể là cô đang dùng kĩ năng diễn xuất trời phú để qua mặt anh nhưng sau câu cuối cùng của cô anh đã không còn đủ lý trí nghĩ thêm bất kì chuyện gì nữa.
Niềm vui mừng khôn xiết, giống như là đang trong cõi mộng, giống như có được cả thế giới.
Một đêm tới đây, ắt hẳn cả đời anh cũng sẽ không quên được.
Anh đưa tay khóa chặt chốt cửa lại, tắt đi ánh sáng đèn lớn rồi cúi người bế cô về phía giường lớn, mềm mại nhưng lạnh lẽo thấu tim, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống, bao trọn lấy cơ thể cô từ phía trên.
Hương thơm tỏa ra khiến anh mê mẩn, từng nụ hôn vội vã rơi trên trán cô, chân mày và hàng mi cong diễm lệ, giọng anh khàn đi
- Em…không hối hận chứ? Hãy nói với anh là em sẽ không hối hận đi!
Phương Ly khẽ gật đầu, vẫn nằm im trong vòng tay anh, không hề vùng vẫy phản kháng
Ánh mắt nóng bỏng nhìn sâu vào đôi mắt cô, đôi mắt tựa như hai vì sao phát sáng, kiêu ngạo nhưng đầy thu hút khiến anh không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân mình thời khắc này
- Anh yêu em, anh yêu em, sau này, tất cả mọi thứ mà anh có đều là của em, chỉ cần em lên tiếng, bất kể chuyện gì anh cũng sẽ làm cho em, trọn đời này quyết không thay đổi.
………………………..
Nửa đêm, trong căn biệt thự sang trọng nằm khuất nơi ngoại ô hẻo lánh, Vân Hà đang ngủ say bỗng giật mình thức giấc.
Tỉnh lại sau cơn ác mộng khủng khiếp, cả người cô ướt đẫm, chiếc váy trắng dính sát vào người, đầu tóc xổ tung rũ rượi, gương mặt nhợt nhạt hoảng loạn vô cùng.
Không cần biết là mình đang trong tình huống nào, cũng chẳng cần biết bây giờ đang là ban ngày hay đêm, cô hớt hải bước xuống giường đến mức xỏ nhầm dép, sau đó lao thẳng ra ngoài chạy về phía căn phòng nơi cuối hàng lang.
Đẩy mạnh cánh cửa không khóa, cô xông thẳng đến chỗ người đang nằm trên giường kia và đánh anh ta mấy cái, vừa đánh miệng vừa la lên không ngớt
- Dậy đi! Người kia, anh mau dậy đi cho tôi! Dậy mau lên! Đừng có ngủ nữa!
- Cô làm cái gì đấy!
Người thanh niên bị đánh thức ngồi dậy vò đầu nhìn cô, sau vài giây, khóe miệng anh bật ra câu châm chọc
- Vân Hà tiểu thư, giữa đêm khuya thanh tĩnh, cô thân gái một mình mặc đồ ngủ xông thẳng vào đây tìm tôi, không phải là thú tính nổi lên đó chứ?
Vân Hà mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi
- Thú tính cái gì chứ? Đồ biến thái, anh tưởng ai cũng giống anh sao?
Nghe vậy, toàn thân anh cứng đờ
- Lại mắng tôi biến thái, thế tôi có làm chuyện biến thái gì cô chưa? Mà thôi, nửa đêm cô không ngủ chạy qua đây làm gì?
Vân Hà sực nhớ ra, đôi bàn tay run rẩy đưa ra níu chặt lấy tay anh
- Tôi…tôi vừa mới mơ một giấc mơ rất khủng khiếp! Thật sự rất khủng khiếp!
Đứng trước nỗi sợ hãi của cô, anh vẫn nở nụ cười thản nhiên như không.
- Theo tôi thấy thì chả có gì đáng sợ bằng cái bộ dạng quỷ dạ xoa của cô lúc này đâu!
- Anh…
Vân Hà chỉ hận không thể băm dằm kẻ trước mặt cho hả giận
- Tôi nói nghiêm túc đấy, tôi mơ thấy Phương Ly quay về bên cạnh anh ấy, sau đó, vì trả thù mà con bé bất chấp mọi thứ, kể cả hủy hoại chính bản thân mình...Giấc mơ trông thật lắm, tôi cầu xin anh, anh dẫn tôi đi ngăn con bé lại có được không? Xin anh…
Nói đến đó, nước mắt cô tuôn ướt sũng khuôn mặt, nỗi đau như thêu đốt tâm can…
Người đối diện hiểu thấu hết suy nghĩ của cô, biết được những gì mà cô đang chịu đựng.
Trái tim co thắt lại.
Anh khẽ lắc đầu rồi đưa tay nhẹ nhàng lau sạch nước mắt cho cô, nhưng bất lực, càng lau nó lại càng chảy nhiều hơn. Thanh âm vang lên trầm trầm xót xa
- Tôi không thể giúp cô, không phải vì tôi không muốn mà thứ nhất, tôi đã hứa với Phương Ly sẽ không can thiệp vào những gì em ấy làm cũng như giữ cô ở lại đây đến cuối cùng, thứ hai, nơi này cách Giang gia rất xa, nếu giấc mơ cô thấy là thật thì bây giờ chúng ta có đến đó cũng đã muộn rồi.
- Từ đầu anh đã đoán được mọi chuyện rồi có đúng không? Tôi thấy tình cảm mà anh dành cho Phương Ly rất lớn, nếu đã như vậy sao anh còn để nó trở về đó! - Vân Hà hét lên trong dòng nước mắt
- Bởi vì nguyên nhân thứ ba, lựa chọn của Phương Ly, không ai cản được…
Lựa chọn của Phương Ly, không ai cản được…
- Nhưng cô nhất định phải có niềm tin vào em gái mình. Chỉ cần có niềm tin, kì tích nhất định sẽ xuất hiện…
................
- Anh yêu em, anh yêu em, sau này, tất cả mọi thứ mà anh có đều là của em, chỉ cần em lên tiếng, bất kể chuyện gì anh cũng sẽ làm cho em, trọn đời này quyết không thay đổi.
Mặc cho những âm thanh da diết yêu thương vang đến bên tai, ánh mắt Phương Ly không nhìn anh mà nghiêng đầu hướng về phía chiếc đèn chùm pha lê sang trọng trên trần nhà.
Thứ ánh sáng màu vàng tội lỗi đó…
- Vậy sao? Anh thực sự có thể vì tôi mà làm tất cả mọi thứ sao?
- Nhất định. Thậm chí nếu có thể chết vì giây phút này anh cũng cảm thấy xứng đáng!
Bàn tay anh lúc này đã trượt từ cổ xuống vai cô, muốn luồn vào lớp vải dày để vuốt ve nó nhưng lại bị cô giữ chặt lấy.
Hành động đường đột này của Phương Ly khiến động tác của anh khựng lại.
Ban đầu cứ ngỡ là cô ngượng ngùng, nhưng sau đó, Giang Tuấn dường như không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình…
Gương mặt Phương Ly thoáng chốc sao có thể biến đổi như thế?!
Cứ như một người hoàn toàn khác, ánh mắt còn lạnh hơn tiết trời đêm đang phủ đầy bên ngoài khung cửa sổ kia, sâu thẳm vô tận, vô cảm đến lạ lùng.
Cô…tựa một đóa hoa đẹp nhưng đầy gai độc, bất kể là ai đều chỉ được nhìn, không được phép chạm vào.
- Em…em…
Rồi cô đột ngột hất mạnh bàn tay đó ra cùng âm thanh chết chóc
- Thế thì anh chết đi, tôi tuyệt đối sẽ không tiếc thương anh đâu!
Phương Ly bật cười khanh khách giống như đang chế giễu, rồi sau đó…cô vung tay tát anh một cái!
Lực của cô rất mạnh và không chút do dự nào.
Giang Tuấn không thể lường trước được tình huống này nên đã lãnh trọn vẹn một bạt tay vào mặt mình.
Phương Ly…tát anh…nhưng chẳng phải vừa rồi…
Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Lời nói nhẹ bẫng nhưng từng câu từng chữ như mũi tên nhọn xuyên thẳng vào lòng anh
- Thế nào, cái cảm giác tưởng chừng mình có được cả thế giới này trong lòng bàn tay, vui sướng thỏa mãn biết bao nhiêu, rồi đột ngột mất đi tất cả, rơi thẳng xuống địa ngục, có dễ chịu không? Tôi thành toàn cho anh!
- Vừa rồi là em cố ý?
Khóe môi cô hơi kéo lên một đường, vẫn là nụ cười đẹp rung động lòng người đó nhưng giờ đây trong mắt anh ý nghĩa của nó đã khác.
Là vẻ đẹp của sự hận thù!!!
- Hình như anh rất mong tất cả là thật thì phải, mù quáng mong đợi đến nỗi không hề nhận ra là tôi đang đóng kịch để mà gạt anh!
- Tại sao em lại làm như vậy? Để trả thù anh sao? - Trái tim co thắt lại, anh không dám tin đây là sự thật - Giỏi lắm, mọi thứ xem ra đều ăn khớp với tính toán của em…
- Đúng vậy, chính là để trả thù anh. Tối hôm đó cho anh cơ hội thật sự là sai lầm vô cùng lớn của cuộc đời tôi!
- Em…đã nhớ lại mọi chuyện rồi? - Nghe đến đó Giang Tuấn sực tỉnh, chợt hiểu ra tất cả mọi chuyện, sự hoảng hốt và đau đớn khiến những ngón tay đông cứng lại
Phương Ly lại bật cười, thanh âm ngọt ngào, nhưng ý tứ lại ngạo mạn thách thức
- Sao? Anh không vui à? Chẳng phải anh từng bảo rất hy vọng tôi lấy lại kí ức, lúc đó tôi sẽ hiểu cho tất cả những gì anh đã làm cùng một anh sống một đời hạnh phúc. Vậy thì giờ đây anh đang làm ra cái bộ mặt gì thế kia?
- Mọi chuyện không phải như vậy đâu! Em nghe anh giải thích đã...
Cô lạnh lùng cắt ngang lời anh, ngọn lửa trong mắt bừng cháy dữ dội như thêu đốt tâm can anh
- Anh không cần mở miệng tôi cũng biết là anh sẽ nói gì. Một câu xin lỗi của anh đời này tôi đã nghe hơn cả trăm lần rồi và cũng ghét nhất là câu đó. Cũng đừng bảo là yêu tôi sẽ khiến tôi càng thêm khinh bỉ anh hơn. Tình yêu thật sự, sẽ không dùng mọi thủ đoạn để độc chiếm, cưỡng ép một người con gái yếu đuối, không có khả năng phản kháng ở bên cạnh mình.
Giang Tuấn nắm chặt hai bàn tay để cố đè nén nỗi đau của mình vào tận đáy lòng
- Anh sai rồi. Anh biết mình sai rồi. Nhưng lúc đó anh thực sự không còn lựa chọn nào khác. Nếu như anh không làm vậy, em sẽ tiếp tục mê muội ở lại bên hắn, muộn chút nữa thậm chí còn có thể sinh con cho hắn, đến lúc đó, anh làm thế nào còn có thể có được em đây?
- Anh đừng biện minh cho sự sai trái của mình nữa. Tôi đã từng thích anh, chính là thật, lúc chấp nhận quen anh cũng không hề xem anh là kẻ thay thế hay một cái phao để bám vào, nhưng người từng bước đẩy tình cảm chúng ta vào địa ngục không phải người đó mà chính là anh! Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, anh cảm thấy bản thân mình có xứng đáng được tha thứ không?
- Để anh bù đắp cho em. Anh nhất định sẽ bù đắp cho em. - Trong vô thức bàn tay anh siết chặt lấy vai cô, lặp đi lặp lại câu này
- Tôi không cần cái gọi là bù đắp. Hơn nữa anh có cái gì để mà bù đắp cho tôi, tiền bạc địa vị sao? Hay là thứ tình yêu ích kỉ, chỉ toàn là cưỡng ép và gây đau khổ cho người khác của anh? Vế đầu tôi không thiếu, còn vế sau tôi không cần!
- Em nhất định phải tàn nhẫn như thế sao? Giữa chúng ta thật sự không còn con đường nào khác sao? - Giọng anh trầm đục hẳn
Phương Ly từ tốn chậm rãi tuyên bố, đôi mắt trong suốt của tràn đầy ý cười.
- Có! Đó là anh khiến tôi yêu anh. Loại tình yêu lớn đến mức khiến tôi tha thứ cho tất cả những gì anh đã gây ra. Khi đó, không cần anh lên tiếng, tôi tự khắc sẽ dâng tặng tất cả những gì mình có cho anh, hơn nữa đời này một bước cũng không rời xa anh. Thế nào? Anh có làm được không?
Hai mắt anh mở to đăm đăm nhìn cô…
Không làm được…
Anh biết mình sẽ không làm được…
Đời này chỉ cầu xin có được tha thứ của cô đã là một điều rất may mắn rồi…
Hơn nữa, năm tháng dài rộng trước kia cô chưa từng yêu anh, vậy thì sau này sẽ có sao?
- Em đối với anh như vậy, vậy còn hắn? Em đừng quên những gì hắn ta làm còn đáng hận, đáng khinh bỉ hơn anh! Không chỉ sáu năm trước phản bội em, vứt bỏ em, hại chết người mẹ mà yêu thương nhất mà còn là sáu năm sau nói dối lừa gạt em, chà đạp em, tổn thương em...
Khi nghe thấy những lời đó, Phương Ly ngoài mặt mình thản nhưng hai bàn tay bé nhỏ phía dưới siết chặt lấy ga giường.
Rất chặt…
- Cuộc nói chuyện hôm nay chỉ giữa tôi với anh thôi, đừng lôi người khác vào! Trong tay anh chẳng còn nắm giữ bất kì thứ gì có sức uy hiếp với tôi nữa rồi. Nếu như bây giờ anh dừng tất cả mọi chuyện lại, hủy bỏ cuộc hôn nhân này, thú nhận mọi tội lỗi mình đã làm trước mẹ của anh, thì tôi sẽ cho anh một cơ hội, còn bằng không, tôi sẽ bằng mọi giá hủy hoại anh, hủy hoại cuộc hôn nhân này theo cái cách mà dùng để hủy hoại tôi!
Giang Tuấn nhất định không thỏa hiệp. Anh có linh cảm, chỉ cần anh buông tay, khi đó danh chính ngôn thuận rồi, cô sẽ lập tức dẫn theo Lạc Lạc trở về bên cạnh hắn.
Anh không sợ bản thân sẽ sau này sẽ trở thành bộ dạng gì, chỉ sợ không giữ được cô ở bên cạnh nữa, càng không thể một lần nữa chứng kiến cảnh cô bị hắn ta hủy hoại…
- Vậy được, thế thì em làm đi, anh cũng muốn xem thử em có thể làm được gì? Đừng quên rằng mẹ của anh đối xử với em thế nào, lẽ nào em nỡ làm bà đau lòng?
Phương Ly mím chặt môi căm phẫn, một câu nói, khiến cô càng hận anh hơn
- Anh…bỉ ổi, giờ đây còn dám đem cả mẹ mình ra để uy hiếp tôi!
- Ngoại trừ em ra, anh không còn gì để mất nữa rồi. Hơn nữa đã đi đến bước đường này, anh trong lòng em còn có thể xấu xa đáng khinh bỉ hơn được nữa sao?
- Ra ngoài! Tôi muốn yên tĩnh! Từ nay về sau tôi cấm anh đến gần tôi, còn nữa, sau này tôi muốn đi đâu thì đi đó, anh không cản được tôi đâu!
Chậm rãi bước xuống giường, anh quay lưng về phía cô, dáng người cao lớn đơn độc vô cùng, để lại một câu.
- Anh biết mình không cản nổi em đi đâu gặp ai, nhưng em đừng quên thân phận của mình là Giang gia thiếu phu nhân tương lai!
“Anh đừng mộng tưởng nữa, vĩnh viễn sẽ không có ngày đó đâu!”
Cô đã định hét lớn vào mặt người kia như vậy, nhưng rồi lại thôi.
Cánh cửa phòng khép lại một lúc lâu, Phương Ly mới ngồi dậy.
Trong màn đêm ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi qua cửa sổ, trông cô giống hệt như một linh hồn lạc lối không nơi nương tựa.
Mãi đến khi cánh cửa lần nữa được mở ra, bóng dáng xuất hiện chính là thiên thần ông trời phái đến để cứu rỗi cho cuộc đời cô.
- Mẹ ơi!
- Lạc…Lạc Lạc…- Khóe môi cô mấp máy trong niềm hạnh phúc dâng tràn
Lạc Lạc nhào đến chỗ cô đang ngồi, do ánh sáng trong phòng yếu ớt, ban đầu nó cứ ngỡ cô là chị Vân Hà nhưng sau đi nhận ra được người đang xoa má mình là ai, nét mặt thằng bé sung sướng hân hoan không gì cản lại được, vòng tay ôm chặt lấy vai cô
- Mẹ Phương Ly! A! Là mẹ Phương Ly! Mẹ về rồi!
- Phải, là mẹ đây. Xin lỗi con vì mẹ đã đi lâu như vậy!
- Mẹ đi đóng phim ạ! Lần sau mẹ dẫn Lạc Lạc theo với nhé! Con nhớ mẹ lắm.
- Con ngoan, mẹ xin lỗi, sau này mẹ sẽ không rời xa con nữa đâu.
Ngừng một chút Phương Ly lại nói
- Con ở đây nhất định là không thoải mái đúng không? Ráng đợi thêm vài ngày nữa nhé, mẹ sẽ dẫn con rời khỏi đây, chúng ta cùng nhau về nhà có được không!
Vốn dĩ ý của cô là muốn dẫn Lạc Lạc đi gặp chị Vân Hà sau đó cả ba sẽ rời xa mảnh đất này, thật xa, quay về nơi đã cùng nhau sống trước kia, nhưng không biết từ khi nào, và vì lý do gì, khái niệm “nhà” trong lòng thằng bé lại là như thế…
- Hoan hô! Được về nhà rồi! Lạc Lạc muốn về nhà, muốn gặp ba tiểu nhân, muốn đi chơi cùng với ba! Mẹ ơi, hay sáng mai mình về luôn có được không mẹ, Lạc Lạc nhớ ba tiểu nhân lắm, ba cũng nhất định đang ở nhà chờ mẹ con mình về!
Cơ thể Phương Ly ngày càng lạnh giá đờ đẫn, giọng nói chan chứa niềm hy vọng đó giống hệt như một con dao đâm thẳng vào trái tim.
Phương Ly cắn chặt đôi môi, từ từ ngẩng đầu lên.
Đứng trước nụ cười hồn nhiên rạng rỡ của con trai, tâm trí của cô vô thức chỉ có thể hiện ba chữ
“Xin lỗi con…”
………………...
Ánh dương buổi sớm trong suốt như pha lê.
Sau mấy ngày yên ắng, buổi sáng hôm nay, truyền thông thành phố A lại một phen dậy sóng bởi một đoạn video clip dài năm phút được tung lên mạng.
Nội dung bên trong đó, nhìn sơ qua chỉ là cuộc đối thoại tự biên tự diễn của một cô gái vô danh, vậy thì cớ gì lại khiến người xem hết thảy đều kinh ngạc khi theo dõi qua màn hình, thậm chí cả giới giải trí điên đảo chấn động như vậy?
Người con gái đó mặc lên người bộ quần áo cầu kì, trang điểm lòe loẹt, ánh mắt nhìn thẳng vào ống kính máy quay, dõng dạc như muốn tuyên bố cho cả thế giới biết
“Hôm nay tôi ở đây là để vạch trần bộ mặt thật của người được xưng là “Nữ thần thế hệ mới”. Nhất định không ai có thể ngờ tới đâu. Cô ta, ý tôi là Phương Ly, người sắp được gả vào làm thiếu phu nhân cao quý của Giang gia, trong quá khứ đã từng mang thai và sinh con cho người đàn ông khác…”
Sắc mặt Phương Ly lạnh lẽo, ánh mắt tối sẫm như màn đêm dán chặt vào màn hình di động trên tay, khóe môi thật chậm bật ra hai chữ
“Phương Du’’
Đến đúng lúc lắm, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết một lượt tất cả những ân oán năm xưa…!