Sau khi tiếng ngân cuối cùng chấm dứt, vài giây sau, nhạc cũng hoàn toàn dừng hẳn.
Phần trình diễn như thế là kết thúc.
Đèn đã sáng trở lại, cả hai thí sinh đồng loạt cúi đầu cảm ơn khán giả và ban giám khảo đã lắng nghe.
Phía bên dưới sân khấu sau một hồi thất thần, tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên như nước thủy triều dâng, khán giả vui thích reo hò khen hay, thậm chí đứng dậy để mà vỗ tay tán dương màn biểu diễn vô cùng xuất sắc này, nhiều người còn phấn khích thi nhau hò hét tên hai cô gái dưới những ánh đèn màu giơ cao.
Ban vị giám khảo ở hàng ghế đầu cũng nhất loạt gật gù vỗ tay, nụ cười hài lòng hiện rõ trên môi.
Đặc biệt cái tên Phương Ly được cất lên rất nhiều, bởi vì cô thật sự đã cho mọi người một bất ngờ quá lớn.
Ngày hôm nay họ đến trường quay này với bao nghi ngờ, và trước đó không một ai tưởng tượng được, thì ra đây chính là giọng hát của cô, đây chính tài năng của cô.
Quá xuất sắc, quá tuyệt đỉnh, giống một viên ngọc quý được cất giữ cẩn thận không ai hay biết, để rồi vào lúc thích hợp, nó đột ngột phát ra tia sáng rực rỡ khiến người ra lóa mắt choáng ngợp.
Âm nhạc của cô đồng thời cũng chạm đến tận sâu trái tim của người nghe, linh hồn trong câu hát khiến người ta cảm động, để rồi qua đó họ cũng nhớ về câu chuyện của chính bản thân mình.
Lưu Nhã Đình thấy được sự chuyển biến rõ rệt trong thái độ của khán giả từ đầu đến giờ, sự hòa mình của họ vào lời hát và giai điệu trong phần trình diễn của Phương Ly, khóa miệng cô ta mỉm cười nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an, sự đố kỵ khi hào quang bị đoạt mất khiến đôi mắt cô ta càng thêm âm u đen tối.
Rồi Lưu Nhã Đình tự trấn an mình với suy nghĩ “Không sao, cho dù có thua chút ít về số điểm của khán giả thì cũng vẫn còn ban giám khảo. Sự lựa chọn của ba người họ đã gần chiếm hết một phần ba số điểm. Phần thắng cuối cùng vẫn sẽ nghiễm nhiên thuộc về cô thôi!”
Còn Phương Ly, giờ phút này, vẫn còn nhập tâm vào bài hát nên gần cô như không thể nghĩ thêm được gì, dưới sân khấu ồn ào nào nhiệt như không có thật.
Giây phút sau cô mới như người sực tỉnh khỏi giấc mộng. Đáy mắt long lanh nước mắt vì xúc động, không kìm được lăn dài trên má, khó có thể diễn tả được cảm giác hạnh phúc trong lòng mình.
Quầng sáng lung linh rực rỡ này, cảnh tượng đẹp tuyệt diệu này, những tiếng vỗ tay cùng sự yêu mến của khán giả này, từ lúc còn bé đã xuất hiện trong giấc mơ của cô rất nhiều, rất nhiều lần. Có lúc số phận nghiệt ngã đã khiến cô có suy nghĩ, hãy quên đi thôi, nó mãi mãi chỉ là một giấc mơ xa vời bản thân không cách nào với tới được. Thật không ngờ, đến cuối cùng, sự cố chấp không bỏ cuộc đã giúp cô có thể đứng ở đây.
Bấy nhiêu đã đủ lắm rồi, dù kết quả là thắng hay thua, cô cũng sẽ không nản chí, cũng sẽ không tuyệt vọng, sẽ tiếp tục không ngừng nỗ lực phấn đấu để đến một ngày nào đó, bản thân xứng đáng được đặt chân lên Quảng trường Hy Vọng cất cao tiếng hát.
Quảng trường Hy Vọng...
Nhất định sẽ có một ngày như vậy...
..........................
Vị MC nam quay trở lại sân khấu để tiếp tục chương trình, anh đứng giữa hai cô gái rồi hồ hởi cất tiếng
- Chúc mừng hai thí sinh của chúng ta đã hoàn thành xuất sắc phần trình diễn. Quả thật là một tiết mục vô cùng cảm động. Vậy là lượt thi cuối cùng của ngày hôm nay cũng đã kết thúc. Tiếp theo đây xin mời quý vị khán giả và Ban giám khảo bỏ phiếu cho thí sinh mà các bạn tâm đắc hơn. Cô Phương Ly đây hay là cô Lưu Nhã Đình, ai là người xứng đáng bước tiếp vào vòng trong. Xin mời!
Nghe đến đó, phía dưới đồng loạt thực hiện thao tác bầu chọn.
Lát sau, kết quả được trả về thiết bị điện tử trên tay vị MC
- Và bây giờ kết quả của màn thi đấu cuối cùng ngày hôm nay đã nằm trên tay tôi rồi. Thú thật hai thí sinh đứng cạnh tôi đây đều sở hữu giọng ca xuất sắc, thật là tiếc khi phải chia tay một trong hai bạn, nhưng đây là quy định của chương trình không thể nào khác hơn. Có thể nói, kết quả này là tổ hợp giữa sự yêu thích của khán giả và sự đánh giá chuyên môn của Ban giám khảo, rất hợp tình hợp lý, và đôi khi cũng sẽ có một chút bất ngờ. Vậy người chiến thắng rốt cuộc là ai đây? Không để các bạn chờ lâu thêm nữa, chúng ta cùng nhau xem xem, số phiếu của họ đạt được lần lượt là...
Không khí hội trường lúc này thật căng thẳng và hồi hộp, ánh đèn lướt trên khuôn mặt của cả hai.
Lưu Nhã Đình mặc dù trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng hơi thở rõ ràng đã trở nên gấp gáp, nụ cười cứng ngắc, bàn tay cũng lạnh dần.
Phương Ly trái lại vẫn thản nhiên như thế, giống như một trong hai thí sinh đang chờ được công bố kết quả không phải cô vậy.
- Đầu tiên là phần bỏ phiếu của khán giả!
MC nhìn vào màn hình rồi cất cao giọng
- Tôi xin công bố như sau Lưu Nhã Đình đạt được 45 điểm bầu chọn của khán giả, Phương Ly đạt 55 điểm bầu chọn của khán giả
Phía dưới sân khấu lại vang đến một tràng vỗ tay.
Phương Ly cảm thấy hạnh phúc dâng tràn khi được khán giả dành cho cô tình cảm yêu mến như vậy.
Lưu Nhã Đình nghe đến đó liền thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cách nhau có mười điểm. Như thế thì không còn gì đáng lo ngại nữa rồi. Tuy vậy, cô đối với kết quả này cũng không mấy hài lòng.
- Cuối cùng là kết quả bình chọn của ba vị Ban giám khảo chúng ta hôm nay...
MC lần nữa nhìn vào màn hình, nhưng khác lần đầu, biểu cảm gương mặt của anh ta như vừa chứng kiến một màn khó tin, sau đó, hít một hơi anh ta dõng dạc tuyên bố
- Thật bất ngờ, Phương Ly được cả ba phiếu bầu chọn của Ban giám khảo. Vậy tôi xin tuyên bố, ở màn thi cuối cùng này, người chiến thắng là Phương Ly. Xin quý vị hãy cho một tràn pháo tay thật lớn chúc mừng!
Ánh sáng đèn trên sân khấu lúc này tụ lại ở chỗ Phương Ly đang đứng, màn hình tinh thể lỏng cũng chỉ hiện lên hình ảnh của một mình cô.
Gương mặt Phương Ly thoáng qua sự ngạc nhiên, đôi mắt trong veo chớp chớp, nhưng cô vẫn khiêm tốn không thể hiện gì nhiều, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp điềm tĩnh như ngày thường, cô lần nữa cuối đầu cảm ơn.
Kết quả này xem ra lại không có gì bất ngờ đối với phía dưới khán đài lắm, lại thêm một tràng pháo tay giòn giã được cất lên. Bạn bè và gia đình cô bên dưới vui mừng ra sức vỗ tay.
Đợi những tràng vỗ tay dứt đi, vị MC thực hiện nốt phần còn lại
- Cảm ơn phần trình diễn của Lưu Nhã Đình, thật đáng tiếc khi bạn phải rời khỏi cuộc chơi này. Vậy trước lúc chia tay, bạn có lời nào muốn nói với khán giả và các vị Ban giám khảo không?
Lưu Nhã Đình mặt mày trắng nhợt tái mét như thể vừa trải qua một phen kinh hoàng, bước thêm một bước về phía trước
- Đầu tiên, xin cảm ơn những khán giả ở trường quay hôm nay đã nhiệt tình cổ vũ và bầu chọn cho tôi.
Rồi cô ta hướng mắt về vị trí hàng ghế đầu
- Tiếp theo, tôi xin được phép hỏi ban giám khảo, vì sao lại không chọn tôi? Phần trình diễn của tôi có điểm nào không tốt bằng thí sinh còn lại!
Câu nói sắc thái nhẹ nhàng không gắt gỏng nhưng thật ra cô ta chỉ đang cố hết sức kìm nén, trong lòng là ngọn lửa căm tức đang cháy phừng phừng.
Nữ ca sĩ nổi tiếng Diêu Lệ Na đại diện cho cả ba vị Ban giám khảo, cầm mic lên, nhẹ nhàng tao nhã trả lời
- Bạn quả thật là một ca sĩ rất có kinh nghiệm, giọng hát đầy nội lực, kĩ năng sân khấu cũng tốt vô cùng. Tuy nhiên bạn lại dùng quá nhiều kĩ thuật trong lúc hát, tập trung vào việc phô diễn lợi thế trong giọng hát của mình, nhiều đến mức lạm dụng, vô tình khiến cho mặt biểu đạt cảm xúc của bài hát bị giảm đi vô cùng đáng kể. Chúng ta đều biết, cảm xúc là linh hồn của một bài hát, là thứ mà người nhạc sĩ khi sáng tác muốn truyền đạt tới người nghe nhất, cũng là thứ sẽ đi sâu vào lòng khán giả nhất. Cho nên, chúng tôi rất tiếc khi không thể chọn bạn. Mong là sắp tới bạn có thể cải thiện được khuyết điểm này và cho ra đời những tác phẩm âm nhạc thật xuất sắc.
Lưu Nhã Đình cắn chặt môi, miễn cưỡng cúi đầu cảm ơn lời nhận xét dù trong lòng tức tối không cam tâm.
Sau đó, vì không muốn tiếp tục đứng lại trở thành trò cười cho mọi người, cô ta rồi lùi xuống vài bước rồi túm chặt váy quay người bỏ đi, bóng dáng lạnh lùng căm phẫn khuất dần trong trường quay.
..............................
Phương Ly sau khi phát biểu cảm nghĩ vì trở thành người thắng cuộc và nhận phỏng vấn vài câu thì trở lại phòng hóa trang để lấy điện thoại chuẩn bị về nhà. Nhưng vừa đẩy cửa bước vào thì đã chứng kiến một cảnh tượng không thể tin nổi, Lưu Nhã Đình như một người điên ra sức đập phá đồ đạc, cô ta vừa khóc vừa cười, bộ dạng cực kì đáng sợ
Vẫn may phòng này cách âm bên ngoài không thể nghe thấy.
- Cô đang làm cái gì vậy? Nếu người của đài truyền hình vào đây nhìn thấy thì hậu quả thế nào cô có biết không?
Phương Ly nhào đến can ngăn nhưng bị hất mạnh tay ra làm cô suýt té ngã.
Lưu Nhã Đình nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lộ rõ sát khi như muốn ăn tươi nuốt sống cô, tức tưởi gào lên
- Phương Ly, cô là đồ gian trá, nhất định cô đã bảo người mẹ chồng quyền thế đó của mình mua chuộc ban giám khảo bầu chọn cho cô có đúng không? Dựa vào cái gì mà cô là người thắng cuộc chứ không phải tôi!
- Lưu Nhã Đình, cô bình tĩnh lại đi!
Nhưng lời của Phương Ly chẳng hề ăn thua, càng đem cơn tức giận của người đối diện lên đến đỉnh điểm
- Cô thậm chí chưa từng bước lên sân khấu, chưa từng hát trước đám đông nhiều người như vậy. Trong khi tôi dốc lòng dốc sức với âm nhạc đã gần mười năm rồi, là mười năm, nhưng giám khảo không một ai chọn tôi cả, tôi không tin bản thân lại không có năng lực bằng cô!
Sau câu nói, cô ta tiếp tục giận dữ hất mạnh tay, những dụng cụ trang điểm trên bàn đều bị đẩy rơi vãi xuống nền đất.
- Lưu Nhã Đình, cô có thôi lúc nào cũng nghĩ xấu về người khác không? Lúc nãy ban giám khảo đã nói rõ nguyên nhân rồi còn gì. Tóm lại, tôi không hề giở trò sau lưng, thậm chí kết quả còn khiến tôi rất bất ngờ...
Lưu Nhã Đình nghe vậy ngửa đầu cười lớn
- Haha, cô bất ngờ?! Đây không phải kết cục do cô sắp đặt cả sao. Tại sao những thứ mà tôi khó khăn có được cô đều nhẫn tâm đoạt lấy, Lâm Hạo cũng vậy, Ân Ân cũng vậy, giờ là mặt mũi danh dự, địa vị trong làng giải trí, ngay cả âm nhạc khiến tôi tự hào nhất đều là của cô rồi, tôi chẳng còn lại gì cả! Tại sao tôi cái gì cũng hơn cô mà cuối cùng lại thua tất cả vào tay cô! Tại sao?
Phương Ly nghe đến đó đã không thể nhẫn nhịn được thêm nữa
“Vậy tôi nói cho cô biết là tại sao nhé! Cô thử nhìn lại bản thân mình trong gương xem. Một Lưu Nhã Đình trong sáng thuần khiết thiện lương với nụ cười Ân Ân luôn bảo là giống hệt thiên thần, một Lưu Nhã Đình với giọng hát tràn đầy sâu sắc bi thương và cảm động khiến tôi điên cuồng hâm mộ của ngày đó đã chết rồi.
Cô của giờ đây là một người con gái đầy mưu tính, đầy tham vọng, tin rằng ở đời con người ta muốn đạt được thứ gì đều phải đánh đổi, vì thế, cô đã dùng chính lương tâm của mình đánh đổi.
Cô đã sớm không còn xứng đáng với âm nhạc, không còn xứng đáng với Ân Ân, lại càng không xứng đáng với Lâm Hạo. Kết cục của cô ngày hôm nay đều là do chính bàn tay cô tạo ra.”
Lưu Nhã Đình vẫn trợn mắt lên nhìn Phương Ly, liên tục lắc đầu phủ nhận
- Không! Không phải! Là do cô, đều là do sự xuất hiện của cô! Cô bảo tôi không xứng đáng với Lâm Hạo, vậy thì cô đã làm được gì cho anh ấy!
- Tôi...
Đôi mắt chứa đầy sự căm hận và phẫn nộ, cô ta phẫn uất tiếp tục lớn tiếng
- Kế hoạch trả thù của cô hoàn toàn thành công rồi, chúc mừng cô nhé! Cô chỉ bên anh ấy có vài tháng, còn tôi ở bên anh ấy tận sáu năm, nhưng cuối cùng, anh ấy lại vì cô mà đau khổ, vì cô mà biến mất, vì cô mà chấp nhận bỏ lại mọi nỗ lực phấn đấu của mình, thậm chí cả tính mạng cũng có thể từ bỏ. Nói không chừng, lần này anh ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, nói không chừng, lần sau tôi được nói chuyện là với xác của anh ấy!
Gương mặt Phương Ly nhợt nhạt kinh hồn, cơ thể cô không kìm được sự run rẩy...
Cô chưa từng có ý định trả thù anh, từ trước đến nay đều chưa từng...
Nhưng...Lâm Hạo sẽ như Lưu Nhã Đình nói sao...
Không, không đâu...
Tuyệt đối không đâu...
_CỐC...CỐC...CỐC
Bỗng có ba tiếng gõ cửa rất to từ bên ngoài, Lưu Nhã Đình nhìn về phía đó với sắc mặt hoảng hốt vì cô ta cũng không muốn ai trông thấy mình ở bộ dạng này, biết mình từ nãy đến giờ đã làm những gì.
Hai người bên trong không phản ứng, tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn cứ thế đều đều vang lên.
- Lần này tôi sẽ giúp cô, nhưng không có lần sau đâu! - Phương Ly trấn tĩnh lại, lên tiếng
- Tôi tuyệt đối sẽ không mang ơn cô! - Lưu Nhã Đình vẫn cố chấp trước sau như một
- Cái đó là tùy cô!
Phương Ly mặc kệ thái độ này, mở ngăn tủ lấy chiếc điện thoại khi nãy của mình rồi quay người bước đi, vừa mở cửa đã vội lách người ra rồi đóng sập cánh cửa sau lưng lại.
Một thanh niên có vẻ là nhân viên hậu trường ở đây, dáng vẻ rất thật thà, anh ta mỉm cười nhìn cô rồi nói
- Cô Phương Ly, trong lúc dọn dẹp sân khấu tôi nhặt được vật này, vì có tên của cô trên đó nên tôi đến để trả lại!
Trong giây phút ấy, đôi mắt cô đột nhiên hoảng hốt thất thần, hai mắt mở to như không thể tin nổi vì sao thứ này lại xuất hiện ở đây.
- Anh bảo nhặt được nó trên sân khấu sao, là ở chỗ nào trên sân khấu? - Cầm lấy mảnh vải màu xanh giống như là khăn tay, giọng cô mười phần gấp gáp khiến người đối diện dù rõ câu trả lời cũng phải lúng túng
- Là...ở chỗ...góc của người chơi đàn trong ban nhạc khi nãy...
Rồi anh ta gãi gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói ra ý định của mình
- Thật ra, tôi là fan hâm mộ của cô, muốn nhân cơ hội này để...
Nhưng chưa kịp nói xong thì Phương Ly đã bỏ lại hai tiếng cảm ơn rồi vụt chạy mất, để lại một bóng dáng mang vẻ mặt hụt hẫng nơi hành lang.
Phương Ly vừa chạy vừa lấy điện thoại ra gọi
- Alo, Đỗ Duy Thành, trước khi đến đây anh bảo sẽ quay lại toàn bộ tiết mục biểu diễn của em có đúng không? Mau gửi qua cho em!
- Em từ từ đã, có chuyện gì vậy? - Thấy giọng cô khẩn trương đầu bên kia vô cùng thắc mắc
- Mau lên đi! - Phương Ly thúc giục, như không còn hơi sức để giải thích thêm điều gì
- Được, được, anh gửi ngay!
Cúp máy, Phương Ly vẫn tiếp tục chạy, chỉ đến khi tín hiệu nhận được tin nhắn của điện thoại vang lên thì cô mới dừng lại. Ngón tay run run ấn nút play, sau đó vài giây lại ấn stop để dừng đoạn video lại, rồi cô cố gắng phóng to góc trong sân khấu phía sau lưng mình ra...
Hàng lông mi đen nhánh run rẩy, hai giọt nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại...
Cho dù dáng hình bị ánh đèn mờ ảo che lấp đi, cho dù chỉ nhìn thấy được đôi mắt, nhưng cô biết, đó là anh...
Thảo nào lúc bước lên sân khấu, cô đã cảm nhận được sự hiện diện của anh đang ở rất gần, rất gần mình...
Hóa ra...anh thật sự chưa từng rời bỏ cô...
Hóa ra...anh vẫn luôn lặng lẽ ở phía sau cô...
Động viên cô, che chở cô, cùng cô thực hiện ước mơ của mình...
Cho dù cô đối xử với anh tàn nhẫn như thế...
Không chậm trễ một giây, Phương Ly tiếp tục chạy vội đi, gặp nhân viên nào của nhà đài cô cũng hỏi về
ban nhạc khi nãy, cuối cùng cũng nhận được kết quả...
Cô đã đến muộn rồi...
Ít phút trước họ đã thu dọn xong đồ đạc, nhận thù lao xong và rời khỏi...
Không ai biết họ đi đâu...
Phương Ly thần trí hốt hoảng cắm đầu về phía trước mà chạy đến khi lao ra khỏi tòa nhà đài truyền hình.
Màn đêm đen sẫm, bầu trời không có lấy một ngôi sao, xung quanh là xe cộ qua lại tấp nập cùng cơn gió đang gào thét dữ dội như muốn thổi tung bóng dáng bé nhỏ...
Cô đau đớn đưa tay ấn chặt lồng ngực mình, trái tim hoảng loạn không ngừng gọi tên anh, đôi mắt hốt hoảng không ngừng tìm kiếm bóng hình anh giữa biển người và những ánh đèn rực sáng ngoài kia.
Cô muốn gặp anh. Cô thật sự rất muốn gặp anh...
Thế nhưng cuối cùng tất cả cũng chỉ là vô vọng...
Giống như cái ngày của sáu năm trước đứng giữa sân bay rộng lớn...
Cho dù cô có chờ đợi thế nào...
Anh mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện...
Bất lực, cô òa khóc, mặc cho bản thân đang đứng nơi lề đường
Nước mắt rơi xuống hòa cùng âm thanh nức nở như xé tan bầu trời đêm rộng lớn
Vì sao, vì sao cả hai rõ ràng là yêu nhau như thế mà lại không thể đến với nhau...ngay cả điều giản đơn nhất là nhìn thấy nhau cũng không thể.
Là do cô hay trách duyên phận đã đứt gãy, có cố gắng thế nào cũng chỉ nhận lấy đau thương...
Nhưng dù thế nào cũng xin ông trời hãy cho cô được gặp anh một lần...
Bởi vì ba ngày nữa thôi...cô sẽ không còn tư cách để nhớ về anh hay tìm kiếm bóng hình anh nữa...