Ngày hôm đó, lúc ở trên vách núi, Phương Ly đã khóc giữa màn mưa lạnh buốt đến tận khi kiệt sức. Vân Hà và Giang Tuấn ở bên cạnh không ngừng ôm chặt cô, động viên cô, bảo cô đừng khóc, bảo cô hãy cố gắng vượt qua.
Nhưng dường như...cô chẳng hề nghe thấy gì cả, cơ thể lạnh lẽo run lên từng đợt, ánh mắt ngây dại nhìn về phía xa xăm, khóe miệng cứ lặp đi lặp lại mãi một cái tên cho đến khi cơ thể không chịu đựng được nữa, cô ngất lịm đi rồi chìm vào vô thức và cuối cùng được đưa đến bệnh viện.
Vầng sáng mờ ảo quanh căn phòng, cái lạnh giá như bao phủ khắp nơi.
Đã mấy ngày trôi qua, Phương Ly vẫn nhắm mắt nằm im lìm, như không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Vào cái ngày định mệnh ấy, chẳng những Phương Minh Vũ bị cảnh sát áp giải đi ngay sau đó mà đội cứu hộ cũng tức tốc được gọi đến làm công tác tìm kiếm cả ngày lẫn đêm. Nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có bất kì tung tích nào của Lâm Hạo.
Cho dù không ai mở miệng nói thẳng ra, nhưng hầu như mọi người đều đau khổ tột cùng khi có chung một suy nghĩ, Lâm Hạo lần này lành ít dữ nhiều.
Không, phải nói là...cậu ấy bị trúng đạn lại rơi xuống từ độ cao như thế, sóng biển khi ấy cuồn cuộn tung trào, chưa kể còn ngâm mình trong nước nhiều ngày vậy, cho dù bây giờ có may mắn tìm được, thì e rằng, thứ trước mắt họ chỉ còn lại một cỗ thi thể lạnh lẽo...
Có câu sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhưng từng giây từng phút trôi qua, dường như mọi hy vọng đều hết thảy vụt tắt.
Rốt cuộc thì...kì tích cũng không xuất hiện...
Tại sao số phận lại nghiệt ngã như thế, năm lần bảy lượt dày vò Lâm Hạo, ngần ấy năm bắt cậu ấy nếm trải bấy nhiêu đau khổ vẫn chưa đủ còn nhẫn tâm cướp đi sinh mạng của cậu ấy, cuối cùng thân thể còn bị vùi chôn nơi biển cả hoang vu.
Cậu ấy chết rồi, để lại bao đau khổ cho những người ở lại. Nhất là Phương Ly, ngày tháng sau này bảo Phương Ly phải tiếp tục sống thế nào?
Thiếu Dương và Ngọc Mai không biết những mình nói trong phòng bệnh đó đều lọt hết vào tai của Phương Ly.
Từ lúc sáng sớm Phương Ly vốn đã tỉnh lại nhưng vẫn nằm đó không mở mắt ra bởi vì cô cảm thấy bản thân không thể nào đối diện được với hiện thực tàn khốc đó.
Giá như những gì Thiếu Dương và Ngọc Mai đem đến cho cô là tin tốt thì có lẽ cô đã sớm ngồi dậy và nói mình không sao, nhưng giờ đây, khắp người đều là cảm giác đau đớn tuyệt vọng, đến nỗi mong bản thân có thể chết đi...
Hai người họ nói xong thì ra ngoài, cánh cửa đóng lại chỉ còn mỗi Phương Ly với nỗi đau cào xé trong lòng.
Năm ngón tay cô siết chặt ra giường, nước mắt từ đôi mắt nhắm nghiền cũng chảy ra...
Tại sao, tại sao người chết lại là anh mà không phải cô...
Tại sao ông trời lại để cô sống mà chịu đựng đau đớn dày vò...
Trong đầu Phương Ly lúc này chỉ mãnh liệt duy nhất một ý nghĩ.
Tranh thủ lúc xung quanh không có ai, cô cố ngồi dậy, giật lấy kim truyền dịch đang ghim vào cánh tay mình ra rồi thứ thế rời khỏi phòng, đi trên hành lang bệnh viện, chẳng mấy chốc đã ra đến bên ngoài.
Suốt cả dọc đường, mắt Phương Ly dường như không chút động đậy.
Cô nhanh chóng đưa tay bắt một chiếc taxi, trùng hợp tài xế cũng từng nhìn thấy hình ảnh của cô trên tivi mấy lần nên nhận ra ngay.
Vì cho rằng cô đang hóa trang để đến phim trường hoặc vừa mới xong cảnh quay ở bệnh viện và vì lý do nào đó phải rời khỏi, gấp gáp đến không kịp thay đồ cho nên ông không hề thắc mắc về bộ đồ bệnh nhân cô đang mặc trên người. Thậm chí khi qua kính chiếu hậu thấy đôi mắt cô như người mất đi linh hồn, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng sẽ tuôn trào, ông cũng chỉ nghĩ đơn giản rằng cô vừa hoàn tất một cảnh phim buồn.
Ông nhẹ nhàng với tay lấy hộp khăn giấy để ở phía trước chuyền ra sau nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của Phương Ly
- Cho hỏi cô muốn đi đâu?
- Biển...- Gương mặt xanh xao nhợt nhạt, khóe môi Phương Ly chỉ bật ra được duy nhất một chữ
Người tài xế không lấy làm lạ vì gần đây chỉ có duy nhất một bãi biển lớn. Nơi đó rất đẹp, nước cũng trong xanh, dù vậy họ vẫn chưa làm thành địa điểm du lịch nên rất heo hút người qua lại. Con gái đến đó một mình thì cũng khá là nguy hiểm.
- Cô có hẹn với bạn à? Hay là cô quay phim ở đó? - Tài xế lo lắng nên tiếp tục bắt chuyện
Nhưng đáp lại ông chẳng còn âm thanh nào nữa. Tài xế cho rằng cô đang bận tập trung nghĩ chuyện gì đó nên cũng không hỏi thêm.
Chẳng mấy chốc xe đã đến nơi. Phương Ly quay lại sờ lên người mình, rồi chợt nhận ra bản thân không mang theo tiền.
Tài xế cười xề xòa bảo không sao, rồi ông đưa giấy và bút cho cô, bảo cô chỉ cần cho ông xin chữ kí để ông đem về cho con gái là được.
Phương Ly gật đầu, kí tên cho ông xong thì mở cửa xe rời khỏi.
Người tài xế nhìn theo cô, trong lòng bỗng trỗi dậy cảm giác bất an. Hơn nữa nơi này nhìn qua nhìn lại không có bóng dáng bất kì một ai khác.
Ông khẽ rùng mình, liệu cô có gặp nguy hiểm hay làm chuyện dại dột gì không?
Nhưng cùng lúc đó lại nhận được cuộc gọi khác từ khách hàng bảo ông mau chóng đến trong mười lăm phút nữa đón họ. Lắc lắc đầu nhắc nhở bản thân nên suy nghĩ đơn giản là cô gái muốn ngắm cảnh biển thôi, rồi ông phóng xe rời khỏi.
Bên tai Phương Ly nhanh chóng vang đến tiếng gió cùng tiếng sóng cuồn cuộn đập vào bờ.
Giống hệt như cái ngày hôm đó, ngày mà ông trời đã mang anh đi...
Bãi biển vắng lặng chỉ duy nhất bóng dáng nhỏ bé của cô giữa đất trời mênh mông rộng lớn.
Gió biển thổi rất mạnh cuốn đi những giọt nước mắt của cô, khiến thân thể mảnh mai của cô như cũng muốn bay theo cơn gió kia, nhưng tuyệt nhiên không thể đánh tan những âm thanh nức nở đau thương...
Phương Ly hướng mắt về phía biển xanh mông lung trước mặt, nước mắt giàn giụa không ngừng thét lớn
“Lâm Hạo, anh nói dối...”
“Anh đã bảo nếu em không hạnh phúc, anh sẽ đến để đưa em đi...”
“Vậy thì bây giờ anh hãy lập tức xuất hiện trước mặt em để thực hiện lời hứa của mình đi...”
“Bởi vì em không hạnh phúc, anh đi rồi em làm sao có thể hạnh phúc, cả đời này cũng không thể”
“Xuất hiện đi...”
“Nếu như anh không xuất hiện, vậy được, em sẽ đi tìm anh...”
“Lần này, em nhất định sẽ tìm thấy anh”
Trong đầu Phương Ly bỗng chốc trắng xóa như băng tuyết, giẫm lên nền cát trắng ẩm ướt, cô từng bước tiến về phía trước.
Từng bước, từng bước...
Nửa thân người nhanh chóng chìm ngập trong làn nước lạnh lẽo, nhưng Phương Ly một chút sợ hãi cũng không có.
Trong đầu cô, trong tim cô lúc này chỉ tràn ngập hình bóng của một người.
“Lâm Hạo, biển đã mang anh đi rồi, cho nên, nếu em cứ thế này, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, đúng không?”
“Chỉ cần thêm vài bước nữa thì chúng ta có thể toàn tụ rồi...”
“Đợi em...”
“Lần này, chúng ta vĩnh viễn sẽ không xa nhau nữa...”
“Đến ông trời cũng không thể chia cắt chúng ta nữa...”
Hai mắt Phương Ly nhắm chặt, thân nhiệt càng lúc càng lạnh buốt, nhưng khóe lại môi mỉm cười, trong đầu tưởng tượng ra một viễn cảnh...
“Phương Ly, em điên rồi!”
Sau tiếng la thất thanh là một bóng người cao lớn lao đến bên cô.
Không chậm trễ một giây anh kéo cô vào lòng mình, cởi áo khoác phủ lên người cô rồi bế cô ra khỏi dòng nước lạnh lẽo đó mà tiến vào bờ.
- Giang Tuấn, thả em xuống, thả em xuống...hãy để em đi... - Phương Ly không ngừng nức nở giãy giụa, cơn gió lạnh thổi qua cả người cô run lên trông càng thảm thiết hơn
Cô càng như thế anh càng dùng sức giữ chặt lấy cô, cố gắng dùng cơ thể ấm áp của mình để xua đi cái lạnh buốt trên người cô.
Anh biết là sau khi tỉnh lại Phương Ly sẽ vô cùng đau khổ, nhưng anh không thể ngờ được cô lại chọn đến cách này.
Chứng tỏ người đó trong lòng của cô vô cùng quan trọng, quan trọng hơn hết thảy mọi thứ trên đời, đến mức sự ra đi của người đó khiến cô tuyệt vọng mà buông xuôi tất cả.
Cô yêu người đó đến mức như vậy sao?
Thế thì...vì lý do gì mà cô lại lựa chọn gả cho anh...
- Anh nói là em điên rồi! Làm sao em có thể nghĩ đến chuyện kết thúc mạng sống như vậy được. Em không chỉ có một mình, mau mở mắt to ra nhìn xung quanh mặt em xem! - Giang Tuấn hét lớn mong kêu gọi ý chí của cô trở về.
Giang Tuấn đặt cô xuống bờ cát nơi những cơn sóng đã lúc này đã không thể đánh vào được nữa
Phương Ly cố mở đôi mắt giăng đầy sương mờ mịt, cô mới nhận ra xung quanh mình lúc này đang có rất nhiều, rất nhiều người.
Nét mặt ai nấy đều gấp gáp hoang mang, hoảng sợ chưa thể hoàn hồn, khóe mắt đỏ hoe cả lên...
Ba, mẹ, chị hai, Đỗ Duy Thành, anh Thiếu Dương, Ngọc Mai, Hiểu Lam, anh Minh Khải...tất cả mọi người...
- Phương Ly, sao em có thể dại dột như vậy, nhìn xem, xung quanh có biết bao nhiêu người yêu thương em, quan tâm em, vì em mà lo lắng, vì em mà sợ hãi, nghe tin em trốn khỏi bệnh viện, tất cả đều cuống cuồng đến đây can ngăn em. Em từ bỏ mạng sống của mình là vô trách nhiệm lắm em có biết không? Lâm Hạo chết đi rồi em đau lòng không muốn sống nữa, vậy em chết đi rồi mọi người có phải cũng sẽ phải nên làm giống như em không? Còn Lạc Lạc, lẽ nào em cũng muốn thằng bé còn nhỏ như vậy đã phải chịu đựng đau mất mẹ giống như em lúc trước sao?
- Không...không phải... không phải....- Phương Ly liên tục lắc đầu
Đỗ lão gia cũng không kìm nén được, ông cúi xuống khuyên ngăn Phương Ly mà nước mắt cứ tuôn trào, nét mặt bỗng chốc như già thêm mấy mươi tuổi
- Con gái, nỗi đau của con ba rất hiểu, nhưng con không thể làm thế được. Nhưng chuyện đau lòng đó xảy ra là điều không ai mong muốn, tất cả đều là ý trời, con người ta phải học cách vượt qua chứ không phải là buông bỏ tất cả. Sao con không nghĩ đến cậu Lâm Hạo đó vì muốn bảo vệ con mới nguyện hy sinh tính mạng của chính mình, giờ đây, con làm thế này phụ lại tất cả những hy sinh của cậu ấy con có biết không? Còn ba nữa, cả nhà chúng ta vừa nhận lại nhau, con đã muốn người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh sao?
- Ba...con xin lỗi, con sai rồi, con đã nghĩ đến cảm nhận của mọi người, con sai rồi...- Cô ôm lấy ông vào lòng, sự hổ thẹn khiến nước mắt lần nữa trào ra trên khuôn mặt
- Phương Ly, còn tụi mình nữa, cậu đã hứa sẽ tham dự hôn lễ của mình và anh Thiếu Dương, cậu đã hứa sẽ làm mẹ nuôi của con gái mình, tương lai còn rất nhiều chuyện đang chờ cậu làm. Mình cầu xin cậu, cậu nhất định phải phấn chấn lên, không được hành động nông nổi như vậy nữa! - Ngọc Mai cũng không nhịn được mà lên tiếng
- Ngọc Mai, cậu đang mang thai đừng kích động, mình sẽ không làm mọi người lo lắng nữa...
- Ngoại trừ không làm mọi người lo lắng thì em còn phải sống thật tốt, thật vui vẻ, phải quên hết những chuyện đau buồn đi để hướng về phía trước giống như nguyện vọng của Lâm Hạo...- Thiếu Dương nói thêm
- Nguyện vọng...của Lâm Hạo...- Đôi môi Phương Ly liên tục mấp máy những chữ đó
- Những thứ này chính là trước đây lúc nằm viện cậu ấy đã viết rồi nhờ anh cất giữ. Cậu ấy bảo nếu như một ngày nào đó cậu ấy không ở đây, ngộ ngỡ em xảy ra chuyện gì đó đau buồn, suy nghĩ không thông thì hãy đưa nó cho em...
Thiếu Dương thật chậm trao một chiếc hộp gỗ cho Phương Ly, thứ phút chốc đã được xem là di vật của Lâm Hạo, cổ họng anh tự dưng nghẹn cứng lại không thể nói thêm được lời nào.
Phương Ly mở nó ra, bên trong là mấy bản nhạc được viết bằng tay, còn có một lá thư.
Cầm nó đưa đến trước mặt, ngón tay Phương Ly không ngừng run rẩy.
Ánh mặt trời chiếu lên những nét chữ cứng cáp quen thuộc, nước mắt cô từ từ lan ra...
“Phương Ly, chắc là em không thể ngờ được đâu, khi anh viết bức thư này là lúc đang ngắm nhìn nụ cười của em trong giấc ngủ say.
Em biết không, nụ cười của em xinh đẹp và bình yên đến nỗi anh muốn dùng cả đời này để bảo vệ nó! Chỉ là, anh thực sự không biết, liệu ông trời có cho anh thời gian một đời hay không?
Bởi vì gần đây anh thường mơ một giấc mơ, anh mơ thấy...mình sẽ chết.
Kì thực anh không hề sợ hãi điều đó, chỉ là anh sợ em sẽ vì sự ra đi của anh mà đau lòng, mà không thể chống đỡ nổi. Nếu như có ngày giấc mơ đó thành hiện thực, thì có thể là lúc em đang đọc những dòng này.
Vậy thì hãy nghe anh, cuộc đời con người không chỉ có tình yêu mà còn rất nhiều rất nhiều người thân thương và những điều tốt đẹp khác, cho nên, em càng không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được.
Em còn nhớ ước mơ được đặt chân lên Quảng trường Hy Vọng của mình không? Em còn từng bảo anh nếu như một ngày em kiếm được thật nhiều tiền, em sẽ xây dựng những quỹ từ thiện giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi giống như em thực hiện ước mơ của mình. Em còn nói muốn được hát đến một trăm tuổi, dùng âm nhạc của mình mang đến niềm vui và hạnh phúc cho những người xung quanh.
Anh tin, em nhất định sẽ làm được, anh tin, dù anh không ở bên, bằng sự mạnh mẽ của mình, em cũng nhất định sẽ làm được.
Những thứ còn lại trong chiếc hộp này chính là lời hứa lúc nhỏ của anh dành cho em, cũng là điều anh luôn muốn làm, nhưng anh xin lỗi vì đã thực hiện nó trễ nhiều năm như vậy.
Phương Ly…
Vì anh, từng ngày từng ngày sau này em hãy sống thật vui vẻ, có được không?
Dù ở bất kì đâu anh vẫn luôn muốn thấy em sống một cuộc đời thật hạnh phúc, thấy em nở nụ cười rạng ngời bù đắp lại tất cả những mất mát khổ đau trước kia và muốn nghe thấy tiếng hát tràn đầy lạc quan vui tươi của em.
Còn một chuyện anh chưa từng nói với em. Đó là gặp được em là điều khiến anh cảm thấy may mắn nhất trong cuộc đời này.
Nếu ông trời cho anh chọn lại một, một trăm, thậm chí một nghìn lần, thì anh cũng chọn, vào giây phút đó, lại được gặp em..."
Phương Ly nắm chặt bức thư trong tay, từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống làm nhòe những dòng chữ nhưng đôi môi lại hé nở nụ cười ấp áp rực rỡ, đáy lòng cô cũng tĩnh lặng vô cùng.
Lâm Hạo, anh yên tâm, kể từ hôm nay em nhất định sẽ sống thật kiên cường, thật vui vẻ để thực hiện tất cả những gì em đã hứa với anh, thực hiện tất cả những gì anh đã gởi gắm nơi em.
Để đến một ngày chúng ta gặp lại nhau, em sẽ đầy tự hào đứng trước mặt anh và nói rằng
“Người con gái anh yêu không làm anh thất vọng có đúng không?”
Nhất định sẽ có một ngày như thế, đúng không?
Mặt biển xanh ngoài kia giây phút này đột nhiên không còn cuộn sóng dữ dội nữa, một ngọn gió dịu dàng thổi qua giống như anh đang đáp trả lại lời cô.
Nắng vàng bao la chiếu xuống mang theo muôn sắc óng ánh như báo hiệu cho một khởi đầu mới thật tươi đẹp.
.................................
Kể từ sau ngày hôm đó, tinh thần của Phương Ly đã hồi phục lại như một phép màu.
Gương mặt cô lúc nào cũng tỏa sáng rực rỡ, tràn đầy sức sống. Cô lạc quan, vui vẻ hay cười và trong lòng luôn tự nhủ “Tất cả không phải là kết thúc, mà là bắt đầu, chỉ cần có niềm tin thì kì tích sẽ xuất hiện”.
Bởi vì cuộc đời cô tuy chứa đựng nhiều đau khổ nhưng kì tích không phải là không có.
Hơn nữa, chẳng phải ba của cô chính mà minh chứng rõ ràng và sống động nhất cho điều đó sao?
Truyền thông bên ngoài thì dưới tài sức dẹp loạn của Giang Tuấn và Đỗ Duy Thành, đương nhiên đã hỏi qua ý kiến của đại thiếu gia Lâm Huy, họ chỉ đưa tin cô bị bắt cóc trước buổi hôn lễ, kẻ thủ ác đã bị cảnh sát bắt và đợi ngày lãnh án, còn tất cả những thứ khác đều không được công bố.
Đỗ lão gia vẫn có một chút lo lắng nên bảo Phương Ly hãy ở lại trong bệnh viện theo dõi thêm. Tuy vậy bệnh viện cũng không làm cô thấy buồn chán được.
Mỗi ngày, sáng sớm và buổi tối, cô luôn tìm cách đi lòng vòng khắp nơi, nếu không ra vườn hoa ngắm cảnh, tập thể dục thì sẽ xin anh Thiếu Dương chạy đến phòng bệnh khác hát cho những bệnh nhân khác nghe, từ người già đến trẻ em, thậm chí còn dạy cho họ học hát.
Dĩ nhiên không ai lại nỡ chối từ lời đề nghị đáng yêu này, chưa kể cô còn là người nổi tiếng, được hoan nghênh nhiệt liệt còn không hết.
Mỗi buổi chiều sau khi Lạc Lạc tan học chị Vân Hà sẽ dẫn thằng bé đến chơi với cô.
Lạc Lạc đương nhiên không hề biết về những chuyện đã xảy ra, nó chỉ nghĩ mẹ bị ốm nên không ngừng động viên cô sớm khỏi bệnh.
Có thể nói, đó là những tháng vô cùng yên bình của Phương Ly...
Chỉ đáng tiếc sự bình yên trong tâm hồn đó không khéo dài được bao lâu...
Cho đến một ngày, phòng bệnh tiếp một vị khách không mời mà đến.
Tiếng giày cao gót va chạm với nền nhà, Lưu Nhã Đình mang gương mặt tiều tụy hốc hác hơn trước kia, nhưng đôi mắt vẫn sắc như dao, từng bước từng bước đi đến cạnh Phương Ly.
Linh cảm trong lòng Phương Ly lúc này là cô ta chẳng đem đến điều gì tốt đẹp. Thậm chí còn...
Thịch một cái, quả tim trong lồng ngực Phương Ly bỗng đập dữ dội hơn, thứ cảm giác khủng khiếp mà mấy ngày nay cô đã quên mất lại ập tới.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
- Lâm Hạo vì cô mà mất đi cả tính mạng nhưng trông cô chẳng có chút gì là đau đớn hay xót thương anh ấy nhỉ? Chắc là sau khi rời khỏi đây cô sẽ lại tiếp tục cái đám cưới thế kỉ đó, âu âu yếm yếm bên chồng của mình và quên mất anh ấy từng tồn tại trên cuộc đời này luôn chứ gì?!
Phương Ly nghe như sét đánh ngang tai, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh
- Cô hiểu lầm rồi, tôi không...
- CHÁT
Bàn tay giơ lên cao rồi giáng xuống, một cái tát cực mạnh vào má Phương Ly! Cái tát chứa đầy sự căm hận!
- Phương Ly, cô là con đàn bà độc ác đê tiện, tại sao người chết lại là Lâm Hạo mà không phải cô, tại sao? - Lưu Nhã Đình phẫn nộ hét lớn
- Cô bình tĩnh nghe tôi nói đã!
Phía đầu giường của Phương Ly vốn có một nút bấm, chỉ cần cô ấn vào bác sĩ nhất định sẽ lập tức chạy tới lôi kẻ gây rối ra ngoài, nhưng mà, đến cuối cùng cô vẫn là không nỡ...
Phương Ly biết người con gái trước mặt đang đau đớn kích động vì sự ra đi của Lâm Hạo nên cô không trách hành động này. Suy cho cùng cô ấy từng yêu Lâm Hạo, là thật, chỉ là trước kia tham vọng quá lớn vùi lấp tình yêu đó đi.
Lưu Nhã Đình giận dữ quát
- Ngay từ đầu chẳng phải tôi đã bảo ngôi sao chổi như cô hãy tránh xa anh ấy, càng xa càng tốt, tại sao cô không chịu nghe. Sáu năm trước anh ấy đã suýt mất mạng trong phòng phẫu thuật, khó khăn lắm mới có thể giữ được tính mạng, vậy mà sáu năm sau lại lần nữa vì cô mà thân thể vùi chôn nơi biển cả, đến xác cũng không tìm thấy được. - Lưu Nhã Đình nói đến đó thì khóc nấc lên, dùng tay chỉ thẳng chẳng vào mặt Phương Ly - Tất cả là do cô đã ban cho!
Đôi môi của Phương Ly thoáng chốc đã trắng bệch, cô nhớ lại những lời Lâm Hạo nói với mình ở vách núi, cố kìm chế kích động mở miệng
- Lưu Nhã Đình, cô mau nói tôi biết đi, rốt cuộc sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì? Những lời mà cô vừa nói là có ý gì?
Lưu Nhã Đình nghe đến đó thì cười phá lên
- Haha, cô không biết thật nhỉ? Cũng đúng thôi, cô giống hệt như một con ngốc, ngày qua ngày sống thanh thản mà không hay không biết gì cả, chẳng bù cho Lâm Hạo...Anh ấy chết rồi, tôi cũng chẳng còn gì để mất hay sợ hãi nữa. Hôm nay, tôi sẽ hết mọi chuyện kể ra để cô phải sống nửa phần đời còn lại mà nếm trải mùi vị đau khổ như ở địa ngục, mỗi giây mỗi phút đều chịu đựng dằn vặt dày vò. Nỗi đau mà Lâm Hạo đã phải chịu, tôi sẽ bắt cô đền lại gấp đôi, cả người mẹ kính yêu của cô cũng có phần nữa...
- Sao?
Chương sau là kết truyện nhé các bạn, trùng hợp tuần sau cũng là kỉ niệm 3 năm kể từ ngày mình bắt đầu viết truyện.^^.Vậy là chỉ còn 1 chương nữa thôi. Tuần này nhận được khá nhiều bình luận và tin nhắn của các bạn hỏi về cái kết, tiếc là mình không thể tiết lộ gì hơn, chỉ mong mọi người hãy kiên nhẫn đọc nốt chap cuối để biết được đáp án nhé! Chap sau khá dài nên chắc cuối tuần mình mới ra được. Cảm ơn các bạn đã theo dõi!