Thời gian dường như không dừng lại chờ đợi bất kì ai, bốn mùa xuân hạ thu đông cứ thế nối tiếp nhau, mới chớp mắt đã ba năm trôi qua.
Bầu trời cuối thu trong xanh, từng cơn gió dìu dịu thổi, những áng mây gợn lăn tăn trên nền trời trong vắt, ánh mặt trời bình yên chiếu rọi, những tia nắng sớm óng ánh đẹp nhưng không quá chói, không khí vô cùng thoải mái dễ chịu, thật thích hợp cho những hoạt động ngoài trời như cưới hỏi chẳng hạn.
Và quả thật, hôm nay chính là một ngày như thế, một ngày vô cùng trọng đại đối với cuộc đời của hai con người...
Trong khúc nhạc du dương, không khí tràn ngập tươi vui hạnh phúc, các quan khách bên dưới không ngừng hướng ánh mắt ngưỡng mộ cùng vô vàn lời chúc phúc dành cho cặp cô dâu chú rể đang ở trên khán đài kia.
Ai nấy đều nín thở chứng kiến giây phút thiêng liêng họ thề nguyện và trao nhẫn cưới cho nhau. Để rồi từ nay họ sẽ mãi mãi bên nhau, mãi mãi không xa rời...
- Hôn đi, hôn đi...
Tiếng phấn khích của những người xem phía dưới không ngừng vang lên.
Dĩ nhiên đứng trước sự ủng hộ nồng nhiệt cặp cô dâu chú rể trên kia sẽ không làm họ thất vọng, một nụ hôn nồng ấm và sâu đậm tức thì diễn ra sau đó.
- Quên mất, Lạc Lạc, con mau che mắt lại đi! Không được nhìn đâu nhé!
Phương Ly ngồi bên dưới nãy giờ cứ mãi miết chứng kiến cảnh tượng trên kia, lòng tràn ngập vui mừng cùng ấm áp thay cho hai người họ mà quên mất chuyện quan trọng.
Khi sực nhớ, một tay cô đưa ra che mắt đứa con gái ba tuổi đang ngồi trên đùi mình, miệng thì nhắc nhở đứa con trai tám tuổi ngồi bên cạnh.
- Mẹ ơi, con không thấy gì cả đâu!
Lạc Lạc làm theo y như lời Phương Ly nói mà không hỏi thêm gì, quả nhiên xứng đáng là con trai ngoan của cô, niềm tự hào của cô. Nhưng em gái lại không như thế
- Mẹ ơi, sao lại không được nhìn ạ! Sao mọi người được nhìn mà con và anh thì không?
- Sao á hả, à, vì hai đứa là trẻ con! - Đứng hình một lúc Phương Ly trả lời
- Thế sao trẻ con lại không được nhìn ạ?
Phương Ly thật không biết nói tiếp thế nào. Có điều, cô phải thầm công nhận con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, tính cách con bé này thật không khác nào ba của nó.
Người bên cạnh không nhịn được cười trước màn này nên huých cùi chỏ về phía cô, khóe môi nâng lên như đang giễu cô
- Em không cần phải khó tính như vậy, trẻ con bây giờ lớn nhanh lắm, có cản cũng vậy thôi. Đến anh ngày trước nụ hôn đầu đã là năm mẫu giáo. Huống chi Lạc Lạc đã...
- Anh thôi đi nhé, em không khó tính để dạy ra Lạc Lạc giống như anh à? - Phương Ly bặm môi cắt ngang, còn giơ nắm đấm lên, thái độ vô cùng kiên quyết - Đừng bảo em không nói trước, đừng có truyền dạy mấy thứ vớ vẩn linh tinh cho con trai em, nếu không em không tha cho anh đâu!
Giang Tuấn đúng là da mặt còn dày hơn mặt đường, anh không hề thấy mất mặt, còn vặn lại cô
- Ồ, hình như có người đang ghen vì nụ hôn đầu của anh không dành cho cô ấy thì phải!
- Ai chứ? Em sao? Còn lâu nhé!
- Có thì nói đi, để lát nữa tiệc kết thúc anh sẽ bù lại cho em!
Phương Ly không nhịn được nữa mà dùng tay đánh vào anh, sau đó quay mặt đi nơi khác
- Anh nằm mơ đi, trước mặt con nít đừng nói mấy chuyện này nữa! Không là em sẽ giận không nói chuyện với anh nữa đấy!
Đối phương nghe thế liền hòa hoãn
- Được rồi, được rồi, không đùa nữa. Tiểu Nguyệt, mẹ con đang giận đấy, qua đây nào!
Nói rồi anh bế con bé ngồi vào lòng mình, chơi đùa với nó.
Phương Ly hít một hơi không khí trong lành rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, ánh mắt mông lung nhớ lại những chuyện xảy ra trong suốt ba năm qua.
Sau cái ngày ở bệnh viện, cái ngày mà toàn bộ thế giới của cô đều sụp đổ tan tành, bản thân cũng tuyệt vọng không lối thoát, lúc đó cô không thể nghĩ thêm được gì ngoài việc hay là bản thân không cần phải gắng gượng nữa, bấy nhiêu là quá đủ rồi, bởi vì vận mệnh đã an bài cuộc đời cô sinh ra vốn đã định sẽ không có hạnh phúc, bước qua nỗi đau này rồi sẽ lại có nỗi đau khác đón chờ phía trước thôi.
Đau thương chồng chất, có lẽ cho đến tận lúc cô chết đi nó sẽ không bao giờ kết thúc.
Hơn nữa, bằng cách này mà rời khỏi thế gian ít ra còn có thể đoàn tụ với mẹ trên trời cao kia, được ngày ngày chăm sóc bà, thay mẹ ruột của cô nói lời xin lỗi bà...
Nhưng mà, vào giây phút đó, trong nỗi đau tột cùng Phương Ly bỗng dưng lại nghe được một giọng nói dịu dàng quen thuộc không ngừng động viên cô, khích lệ cô, cho cô sức mạnh để vượt qua bóng tối thăm thẳm, cùng một bàn tay ấm áp giữ chặt lấy tay cô không rời, kéo cô từ cánh cửa địa ngục quay trở lại cuộc sống này.
Lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy những người yêu thương đang ở bên cạnh, nhìn thấy ánh sáng tươi đẹp của thế gian, nhìn thấy mặt trời bên ngoài khung cửa sổ rạng rỡ chiếu rọi khắp nơi, cô cảm thấy mình như được tái sinh lần nữa.
Phương Ly rốt cuộc cũng biết bản thân từ nay phải làm gì để xứng đáng với sinh mệnh mà cha mẹ đã ban cho, xứng đáng với sự hi sinh của người đó, càng xứng đáng với tình yêu của những người xung quanh.
Ba năm qua, cuộc sống của cô quả thực rất tốt. Cô được làm những điều mình thích, mỗi ngày trôi qua bình yên vui vẻ, thậm chí giờ đây cô gần như đã thực hiện được toàn bộ ước mơ cùng lời hứa với người đó khi xưa.
Cô vừa làm ca sĩ vừa làm diễn viên, lịch trình có lúc kín đến mức thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Tuy vậy, nhiệt huyết trong tim vẫn luôn cháy bỏng như ngày nào. Cứ hễ đứng trước khán giả hay ống kính máy quay là bao mệt mỏi đều tan biến, năng lượng tích cực lại được lan tỏa.
Trải qua bao nhiêu cố gắng, bằng chính sức lực của mình, cuối cùng cô đã thành lập được quỹ từ thiện mang tên Thiên Thần Nhỏ nhằm giúp đỡ những trẻ em mồ côi cơ nhỡ giống như cô lúc xưa được đến trường, được học tập, đồng thời ươm mầm việc thực hiện những ước mơ tươi đẹp của chúng, để chúng luôn nở nụ cười rạng rỡ và tự tin khi đối mặt với cuộc sống này, tự tin rằng mọi nỗ lực để thực hiện ước mơ đều sẽ được đền đáp xứng đáng.
Bạn bè bên cạnh cô ai cũng có hạnh phúc cho riêng mình.
Anh Thiếu Dương và Ngọc Mai sau khi kết hôn được vài tháng thì gia đình nhỏ liền chào đón thành viên mới. Là một bé gái vô cùng đáng yêu, được Lăng lão gia cưng chiều như bảo bối, đến mức quên mất luôn mình có đứa con trai là anh ấy.
Dạo này công việc cả hai đều bận rộn, Lăng lão gia lại không khỏe trong người nên con bé thường xuyên ở chỗ cô, chơi cùng Lạc Lạc. Nhìn hai đứa quấn lấy nhau như thanh mai trúc mã sao cô thấy nghi hoặc quá!
Anh Minh Khải và Hiểu An cũng có cái kết vô cùng viên mãn, chính là trở thành cô dâu chú rể của đám cưới ngày hôm nay. Cả hai tính ra cũng phải mất gần mười năm mới về chung một nhà, cô thật sự ngưỡng mộ và khâm phục tình yêu bền chặt giữa họ.
Hiểu Lam cũng đã có bạn trai được hơn một năm rồi, anh ấy là một cảnh sát rất oai phong. Hai người dự định sẽ kết hôn trong năm sau. Hiểu Lam cứ sợ cô không tham dự được nên bảo sẽ báo trước với cô vài tháng để cô sắp xếp lịch trình. Thật là, có cần khoa trương như vậy không? Bạn thân với nhau mười mấy năm rồi, dù bận thế nào cô cũng có thể sắp xếp thời gian làm phù dâu cho cậu ấy mà.
Còn về gia đình cô, ba cô một năm trước rốt cuộc cũng đã tìm được một người chăm sóc và đồng hành với mình suốt chặng đường còn lại của cuộc đời. Ngay sau đó, một hôn lễ ấm cúng diễn ra trước sự chứng kiến đầy xúc động của mọi người.
Để có được kết quả như vậy thật không dễ dàng gì, khi mà niềm tin và sự chờ đợi của ông dành cho mẹ cô trước đó đã sụp đổ hoàn toàn.
Còn nhớ cô, chị Vân Hà, Lạc Lạc cùng Đỗ Duy Thành đã phải mất bao nhiêu thời gian, công sức, giở mọi thủ đoạn^^, sắp đặt đủ thứ mới thuyết phục được ông mở lòng thêm lần nữa, đón nhận hạnh phúc mới.
Hiện tại ba cùng mẹ kế của cô đang có cuộc sống vô cùng đầm ấm yêu thương nhau. Dù tuổi tác không còn trẻ trung nhưng tình cảm và sự gắn bó của hai người thật khiến giới trẻ phải ganh tị.
Chị Vân Hà cùng Đỗ Duy Thành sau đó cũng có cái kết gây bất ngờ không kém.
Hai người vừa mới kết hôn cách đây vài tháng!!!
Haizz, ở đời người ta thường bảo đẹp trai không bằng chai mặt, nhưng Đỗ Duy Thành lại được ông trời ban cho cả hai ^^, nên không thể trách được việc chị Vân Hà rốt cuộc cũng không thoát được khỏi tay anh ấy.
Ban đầu tình nguyện theo anh ấy sang nước ngoài rồi lại quay về đây, tuy vậy, cũng phải mất hơn hai năm, đồng thời cầu hôn đến lần thứ ba thì “đại nghiệp” của anh ấy mới hoàn toàn thắng lợi, đồng thời chính thức trở thành “ba Thành siêu nhân” của Lạc Lạc.
Hôm nay, tiếc là chị hai cùng anh rể đều có việc không thể tham dự nên mình cô dẫn Lạc Lạc đến.
Mà Lạc Lạc cũng đã biết chị Vân Hà chính là mẹ ruột của nó rồi. Đắn đo một thời gian cô cùng chị quyết định thú nhận tất cả. Giây phút đó phản ứng của thằng bé thật khiến người ta không khỏi giật mình, nó vỗ tay hoan hô, miệng lúng liếng cười bảo rất vui vì từ nay có thể gọi cả hai là mẹ, không cần mắc công phân biệt nữa!!!! Thật đúng là suy nghĩ của trẻ con mà...
Trên thế giới này có vui phải có buồn, có người hạnh phúc cũng có người phải chịu nỗi đau chia ly.
Nghe chị Vân Hà kể lại, mẹ của cô kể từ cái hôm bị Lưu Nhã Đình vạch trần những chuyện xấu bản thân đã che giấu đó, rồi chứng kiến cảnh cô đau đớn vật vã trên giường bệnh, sống không bằng chết, bà nói rằng bà cảm thấy vô cùng hối hận, bản thân tội lỗi nặng nề không còn mặt mũi nào để nhìn mọi người, càng không dám cầu xin sự tha thứ nữa.
Cuối cùng, trước khi Giang Tuấn mở lời, bà thú nhận toàn bộ sự thật với người chồng hiện tại của mình - Giang lão gia và mong ông chấp thuận đơn li dị của bà. Đồng thời trong thời gian Phương Ly chưa tỉnh lại bà đã ủy thác cho luật sư để lại toàn bộ tài sản mà mình đứng tên cho hai chị em cô, kể cả căn Biệt thự Hoa Hồng mà trước đây nghe nói rằng cô rất thích.
Sau đó, bà đột ngột biến mất, không ai rõ là đi đâu, ra đi không một lời từ biệt, chỉ để bức thư vỏn vẹn mấy chữ thể hiện nỗi ân hận sâu sắc
“Nếu như có kiếp sau, mẹ nhất định sẽ trở thành một người mẹ tốt của hai con, nhưng chắc là, hai con sẽ không bao giờ cho mẹ cơ hội đó nữa. Mẹ xin lỗi vì những lỗi lầm mà mình đã gây ra vì sự ích kỉ của bản thân, mong hai con từ nay hãy sống thật hạnh phúc, chăm sóc tốt cho ba và xem như chưa từng có người mẹ này nhé.”
Từ đấy làng giải trí không còn xuất hiện cái tên huyền thoại Hoàng Di Mẫn nữa.
Thật ra, thời gian trôi đi, Phương Ly thừa nhận của bây giờ không còn mang nỗi hận bà như ngày đó, nhưng mà, bảo cô hoàn toàn tha thứ cho bà, thì vẫn không thể, thật sự là không thể. Không phải vì những tổn thương sâu sắc bà đã gây ra cho cô, mà là vì cô không biết phải ăn nói thế nào với người mẹ quá cố của mình, với cả những gì người đó từng phải chịu nữa...
Cho nên, điều duy nhất mà cô có thể làm cho người mẹ đã sinh thành ra mình, chính là luôn cầu nguyện cho bà ở nơi nào đó mà cô không biết, sẽ có cuộc sống thật tốt, thật bình an...
Còn một người khiến cô nhớ tới nữa là Lưu Nhã Đình.
Sau khi cô tỉnh lại được ít ngày thì vô tình nghe được tin, buổi tối của cái hôm gây rối ở bệnh viện xong cô ta đã đi bar uống rượu đến khuya, không biết là vì đau khổ khi nhớ đến người đó hay là vì tâm trạng vui vẻ khi thấy cô phải chịu nỗi đau cùng cực đúng như ý cô ta mong muốn, nhưng hậu quả là, cô ta đã lái xe trong tình trạng say rượu rồi gây ra tai nạn giao thông.
May mắn đối phương không sao, nhưng Lưu Nhã Đình thì không được tốt số như vậy, nghe bảo hiện trường có rất nhiều mảnh kính thủy tinh bị vỡ, trên mặt cô ta cũng vì đó mà xuất hiện vết thương rất sâu không thể nào hồi phục được.
Đối với một nữ nghệ sĩ, nhan sắc quan trọng đến cỡ nào, hơn nữa đó còn là toàn bộ niềm tin, toàn bộ hào quang và lẽ sống mà Lưu Nhã Đình còn lại sau khi Lâm Hạo rời đi, cho nên không cần hỏi cũng biết những gì sẽ xảy ra sau đó.
Làng giải trí tiếp tục mất đi một cái tên, tinh thần của Lưu Nhã Đình sau khi tỉnh lại trong bệnh viện cũng trở nên vô cùng hoảng loạn, la hét ầm ĩ khiến bác sĩ phải tiêm thuốc an thần đồng thời làm trị liệu tâm lý cho để tránh việc cô ta tiếp tục nghĩ không thông mà làm chuyện dại dột.
Trải qua một khoảng thời gian, sau khi bình phục xuất viện, cô ta đã lặng lẽ rời khỏi thành phố xa hoa nhưng mang nhiều kí ức đau thương này, đi đến một miền quê nhỏ, sống một cuộc đời không còn những hơn thua tranh giành, cũng không còn ánh hào quang khiến con người ta lầm đường lạc lối nữa.
Phương Ly đột nhiên niềm tin vô cùng mãnh liệt, lần sau gặp lại, đứng trước mặt cô sẽ là một người con gái thiện lương đơn thuần giống như trong kí ức đầu tiên của cô cùng Ân Ân về cô ấy.
Phải rồi, ba năm trước còn xảy ra một chuyện gây kinh ngạc nữa. Đến bây giờ cô vẫn không dám tin là những thân người xung quanh mình lại có thể hợp tác với nhau làm ra việc như thế.
Đó là...
Họ mang câu chuyện của cô chuyển thành một bộ phim truyền hình, trong phần giới thiệu còn ghi hẳn chú thích “Dựa trên một câu chuyện có thật”. Vậy nên ai nhìn vào cũng biết bộ phim này đang nói về cô, bởi vì nó chứa đựng những tình tiết không thể nào sai lệch đi đâu được.
Theo lời của Giang Tuấn, đây giống như một sự công khai toàn bộ sự thật với giới thông, những thứ đã bị buổi họp báo lúc trước che giấu, vùi lấp đi, làm cho sai lệch và bây giờ lại rất khó để giải thích được thành lời.
Giả dụ như hôn lễ của anh và cô vì sao lại thành thế này, việc cô có một người chị sinh đôi và là con gái của chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế, đồng thời nó cũng sẽ trả lại công bằng cho những người xứng đáng. Bên ngoài kia có thể cũng sẽ vì thế mà sẽ biết hiểu cho tình cảnh của Phương Ly, không quấy rầy đến cuộc sống của cô nữa.
Hiểu An là người chịu trách nhiệm chính trong việc biên soạn kịch bản lúc đó đã không kìm lòng được mà hỏi Giang Tuấn
“Anh thực sự không sợ mọi người biết được những gì anh đã làm, nhìn anh con mắt thế nào, cũng không lo họ sẽ không ủng hộ anh đến với Phương Ly nữa sao?”
Lúc đó anh đã không ngần ngại trả lời rằng
“So với sự hy sinh của Lâm Hạo dành cho Phương Ly, việc mà tôi làm có đáng là gì. Hơn nữa, đây cũng xem như lời xin lỗi chân thành tôi muốn dành cho cậu ấy, ngoại trừ phương thức này ra tôi thật không nghĩ được cách gì khác“.
Nghe đến đó, cô biết chắc rằng anh đã thay đổi rồi, thật sự đã thay đổi rồi! Nhưng mà, anh...
- Này Phương Ly, cậu làm gì như người mất hồn vậy?
Dòng suy nghĩ của cô bị bắt ngang bởi một âm thanh và bàn tay quơ quào trước mặt. Ngẩng nhìn lại đã thấy Ngọc Mai cùng anh Thiếu Dương đang ở trước mặt, Tiểu Nguyệt thì đang được bế trong lòng anh ấy.
Đúng là cha nào con nấy, tính nết và nụ cười y hệt nhau, nhìn góc độ này mới thấy Ngọc Mai rõ ràng là đẻ thuê!!!
- Không có gì đâu, mình chỉ nghĩ một số chuyện thôi! - Phương Ly tức thì nở nụ cười rạng rỡ
- Đừng nghĩ nữa, mau đi ra chụp hình với cô dâu chú rể đi, chị họ của mình trông ngóng cậu suốt đấy!
- Mình biết rồi, đến ngay!
Vừa đứng dậy đi được mấy bước đã thấy Hiểu An trong trang phục cô dâu cồng kềnh nhưng vẫn như bay đến chỗ cô, hồ hởi tuôn một tràng
- Phương Ly, cảm ơn cậu đã đến chung vui với tụi mình nhé! Bộ phim mới của cậu mình đã xem rồi, hay lắm lắm! Buổi biểu diễn đầu tiên của cậu ở Quảng trường Hy Vọng vào tháng sau mình nhất định sẽ có mặt, còn kéo theo cả gia đình mình đến ủng hộ cậu luôn, cậu...
- Em nói từ từ có được không? Cho Phương Ly vừa thở vừa nghe nữa chứ! - Minh Khải bảnh bao trong trang phục chú rể bước lại, không ngừng lắc đầu - Em xem bộ dạng mình có khác nào fan cuồng của Phương Ly không?
- Thì em đúng là fan cuồng của cậu ấy mà! Nếu Phương Ly mà là con trai thì em nhất định sẽ suy nghĩ lại về việc gả cho anh! - Hiểu An thè lưỡi phản bác lại
- Minh Khải: “...”
- Hiểu An, tha cho mình đi, cậu cứ như thế anh Minh Khải sẽ ghen với mình đấy! Thôi không đùa nữa, anh Minh Khải, Hiểu An, em chúc hai người mãi mãi hạnh phúc, đầu bạc răng long!
- Cảm ơn em nhé! Em...
Minh Khải định nói tiếp nhưng đột nhiên nhớ tới điều gì đó khiến anh khựng lại, nhưng đôi môi vẫn là nụ cười rạng rỡ ngày nào.
Anh thật sự rất hy vọng có một ngày, bản thân có thể chúc Phương Ly một câu giống hệt như vậy, cũng chứng kiến em ấy có được hạnh phúc trọn vẹn như anh và vợ của mình.
Một ngày như vậy, bao giờ mới đến đây...
Tiếp đó Giang Tuấn dẫn theo Lạc Lạc, anh Thiếu Dương bế tiểu Nguyệt, cùng Ngọc Mai cũng đi đến, mọi người chụp ảnh kỉ niệm cùng nhau, nụ cười bay vút lên bầu trời trong xanh.
Xong xuôi, Hiểu An còn kéo Phương Ly ra một góc liên tục bấm máy chụp tự sướng với “người nổi tiếng”, sau đó thì thầm vào tai bảo cô có thể mật mí cái kết bộ phim cô đang đóng là gì không?
Phương Ly rất chuyên nghiệp, cười rạng rỡ và nói Hiểu An rằng cậu ấy hãy kiên nhẫn theo dõi đến phút cuối thì mới hiểu được cái kết, bây giờ nói ra sẽ không còn gì hấp dẫn nữa.
Đến giây phút tung hoa cưới, xung quanh cô dâu có rất nhiều cô gái đang háo hức đón chờ bó hoa đắt giá nhất hôm nay. Ngọc Mai từ thời chưa lấy chồng đã không ham thích chuyện này huống chi bây giờ đã là bà mẹ một con nên không tham chiến, đứng trông Lạc Lạc và Tiểu Nguyệt chơi với nhau.
Còn Phương Ly thì càng không cần nói, chỉ đứng xa một góc mỉm cười mà nhìn cảnh tượng kia.
Giang Tuấn thật chậm đi đến chỗ cô, cứ như sợ cô hễ đứng một mình sẽ cảm thấy buồn
- Không bao lâu nữa là đến buổi biểu diễn trên Quảng trường Hy Vọng mà em luôn hy vọng từ nhiều năm trước rồi, có thấy hồi hộp hay lo lắng gì không?
Phương Ly gật gật đầu
- Đúng là có một chút hồi hộp, lỡ em hát sai lời thì thế nào nhỉ? Có phải hôm sau báo chí sẽ giật tít đùng đùng bảo em não cá vàng không?
- Thế thì em chọn bài hát thiếu nhi đi, như vậy thì sẽ rất khó sai lời!
- Vậy mà anh cũng nghĩ ra chuyện để trêu em được! - Phương Ly tức thì bĩu môi
- Nhưng anh thật không ngờ, ngày em được bước chân lên Quảng trường Hy Vọng cũng là sinh nhật của em, đúng là ý nghĩa càng thêm ý nghĩa.
- Đúng vậy, em cũng không dám tin vào sự trùng hợp này. Mọi người đã bàn bạc với nhau rồi, sẽ cùng ăn mừng sinh nhật em vào ngày hôm sau. Khi đó anh nhất định phải có mặt đấy!
- Cái đó thì không cần phải nói. Nhất định rồi!
- 1,2,3! - Hiểu An phía kia sau khi hô to thì bó hoa liền bay về phía sau
Nhưng hình như cô dâu lấy đà hơi quá nên những cô gái đứng cạnh đó chẳng ai có khả năng bắt được cả, gương mặt họ lộ rõ vẻ thất vọng và tiếc nuối.
Bó hoa màu trắng lượn một vòng cung thật lớn, thật dài trên không trung rồi đáp ngay xuống người Phương Ly.
Cô vòng tay đỡ lấy theo phản xạ trong sự chứng kiến ngỡ ngàng cùng khó tin của toàn thể những người có mặt.
Giống như nó vốn là dành cho cô, ai muốn giật cũng không giật được vậy!
Mọi người xung quanh không ngừng vỗ tay chúc mừng, thầm công nhận là cô rất may mắn rồi lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc này của cô.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, Phương Ly đưa tay sờ lên những cánh hoa bách hợp trắng muốt nở rộ như mang theo một sức sống mới, cô mỉm cười rạng ngời nhưng len lỏi trong tim là một cảm giác chua xót.
Có lẽ vì khung cảnh hạnh phúc ban nãy giữa Minh Khải và Hiểu An cùng bó hoa này đã khuấy động điều gì đó trong cô chăng?
Hiểu An thấy hoa cưới đã tìm được chủ nhân liền tiến về phía cô, Minh Khải cũng đi theo
- Phương Ly, chúc mừng cậu, cô dâu tiếp theo nhất định là cậu đó!
Hiểu An thuận theo tình huống mà vô tư nói một câu, nhưng vài giây sau khi Minh Khải giật giật tay cô thì cô mới chợt nhận ra, mấy lời này nếu đem nói với người khác thì hoàn toàn không sao, nhưng nếu là với Phương Ly thì...
Thiếu Dương đứng cạnh đó cũng cảm thấy chua xót khi biết câu nói đó vừa là hy vọng đồng thời cũng vừa là nhát dao đâm vào vết thương cũ trong lòng Phương Ly.
Nhưng hy vọng thì ít mà đau đớn thì nhiều...
Đã ba năm rồi, không ai còn được nhìn thấy một Lâm Hạo với ánh mắt lãnh đạm, bề ngoài cao ngạo nhưng trái tim chứa đầy tình cảm ấm áp chân thành, luôn sống hy sinh vì người khác nữa.
Đã ba năm rồi, trong khi tất cả mọi người đều chấp nhận sự thật rằng cậu ấy đã không còn trên cõi đời này, kể cả người nhà của cậu ấy, thì Phương Ly nơi đây vẫn luôn âm thầm chờ đợi.
Bề ngoài vui vẻ rạng ngời như không có gì, nhưng anh biết, mỗi khi nghe được tin ở nơi nào đó xuất hiện một người trông giống như cậu ấy, bất kể là ngày hay đêm, bất kể là xa đến nửa vòng trái đất, Phương Ly đều sẽ bỏ dở tất cả những việc đang làm để chạy đi.
Đáng tiếc, đã từng bao nhiêu lần hy vọng là bấy nhiêu lần thất vọng, hết thảy mong chờ chỉ đổi lại được những giọt nước mắt và những tiếng nấc nghẹn trong đêm. Vậy mà, em ấy vẫn chưa từng một lần có ý định bỏ cuộc.
Một cô gái nhỏ bé là thế nhưng lại quá đỗi kiên cường, kiên cường đến mức khiến người ta phải thán phục
Nhưng mà, thanh xuân của một người con gái có hạn, Phương Ly định tiếp tục chờ đợi như vậy đến khi nào? Lâm Hạo trên cao kia nhìn thấy có phải sẽ rất đau lòng không?
Nguyện vọng lớn nhất của cuộc đời cậu ấy đến tận lúc chết đi là mong Phương Ly sẽ được hạnh phúc trọn vẹn, có người luôn yêu thương chở che và bảo vệ em ấy suốt đời, dù người đó không phải là cậu ấy đi chăng nữa.
Thật ra thì Giang Tuấn cũng là một người vô cùng thích hợp.
Ba năm qua anh đã lần lượt chứng kiến sự thay đổi của cậu ấy, có thể nói, bóng dáng một Giang Tuấn cố chấp ít kỉ trước kia giờ đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại một người con trai dịu dàng ấm áp luôn bên cạnh Phương Ly, yêu thương bảo vệ em ấy, không rời xa em ấy, cố gắng xua tan những tổn thương trong lòng em ấy trước kia, vì em ấy mà làm biết bao nhiêu chuyện nhưng không đòi hỏi bất kì sự hồi đáp nào.
Chưa hết, nghe nói ba của Giang Tuấn sau khi biết được sự thật về những chuyện liên quan đến Giang phu nhân đã ra sức ngăn cản cậu ấy cùng Phương Ly qua lại, còn liên tục sắp xếp những buổi xem mắt, đối phương đều là những thiên kim tiểu thư danh giá, vừa xinh đẹp nhân cách lại tốt, nhưng lần nào cũng chỉ nhận được sự từ chối quyết liệt từ cậu ấy.
Giống như, Phương Ly âm thầm chờ đợi Lâm Hạo thế nào thì cậu ấy cũng âm thầm chờ đợi Phương Ly như thế ấy.
Cho nên, nếu như đến một ngày Phương Ly buông bỏ được tất cả và lựa chọn một cuộc sống an bình bên cạnh Giang Tuấn, mọi người cũng đều sẽ ủng hộ, chỉ cần Phương Ly có được hạnh phúc thật sự, dù em ấy lựa chọn như thế nào, mọi người cũng đều sẽ ủng hộ.
Bất giác Thiếu Dương ngẩng mặt nhìn lên bầu trời cao trong xanh, trong lòng khẽ nói
Lâm Hạo, cậu cũng nghĩ như vậy, có đúng không?
- Ây, có khi lần tới là mình thật đấy nhỉ? Làm sao đây, mình vẫn chưa có sự chuẩn bị gì cả, cũng chưa được ai cầu hôn luôn!
Quay trở lại Phương Ly, sau vài giây thẫn thờ bất động, cô cất lên một câu đùa nhằm phá tan bầu không khí gượng gạo cùng sự căng thẳng trên gương mặt Hiểu An.
Xung quanh thấy thế cũng cười theo cô cho qua chuyện, nhưng bỗng dưng có một bàn tay đột ngột nắm lấy cổ tay cô đang cầm bó hoa cưới. Phương Ly giật mình ngẩng đầu lên, đã thấy Giang Tuấn ánh mắt đen nghiêm túc nhìn mình, nghiêm túc đến độ cô suýt bị dọa cho sợ
- Anh...làm gì thế?
- Phương Ly...hay là chúng ta...
Giang Tuấn nói đến đó rồi ngắt quãng, đưa tay còn lại vào túi áo.
Xung quanh trố mắt lên nhìn, trong đầu ai nấy đều bật ra duy nhất một từ khóa sắp sửa xuất hiện
“Nhẫn cầu hôn”
Hiểu An kinh ngạc đưa tay lên che miệng, cảm thấy suy đoán của mình không sai vào đâu được.
Tình cảnh lúc này vô cùng thích hợp như vậy mà, hành động mà anh ấy đang làm, cộng thêm Phương Ly vừa rồi còn vô tình nhắc đến hai trong ba chữ đó nữa.
Nhưng...nếu anh Giang Tuấn cầu hôn, Phương Ly sẽ đồng ý chứ?