Bar Heaven là một trong những quán bar nổi tiếng nhất thành phố này, thiên đường dành cho "người sống về đêm". Không ít thiếu gia tiểu thư nhà giàu tình nguyện đốt tiền, chìm đắm trong men say trụy lạc thâu đêm suốt sáng ở nơi đây.
Bên trong quán bar lúc nào cũng có nhiều nhóm nam nữ tụ tập ồn ào, điên cuồng lắc lư trên sàn trong thứ ánh sáng đủ màu lóa mắt và âm nhạc xập xình.
Khu VIP quán bar trái lại giống như một thế giới tách biệt, khung cảnh sang trọng với những chiếc bàn cao và quầy pha chế lộng lẫy. Nhân viên sẽ biểu diễn những màn pha chế đầy nghệ thuật để tạo ra các loại đồ uống độc đáo, dĩ nhiên với giá trên trời.
Có hai chàng thanh niên từ lúc bước vào đã thu hút mọi ánh nhìn của các cô gái có mặt ở đó. Nhiều cô gái mê mẩn tiến đến mong muốn cùng uống rượu nhưng đáng tiếc là cả hai đến việc ban cho họ một cái liếc mắt cũng không làm.
- Lần trước cũng tại nơi này mình uống say bí tỉ, kết quả…thực sự rất rắc rối, rất mất mặt. Sau này sẽ không uống nữa.
Minh Khải mở đầu bằng một câu Giang Tuấn kinh ngạc vô cùng
- Lại còn có lần trước! Sao cậu đi mà không rủ mình? Nói nghe xem, cậu vì chuyện gì mà lại uống say như vậy?
- Có phải…từ đầu cậu đã biết người mà mình gặp lúc đi xem mắt Phương Du chính là Phương Ly. - Minh Khải đan bàn tay vào nhau, lên tiếng một cách dứt khoát
- Phải. - Giang Tuấn khẽ cười, ngón tay di chuyển dọc theo miệng cốc thủy tinh, cảm thấy không cần giấu diếm nữa
- Từ khi nào? - Minh Khải vô cảm hỏi, đôi mắt dán vào cốc thủy tinh trống trỗng trên bàn
- Từ cái lần thứ hai đến Phương gia, lúc mình kéo cô ấy ra khỏi xe, khi quay đầu lại nhìn thấy biểu hiện của cậu thì mình đã biết rồi.
- Hóa ra là từ lúc đó. - Khóe miệng Minh Khải nhấc lên, hờ hững nói - Thế mà cậu vẫn cố tình khiến cho mình phải uống say.
Đúng, ngay từ đầu anh biết chuyện Minh Khải có tình cảm với Phương Ly, nhưng anh lại bày ra trò bạn gái rồi tiếp cận cô ấy. Đôi lúc anh thấy mình thật xấu xa, con gái xung quanh không thiếu người để anh lựa chọn nhưng lại thế này với người mà bạn mình thích.
Mọi thứ ban đầu vốn là một trò chơi do anh bày ra, vậy mà khi bắt đầu rồi thì không thể tự mình kết thúc.
Một lần không nỡ, hai lần không nỡ rồi thì ý định đó hoàn toàn tiêu tan.
Không biết từ lúc nào anh chẳng những không thu hút được cô theo dự định, ngược lại lại bị cô thu hút.
- Mình hỏi cậu, tại sao tuyên bố với mọi người rồi hôm đó cậu lại bỏ rơi Phương Ly ở lễ hội khiêu vũ? - Minh Khải nhìn sâu vào mắt Giang Tuấn, giọng điệu chất vấn
- Là chuyện ngoài ý muốn, nhưng mình đã giải thích, cô ấy cũng hiểu và bỏ qua cho mình rồi. - Giang Tuấn nhấn mạnh kết quả
Khuôn mặt Minh Khải thoáng hiện tia u buồn dưới ánh đèn chiếu rọi
- Được, thế thì mình chẳng còn gì để nói. Sáng nay cậu bảo có chuyện muốn hỏi mình mà, hỏi đi.
- Người đêm hôm qua khiêu vũ với Phương Ly…có phải cậu không?
- Là mình thì sao, không phải thì sao? Cậu ghen? - Minh Khải rất nhanh đã đáp lại
- Ghen? Từ đó không bao giờ có trong từ điển của mình. - Giang Tuấn nâng môi cười, nhưng những ngón tay lạnh giá vô thức nắm chặt chiếc cốc thủy tinh như muốn bóp vụn nó
Minh Khải cười nhạt
- Giang Tuấn, con người cậu quá tự tin lại quá hiếu thắng, cái gì bản thân muốn có thì nhất định phải có được, không chịu thua ai bao giờ. Nhưng mình có dự cảm trong nay mai sẽ rồi có người lật đổ được sự tự tin đó của cậu.
- Hình như…cậu đang ẩn ý chuyện gì đó? - Giang Tuấn nhướng mày
- Giống sao?
- Thật không?
- Quay lại chuyện Phương Ly, cho dù tình cảm của cô ấy có hướng về mình hay không, mình cũng sẽ dõi mắt theo cô ấy và nếu cậu còn làm tổn thương cô ấy, cho dù có là bạn bè, mình sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. - Minh Khải quả quyết
……………….
Buổi tối, trời đang yên lành bất chợt đổ mưa to, gió thổi mạnh làm cây cối nghiêng ngã, những tia sáng cứ chớp nhoáng lóe lên trên nền trời tối tăm rồi vụt tắt. Căn biệt thự Lâm gia chìm trong bầu không khí vừa lạnh lẽo vừa u ám đáng sợ.
Phương Ly nằm trên giường không ngủ được, trong đầu ngổn ngang bao thứ cảm xúc.
Cô đã đem chuyện lúc sáng kể cho Ngọc Mai nghe, cậu ấy cũng bảo cô làm rất đúng, không nên cho Giang Tuấn biết người đã khiêu vũ cùng cô là Lâm Hạo.
Từ mơ hồ đến càng lúc càng nhận thấy giữa hai người con trai này hình như có một sự mâu thuẫn không muốn cho người ngoài biết. Hay chỉ là do cô đã suy nghĩ quá nhiều.
Lại một hồi sấm, Ân Ân trở mình, mở mắt, bật tung mền ngồi thẳng dậy.
- Ân Ân, sấm to quá làm em không ngủ được à? - Phương Ly nở nụ cười dịu dàng, kéo mền lên cho con bé - Em đắp mền vào đi kẻo lạnh.
Đột nhiên mắt Ân Ân mở to hơn, đôi mắt đen láy ngơ ngác nhìn cô như một người xa lạ.
- Em sao thế? Hay là em gặp ác mộng? Chị hát cho em nghe nhé!
Trong lòng Phương Ly dâng lên nỗi bất an về một thứ gì đó mà chính cô cũng không biết là gì, chỉ là linh cảm nó còn đáng sợ hơn nhiều so với việc Ân Ân gặp ác mộng.
Sự thật…đang dần dần hiện ra trước mắt.
- OAAAA. Chị hai ơi, chị đừng đi, đừng bỏ Ân Ân. - Đôi môi nhỏ mím chặt, từng giọt nước mắt trong veo bắt đầu chảy ra, sau đó con bé bật khóc nức nở
- Ừ, chị đây, chị đây mà, chị đâu có bỏ em đâu, đừng khóc mà.
Phương Ly tay chân luýnh quýnh ôm con bé vào lòng, nào ngờ Ân Ân dùng hết sức mà đẩy cô ra, giọng đẫm nước mắt
- Không, chị không phải chị hai của Ân Ân, chị là người xấu!
Ân Ân hét toáng lên rồi co rúm người lại như thể một loài động vật nhỏ sợ bị thú dữ ăn thịt. Có lẽ cả đời này cô cũng không quên được ánh mắt con bé đang nhìn mình.
- Em đang nói cái gì vậy? Sao chị lại là người xấu chứ? Chị là chị hai của em mà. - Phương Ly như chấn động mạnh
Kể từ lần gặp nhau đầu tiên con bé đã níu chặt tay cô rồi gọi bằng chị hai, tuy sau này bị Lâm Hạo bắt phải gọi bằng chị Ly Ly nhưng thỉnh thoảng con bé vẫn gọi cô như thế. Tự nhiên trong lòng cô mặc định mình chính là chị hai của nó.
- Không! Chị không phải chị hai, chị hai là người tốt, còn chị là người xấu, là kẻ lừa gạt.
Lừa gạt???
Phát hiện cơ thể Ân Ân đang không ngừng run rẩy, tim cô đau đớn tưởng chừng như không thể đập nổi, lần nữa tiến đến ôm lấy con bé, nhưng lần này con bé giữ lấy tay cô rồi há miệng cắn vào nó.
_Á.
Con bé cắn rất mạnh, như thể cô là thứ gì đó khủng khiếp hoặc một kẻ xấu xa độc ác đang có ý định hại nó vậy.
Cô không có, thật sự không có mà!
_RẦM
Cánh cửa đang đóng kín được bật mở một cách thô bạo. Bóng hình cao lớn của người con trai tiến nhanh vào phòng.
Vừa nhìn thấy Lâm Hạo, Ân Ân đã nhả tay cô ra rồi như muốn nhào đến chỗ anh.
- Anh hai, hức hức, Ân Ân sợ…
Trong đôi mắt đen của Lâm Hạo lúc này chỉ nhìn thấy mỗi Ân Ân, anh lao ngay đến ôm chặt con bé vào lòng.
- Nói anh nghe, em bị làm sao?
- Chị ấy là người xấu, em sợ… - Con bé rúc đầu vào ngực Lâm Hạo đồng thời chỉ tay vào cô
Phương Ly nhen nhóm niềm hy vọng biết bao nhiêu rằng Lâm Hạo sẽ bảo với con bé rằng cô không phải thế, cô là người tốt, rất yêu thương nó, lại càng không hại nó.
Nào ngờ…
Đôi mắt Lâm Hạo như mang theo cơn gió lốc dữ dội xoáy sâu vào tận tâm can cô. Căn phòng rõ ràng rất rộng lớn nhưng không gian bỗng chốc thu hẹp lại, từng đợt không khí lạnh toát tỏa ra từ người anh tràn vào khắp ngóc ngách, áp bức nặng nề.
Đó là lúc cô biết, kết quả cô nhận được…chính là sự tàn nhẫn.
- Rốt cuộc cô đã làm gì con bé? - Lâm Hạo quát lên
- Tôi không có, Ân Ân đang ngủ tự nhiên ngồi dậy rồi lại như thế.
- Không, không phải chị hai, em không muốn nhìn thấy chị, không muốn ngủ với chị, không muốn! - Ân Ân lắc đầu vừa quầy quậy, vừa không ngừng gào khóc.
Một khoảng yên lặng bất chợt ập đến, nơi đáy mắt Lâm Hạo lại phát ra thứ ánh sáng khác thường, đôi mắt đen láy bỗng từ từ nhắm lại.
Hóa ra…mọi chuyện là như thế…
- Cô ra ngoài, tối nay tìm nơi khác mà ngủ, đừng có đến gần Ân Ân. - Giọng anh có phần hạ xuống nhưng thanh âm vẫn sắc lạnh
- Anh không tin tôi? Tôi thề tôi chẳng làm gì cả, sao lại cấm tôi đến gần con bé chứ? - Phương Ly không tin vào tai mình, sững sờ nhìn anh
- Bây giờ cô không xem lời nói của tôi ra gì đúng không?
- Không phải, nhưng…nhưng…- Phương Ly run rẩy không nói nên lời.
- Chưa nghe sao? Con bé bảo là không muốn nhìn thấy cô. RA NGOÀI. - Lời nói tận cùng của sự lạnh giá
Đôi mắt Phương Ly lúc này đã ngập nước, lòng cô trống rỗng, cả người tê dại, cảm thấy bản thân giống như một vật hết giá trị bị vứt bỏ.
Cô vừa đau nỗi đau da thịt, vừa đau trong tim, đau lắm. Tại sao tình cảm chân thành của cô lại bị mang ra giẫm đạp như vậy.
Phương Ly gượng người đứng dậy, lững thững như một cái xác không hồn ra khỏi phòng, bàn tay trái giữ chặt lấy vết thương do bị cắn bên bàn tay phải, cả thân người mềm nhũn như muốn sụp đổ, từng bước chân cũng đồng thời giẫm mạnh vào trái tim đang rỉ máu.
Mãi đến sau này cô mới hiểu được câu mà Giang phu nhân đã từng nói
"Trên đời này có những thứ sinh ra đã không dành cho người không xứng đáng."
Nhưng với cô, cho dù cô có xứng đáng hay không, thì nó vẫn không dành cho cô.