Em Là Của Anh

Chương 16



Trong biệt thự mới mua.

Trong phòng.

Vĩnh Huy từ ban công nhìn ra biển.

- Ra biển chơi không?

- Mệt quá không đi.

- Hả?! Không phải chứ, từ sân bay đến đây chưa tới 10 phút, như thế nào lại mệt?

Vĩnh Huy xoay người vào phòng, nhìn Duy Phương hảo hảo đi ngủ.

Đi một mình vậy! Vĩnh Huy lắc đầu, đem theo chai nước rời khỏi phòng.

-------

Tại bãi biển.

Vĩnh Huy một mình một chai nước đi dạo trên bờ. Cậu nhìn mấy cặp đôi trai gái cùng nhau đùa giỡn trên biển thì không khỏi hâm mộ.

Haizz. Vĩnh Huy thở dài. Tìm một chỗ trống trên cát ngồi xuống.

- Anh đẹp trai, sao đi có một mình vậy? (đang nói tiếng Anh)

- Vợ tôi mệt, bảo không muốn đi cùng tôi. (đang nói tiếng Anh)

Vĩnh Huy nhìn 3 cô gái trước mặt, đánh giá.

Ngoài mình ra, thật không ngờ cũng có nhiều khách du lịch nước ngoài đến như vậy. Vĩnh Huy nghĩ.

- Oh, vậy có hứng đi cùng chúng tôi đi ăn tối không. Gần 6h rồi này! (đang nói tiếng Anh)

- Okay, ta đi thôi. (đang nói tiếng Anh)

-------

00h 35phút

Chết tiệt, bỏ tôi một mình, đi chơi giờ này chưa về.

Duy Phương người dựa cửa sổ, liên tục nhìn ra phía cổng.

Duy Phương lo lắng muốn gọi điện nhưng nhìn thấy ánh đèn từ xa xa.

Cuối cùng cũng về. Hừ, không cho ngươi vào đây.

Duy Phương hướng cửa phòng khóa lại, còn bản thân hảo hảo đi ngủ.

Vĩnh Huy đi chơi nào ngờ mấy cô nàng kéo đi chỗ này chỗ nọ, triệt để không cho cậu về. Lấy cớ vợ ở nhà đợi, khó khăn lắm mới về được nhà.

Mệt chết được. Vĩnh Huy ảo não bước lên cầu thang hướng phòng ngủ đi tới.

Cạch ~ Cạch ~

Hả?! Bị khóa rồi?

- Phương à, mở cửa đi, cửa bị khóa rồi! Phương...

Haizz, chắc ngủ rồi. Vĩnh Huy ảo não chap 2, hướng phòng ngủ khác đi vào.

Phương chưa bao giờ khóa cửa cho mình ở ngoài bao giờ, cho dù mình có "làm" nhiều lần đi chăng nữa?!! Rốt cuộc là tại sao?

Vĩnh Huy lòng rối ren, đem áo quần vào nhà tắm... tắm. (•﹏•)

----------

7h 26phút sáng.

Vĩnh Huy cùng Duy Phương đi dạo phố.

- Phương à, tại sao em khóa cửa phòng? Anh làm gì sai à?!

- Anh không có sai gì, còn cửa phòng em không biết.

Hay thật, lỗi của mình không biết mà hỏi tôi sao? Hừ... Duy Phương thờ ơ, lạnh lùng nói.

- Phương ~

Vĩnh Huy nhăn nhó, hướng Duy Phương giải thích.

- Hôm qua anh đi dạo, đột nhiên có 3 cô gái hướng anh mời ăn tối, anh đồng ý nhưng ăn xong họ không cho anh đi, một hai kéo anh đi shopping, karaoke, anh... anh không còn cách nào khác mới đi cùng. Phương à, đừng lạnh nhạt như vậy!! Tội anh mà...

Duy Phương đứng lại, nhìn Vĩnh Huy cười cười nói.

- 3 người họ chắc đẹp lắm nhỉ?!!

- Ừm.

Vĩnh Huy thật thà nói.

Duy Phương buồn bực, nhắm chân của Vĩnh Huy đá vào. Bản thân thì hướng phía trước bước đi.

- Ui~ Phương... Phương...

Vĩnh Huy nhảy lò cò, vô vọng bước đi chập chững theo Duy Phương nhưng không đuổi kịp nữa.

Sh*t, mình nói gì sai chứ?! Đau quá!

Vĩnh Huy nhăn nhó, tìm kiếm Duy Phương.

Bộp~ vỗ vai Vĩnh Huy.

- Có duyên thật đó, lại gặp anh rồi! Hì hì (đang nói tiếng Anh)

3 cô gái ngày hôm qua hướng Vĩnh Huy tươi cười.

Vĩnh Huy hờ hững, tìm kiếm thân ảnh Duy Phương.

- Anh tìm ai à? (đang nói tiếng Anh)

- Vợ tôi. (đang nói tiếng Anh)

Mọi chuyện cũng tại mấy người cả đấy. Vĩnh Huy nhíu mày.

- Oh, vợ anh đâu? (đang nói tiếng Anh)

- Đi mất rồi. (đang nói tiếng Anh)

Chết tiệt. Vĩnh Huy buồn bực.

- Nếu vậy, anh đi chơi cùng chúng tôi đi, thế nào cũng tìm được vợ anh cho xem. (đang nói tiếng Anh)

3 cô gái lôi kéo Vĩnh Huy, không cho Vĩnh Huy cơ hội từ chối.

Ở quán cà phê gần đó, Duy Phương quan sát tất cả. Cậu triệt để thất vọng.