Em Là Của Anh

Chương 9



Cô nhi viện XXX.

- Mẹ về rồi đây.

Bà đặt giỏ đi chợ xuống, chợt đám nhỏ vây quanh bà, kể cho bà nghe cuộc điện thoại đó.

- Vậy là bạn của thằng Phương sắp tới rồi sao?!! Haizz, lấy gì mà tiếp đãi người ta đây, nào mấy đứa nhanh dọn sạch sẽ phòng khách đi nào, chúng ta không được làm cho anh Phương khó xử. Nhanh nhanh nào!!

- Dạ.

Nói xong cả đám mỗi đứa một việc nhanh chóng biến "bãi rác" thành căn phòng đàng hoàng.

Két -

Nghe tiếng xe, đám nhóc loi nhoi chạy đến cửa xem xem. Trước mắt chúng là anh chàng điển trai, tay xách túi quà lỉnh khỉnh, phía sao là chiếc xe hơi sang chảnh. Chúng thất thần hồi lâu, nghe giọng nói mẹ từ đằng sau mới hoàng hồn.

- Vào nhà đi cháu.

- Vâng, chào bác, chào mấy nhóc.

Vĩnh Huy nở nụ cười tiêu soái, triệt để đem đám nhóc lên mây đợt 2.

Thiên thần hạ phàm.

Đám nhóc nghĩ thế!!!

- Xem các con kìa, nhường đường cho anh Huy vào nhà!!!

Cả đám thất thố, cười hì hì nhường đường.

- Ngồi đi cháu, hãy tự nhiên như ở nhà nhé!

- Vâng, à mà cháu đây sang thăm, có ít quà cho dì và mấy đứa nhỏ. Bánh này cho tụi nhỏ ăn chơi, còn đây là nhân sâm, cháu biếu dì. Mong dì không chê.

Vĩnh Huy cười nhẹ.

Thành công mua chuộc a~

- Cháu khách sáo quá, bánh dì nhận, còn nhân sâm thì thôi, bác không lấy.

- Kìa bác, cháu là bạn của Duy Phương, nhân sâm này bác không nhận thì mai sau con không có mặt mũi gặp Duy Phương rồi.

- Haizz, được được, ta nhận. Nè, cháu uống trà đỡ nhé! Thứ lỗi ở đây không tiếp đãi cháu đàng hoàng được.

Bà rót trà.

- Không sao ạ.

Vĩnh Huy nhấp miếng trà. Cũng không đến nỗi tệ.

- Đúng rồi dì, hôm nay cháu đến có tý việc muốn nói ạ! Cháu muốn nói chuyện riêng với dì.

- A...

Bà nhìn sang đám nhỏ đang lay hoay hộp bánh bảo.

- Các con ra vườn chia bánh nhau ăn, mẹ và Huy đây cần nói chuyện.

- Vâng ạ!

Cả đám dành nhau hộp bánh, hướng khu vườn chạy như điên.

- Giờ có chuyện gì, cháu cứ nói đi.

- Dạ. Sau khi quen biết Phương, cháu thấy Phương rất tốt nhưng mà với hoàn cảnh như thế này, Phương cơ bản không có tương lai được, cháu biết cô nhi viện đang nợ hơn 30 triệu, vì muốn giúp Phương nên cháu đã trả số tiền đó rồi.   (tiêu diệt hang ổ thì đúng hơn -_-||)  . Song hướng cô nhi viện cái trợ cấp 10 triệu, mong cho Phương không tiếp tục làm ở quán bar XXX ở khu 15 nữa.

- Ơ... cháu... cháu trả 30 triệu đó rồi?!!

- Vâng ạ.

- Khoan... khoan đã, lúc nãy cháu nói Phương làm ở quán bar sao??

- Dạ đúng, cháu không muốn hủy đi tương lai của Phương nên mong bác chấp thuận cho cháu cái thỉnh cầu.

Bà hít sâu, lấy lại bình tĩnh.

- Cháu cứ nói.

He he, Phương à, lần này em không chạy được đâu. Vĩnh Huy lòng gian tà, cười trộm.

- Mong bác hãy thuyết phục Phương về làm việc cho cháu, cháu hiện tại là tổng giám đốc của công ty Z, đây là danh thiếp của cháu.

Vĩnh Huy móc túi đưa danh thiếp cho mẹ vợ.

Bà bị Huy nói cho giật mình, công ty Z là công ty thời trang đẳng cấp thế giới đó sao?! Từ lúc nào mà thằng Phương quen biết được giới thượng lưu thế này?! Chẳng trách khoát tay một cái trả luôn 30 triệu tiền nợ.

- Haizz, Huy à,  ta cảm ơn con đã quan tâm tới thằng Phương như vậy, có được người bạn như con là phúc 3 đời nó tu được. Bác sẽ khuyên nó, cảm ơn con đã nói cho bác cái sự thật này.

- Cháu cảm ơn bác, cháu sẽ không để Phương phải chịu thiệt đâu ạ!!!

Year, thành công. Vĩnh Huy cười đến không khép miệng lại được.

Kì này em trốn không thoát tôi đâu... Những món nợ trước đây, tôi từ từ trả cho em...  (trả nợ bằng cách "thịt" Duy Phương a~)