Mộc Thanh Thời vừa kết thúc công việc trở về nhà, thay đồ xong là điện thoại cho con gái yêu của mình ngay.
“ Vui lắm ạ, ở đây có nhiều điểm tham quan đẹp lắm”
“ Con mới gửi cho ba hình ấy, xem con gái yêu của ba có đẹp không nha hihi ”
Mộc Miên hiện tại đang đi du lịch khắp nơi trên thế giới, cô không chỉ đi một mình mà là đi cùng Na Na và vài người bạn khác quen được từ chuyến đi đầu tiên vào nửa năm trước.
Đúng vậy, sau chuyện ngày hôm đó ở bữa tiệc Ngô gia. Mộc Miên đã quyết định sẽ rời đi một thời gian, nghỉ ngơi cho bản thân được thư giãn thoải mái. Cũng may là ba cô cũng vừa mới đi du lịch về xong, thể là cô liền giao công ty lại cho ba rồi tự mình xuất ngoại đi khắp nơi vui chơi.
Phải nói thời gian nửa năm không quá dài nhưng để nói quá ngắn thì cũng không phải. Mà nó vừa đủ để cô tạm thời quên đi khoảng thời gian khủng hoảng trước đây.
“ Đẹp rất đẹp, thấy con vui như vậy ba cũng mừng”
Mộc Thanh Thời cũng đã nghe mọi người trong giới bàn tán về chuyện giữa con gái mình và Chu Minh Lãng. Ông cũng không biết làm sao cho đặn vì bị kẹt giữa hai bên, thôi thì chuyện của tụi nhỏ cứ để tụi nhỏ giải quyết. Dù sao có duyên phận thì chắc chắn sẽ về với nhau mà thôi.
Ba ăn cơm chưa? Hôm nay dì nấu món gì cho ba vậy hả? ” Mộc Miên thích thú hỏi.
Khoảng thời gian trước ba cô đi du lịch lại may mắn gặp được người dì mà
Mộc Miên vừa nhắc tới đó là bà Hạ Tương. Bà cũng giống như ba của cô, đã từng có chồng nhưng không may đã qua đời từ sớm, cũng một mình nuôi con gái lớn khôn. Bây giờ con gái lớn đi lấy chồng rồi nên bà ở một mình. Hên sau khi đi du lịch lại gặp được ba cô, hai người quen biết với nhau sau đó lại có cảm tình. Rồi cùng ba cô về nước cùng ông sớm chiều bên nhau, an hưởng tuổi già.
Về phần Mộc Miên cô cũng không phản đối mà còn rất thích bà là đằng khác. Cô cũng mừng cho ba vì đã kiếm được người bầu bạn cùng mình, chứ từ khi mẹ cô qua + đời ba cô cũng chỉ biết công ty và chăm sóc cô, hầu như không dành nhiều thời gian cho bản thân.
‘Ây da dì con sắp nuôi ba béo tròn rồi đây này ” ông Mộc ngày nào cũng được ăn ba bữa bữa nào cũng ngon.
“ Ba là đang khoe tình cảm với con đó hả! Thấy ghét ba ghê á ” Mộc Miên giả bộ hờn dỗi.
Phải rồi... khi nào con về đây lại ” dù sao con gái cũng đi nửa năm rồi ông cũng rất nhớ, mặc dù lâu lâu cô vẫn điện về.
‘Dạo gần đây Minh Lãng cứ tìm ba hỏi con miết ấy, hay là con....” thấy thằng nhóc kia lần nào cũng thành khẩn thiếu điều chưa quỳ xuống mà hỏi ông ông liền kìm lòng không đặn.
"Ba à..."
Cũng may là trước đây khi đi cô đã nhờ thư ký Hàn bảo mật lại hết thông tin của cô phòng trường hợp anh điều tra. Còn không quên dặn ba cô bằng mọi giá cũng không được hé lộ chỗ cô đang ở.
‘Được rồi, được rồi ba không nói nữa’
“ Lão Thời à, xuống ăn cơm thôi ” Hạ Tương thấy ông cứ mãi ở trong phòng mà không chịu ra ngoài nên đi lên gọi ông.
" Tôi đang nói chuyên với Mộc Miên, bà lại đây khuyên nó dùm tôi đi ” ông Thời liền nhờ vã.
‘Xem ông nói kìa... Mộc Miên à con vẫn khỏe chứ!
Bà quay qua liếc ông một cái rồi ngồi xuống lấy điện thoại nói chuyện với cô.
“ Con vẫn khỏe ạ, dì cũng khỏe chứ"
“ Dì sẽ rất khỏe nếu như ba con chịu nghe lời hơn ” Hạ Tương lại liếc ông Mộc cái nữa.
Hai người phụ nữ hợp lại đúng là khắc tinh của ông.
‘Tháng sau là tới bữa tiệc rồi, con có về không? ”
Mộc Miên là con gái của ông nên bà cũng muốn cô xuất hiện chúc phúc cho họ.
“ Con về ạ, con sẽ tranh thủ đi chơi cho lẹ rồi về với hai người nha ” Mộc Miên tươi cười nói.
“ Vậy được, con nghỉ ngơi đi dì phải kéo ông ấy đi ăn cơm rồi còn uống thuốc đây"
“ Có dì đúng là yên tâm hơn hẳn hihi ” cô cũng được thoải mái bay nhảy hơn.
“ Con bé này, dì tắt nha
“ Vâng ạ"
Con gái lớn rồi, không quản nổi
Mộc Thanh Thời lấy mấy tấm ảnh mà con gái gửi cho mình đăng lên mạng xã hội. Trong bức ảnh Mộc Miên luôn thể hiện nụ cười ngọt ngào của mình, nhưng ánh mắt vẫn có chút đượm buồn, đau lòng.
Bức ảnh nhanh chóng thu hút được khá nhiều lượt like và bình luận, mà phần lớn đều là đối tác làm ăn của ông. Có nhiều người còn vào bình luận xin một vé cho con trai mình được ứng cử thành con rể của ông.
Chu Minh Lãng ngày thường không lướt mạng xã hội, nhưng hôm nay khi ông Mộc đăng ảnh lên liền thông báo đến điện thoại của anh, thế là anh liền mở lên xem. Bình thường thì hầu như ông không đăng gì hết.
Nhìn mấy bức ảnh trong điện thoại Chu Minh Lãng liền khẽ nhói tim, một cơn đau rất nhỏ nhưng đủ làm âm ỉ tê buốt trái tim của anh. Trong bức ảnh cô tươi cười lại càng làm anh thêm khó chịu vô cùng.
“ Em thật tàn nhẫn"
Không một lời từ biệt mà đã đi suốt nửa năm trời ” ánh mắt Chu Minh Lãng đượm buồn nhìn mấy bức ảnh của cô, rồi lặng lẽ lưu hết chúng vào điện thoại.
Sau đó lại chọn ra một tấm đẹp nhất của cô đặt làm ảnh nền điện thoại. Anh còn không ngừng vuốt ve tấm ánh trong hình giống như là người thiệt đang ở trước mắt mình.
‘Miên, anh rất nhớ em, vô cùng nhớ em ” anh ôm chiếc điện thoại đặt vào bên trái lồng ngực bắt đầu cảm nhận.