Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 10



Tại biệt thự nhà Đăng Khoa.



Đã trôi qua nhiều ngày từ buổi tối định mệnh hôm đó...



- Cậu Đăng Khoa! Cậu có ở trong phòng không? Tôi vào được không? - Bác Kim gõ cửa phòng Đăng Khoa và hỏi.



- Dạ! Cháu đây, bác vào đi!



Bác Kim mở cửa đi vào, bên trong là ngổn ngang bảng màu vẽ, mực vẽ và bảng vẽ, giấy vẽ các thứ. Bác Kim nhặt lại các khổ giấy dưới nền vừa nói.



- Đã lâu lắm rồi mới thấy cậu Đăng Khoa vẽ tranh lại.



- Dạ! Ở không cũng buồn.



- Thấy cậu ở trong phòng lâu quá, tôi vào coi thử. Chà! Lâu rồi mà vẽ không xuống tay, lại còn có hồn hơn nữa...cô gái này là ai vậy cậu?



Đăng Khoa dừng tay lại, anh đã ngồi vẽ rất lâu, không biết anh suy nghĩ điều gì lại vẽ ra cô gái ngồi bên ban công đầy hoa hồng, chính Đăng Khoa cũng không hiểu nổi. Anh chỉ ngồi im lặng ngắm bức tranh của mình.



Thấy vậy, bác Kim ngập ngừng rồi lên tiếng.



- Cô Gia Kỳ...lúc nãy có qua hỏi cậu về chưa...



- Bác cứ nói cháu không có nhà!



- Tôi cũng có nói, nhưng...



- Bác giúp cháu dọn dẹp nhé! Bức tranh chưa khô bác để ý đó. Cháu ra nhà hàng xem thử.



Đăng Khoa nói rồi lấy áo khoác đi ra cửa mất. Bác Kim chỉ biết đứng lắc đầu nhìn theo, đã nhiều ngày qua mà Đăng Khoa vẫn còn chưa chịu gặp Gia Kỳ. Lần đầu bác Kim thấy Đăng Khoa lạnh lùng như vậy.



***



Tại nhà hàng Louis, nhân viên đang tất bật thu dọn và thanh lý, vận chuyển nội thất, vật dụng trong nhà hàng. Đăng Khoa đã quyết định tạm dừng kinh doanh và đi du học, để chuẩn bị hành trang về kinh doanh với gia đình.



- Anh ơi! Sách em để ở đây nha, còn thùng này là đồ trang trí dễ vỡ, anh nhẹ tay nha.



- Cảm ơn em, để đó tí anh mang về.



- Anh Khoa ơi! Mấy chậu cây anh đem về không? Cho em một chậu được không? - Một bạn nhân viên khác đang xếp lại mấy chậu cảnh, lên tiếng hỏi.



- Ừ em thích gì thì để ra, còn bao nhiêu xếp lại cho anh. - Đăng Khoa vừa xem lại sổ sách vừa nói.



Bỗng thấy bạn bê mấy chậu hoa hồng đi ra, Đăng Khoa vội bỏ dở công việc đang làm, chạy ra ngăn lại.



- Chậu cây nào cũng được, còn hoa hồng xếp lên xe cho anh.



- Ủa anh???



Mấy chậu hoa hồng quý giá, kỷ niệm của bếp trưởng mà lại. Bỗng nhớ ra điều gì, Đăng Khoa gọi bạn lễ tân đến hỏi.



- Cô gái đó không hỏi gì về cuốn sách hả?



- Cuốn sách gì anh? - Bạn lễ tân nghĩ một tí rồi mới nhớ ra. - À anh hỏi chị xinh đẹp đó hả? Dạo này không thấy xuất hiện luôn đó anh.



- À ra vậy.



Đăng Khoa gật gù rồi chỉ đạo tiếp tục công việc. Không biết cô ấy đã đi đâu, có còn quay lại không, cô gái à em có biết em đã vô tình cầm nhầm sách người khác hay không, em có thắc mắc, có tò mò gì về anh, có nghĩ về anh không? Nếu một ngày em quay trở lại không còn nhà hàng quen thuộc, em có tiếc nuối điều gì không?



- Anh Đăng Khoa ơi! có ai tìm anh kìa.



- Ừ ra ngay, nhanh tay thu dọn cho xong rồi đi ăn mấy đứa, cũng chiều rồi.



Vừa nói, Đăng Khoa vừa đi vội ra ngoài, thì bất ngờ gặp Gia Kỳ đứng đợi anh. Đăng Khoa chợt khựng người lại một lúc, rồi bước từng bước chậm rãi về phía Gia Kỳ.



Gia Kỳ xoay người lại và thấy Đăng Khoa, cô vẫy tay và cười với anh.



- Bữa giờ không gặp anh, anh khoẻ không?



- Ừm...anh...cũng bình thường. Còn em thì sao... Sao em...?



- Sao em biết anh ở đây hả? Em đi gặp khách hàng ngang qua đây, thấy anh nên em ghé vào.



- Ờ...Gia Kỳ à! Chuyện của chúng ta...



- Anh à! Em xin lỗi vì đã giấu anh...Chuyện đó...chỉ là tai nạn, trong bữa tiệc mừng em thăng chức em đã quá say và...



- Em thật sự không cần giải thích gì đâu. Vì chuyện của chúng ta đã chấm dứt rồi.



- Anh đừng nói như vậy! Em xin lỗi vì tất cả. - Gia Kỳ ngập ngừng rồi nói tiếp. - Em đã quá ích kỷ, em nghĩ lại rồi đều là do em, lần này hãy để em níu kéo chuyện của chúng ta. Anh à, mình quay lại nha.



- Gia Kỳ...



Không để Đăng Khoa nói hết, Gia Kỳ rưng rưng nước mắt, tiếp tục nói.



- Em đã từng yên tâm rằng, dù có chuyện gì anh vẫn ở đó đợi em, rằng anh không đi đâu hết, khi em cần anh sẽ xuất hiện. Nhưng mấy ngày qua không gặp anh, em rất nhớ anh. Mình đừng chia tay nữa được không? Em hối hận rồi Đăng Khoa.



Đăng Khoa im lặng không biết phải nói gì, anh rút khăn định lau nước mắt cho Gia Kỳ nhưng lại thôi, anh đưa khăn tay cho Gia Kỳ cầm lấy.


- Anh à, tối nay em bay đi Ý rồi, em cứ sợ không gặp được anh. Nhưng may quá...mình quay lại nha anh...hay nếu anh muốn, em sẽ lập tức ở lại cũng được, miễn là đừng bỏ rơi em.



Từ đằng xa, Thành Thành xuống xe, theo dõi cuộc nói chuyện của hai người.



- Gia Kỳ à...anh quên chưa chúc mừng em. Chúc mừng em đã thăng tiến, em đã sắp đạt được ước mơ của em rồi. Đừng từ bỏ...Gia Kỳ...sẽ có người khác thay anh chăm sóc em. Em đi bảo trọng, có người đang chờ em kìa.



Gia Kỳ quay đầu lại thấy Thành Thành đang đứng chờ ở xe. Cô lau nước mắt và quay lại nói với Đăng Khoa.



- Anh đừng hiểu lầm, em và anh ấy chỉ đi với nhau vì công việc. Em chỉ yêu anh, Đăng Khoa.



- Anh phải vào chỉ đạo mọi người làm cho xong rồi đóng cửa luôn đây. Tuy chia tay nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn. Nếu em buồn, em cần anh giúp thì cứ nói với anh.



Gia Kỳ xoay người đi, ôm lấy đầu, cố nuốt nước mắt ngược vào trong, rồi quay lại trách móc Đăng Khoa.



- Bạn hả? Em hạ mình tìm anh, xin lỗi anh, để đổi lấy câu làm bạn của anh hả. Anh làm bạn với người anh từng yêu, từng hôn, từng muốn kết hôn hả? Bạn? Em hoặc là coi nhau là tất cả hoặc là không là gì cả, em không muốn làm bạn với anh!



- Tuỳ em vậy Gia Kỳ. Mấy ngày qua, anh đã nghĩ rất nhiều, chúng ta vẫn là quá khác nhau, không thể tiếp tục được.



Chát! Gia Kỳ tức giận tát Đăng Khoa.



- Sau một thời gian yêu nhau, giờ anh bảo chúng ta không hợp? Gia Kỳ này đã hạ mình xin lỗi anh, anh còn muốn gì nữa. - Gia Kỳ khóc lóc túm lấy Đăng Khoa. - Anh cũng quá đáng vừa thôi, anh không tìm em thì thôi còn trốn tránh em, anh nói yêu là hết ngay hả Đăng Khoa? Anh luôn chiều chuộng em, lắng nghe em, sao giờ anh lại tuyệt tình như vậy? Hả? Anh nói đi!!!



Thấy tình hình có vẻ không ổn, Thành Thành liền đến ngăn cản Gia Kỳ.



- Gia Kỳ, em bình tĩnh lại. Anh đưa em về.



Gia Kỳ vùng vằng đẩy Thành Thành ra, lau nước mắt, và nhìn thẳng Đăng Khoa nói.



- Đăng Khoa, từ nhỏ đến giờ tôi mới làm chuyện mất mặt này, chạy theo năn nỉ xin lỗi anh đến mất cả hình tượng. Được? Anh muốn chấm dứt tất cả chứ gì? Để xem rồi ai sẽ là người đau khổ. Đến lúc anh có quay lại van xin tôi, tôi cũng không thèm.



Nói rồi Gia Kỳ quay người bỏ đi thật nhanh. Thành Thành nhìn Đăng Khoa rồi nhìn theo Gia Kỳ không biết làm sao, chỉ đành bối rối chạy theo Gia Kỳ.



- Gia Kỳ, hay là để anh gặp anh ấy giải thích rõ mọi chuyện, là do anh. - Lên xe, Thành Thành an ủi Gia Kỳ. Thành Thành là một khách hàng và cũng là người theo đuổi Gia Kỳ từ lâu.



Gia Kỳ nhắm nghiền mắt lại, mệt mỏi không muốn nói về chuyện này nữa.



- Thôi đi! Anh ta nghĩ anh ta là ai. Gia Kỳ này có biết bao người ngưỡng mộ, theo đuổi. Mất mặt vậy đủ rồi.



Thành Thành lái xe rời đi. Đăng Khoa còn đứng đó nhìn theo cho đến khi mất hút. Đăng Khoa luôn xác định sẽ cưới Gia Kỳ nên trước giờ cứ yêu thương, đối xử rất tốt với Gia Kỳ. Có lẽ vì chuyện lần này khiến anh cảm thấy Gia Kỳ không xem trọng chuyện tình cảm, nên anh mới lạnh lùng như vậy. Chuyện tình cảm khi một người luôn cố gắng giữ gìn, người còn lại sẽ cảm thấy đấy là điều hiển nhiên đối phương phải làm, dần dần sẽ không còn trân trọng. Không trân trọng thì sẽ lại mất đi.



***



Tại sân bay, đông người qua lại, Gia Kỳ đứng chờ lên máy bay, nhưng cứ nhìn quanh tìm hình bóng quen thuộc. Thậm chí, Gia Kỳ thoáng nghĩ nếu Đăng Khoa xuất hiện, ngỏ lời với cô, cô sẽ bỏ qua cái tôi mà liền đồng ý ngay tức khắc.



Đăng Khoa xuất hiện, từ từ tiến vào, vì tình cảm biết bao năm, anh vẫn không thể để mặc Gia Kỳ một mình.



- Gia Kỳ!



Bỗng nhiên Đăng Khoa dừng lại, khi thấy Thành Thành bước đến bên Gia Kỳ. Đăng Khoa ngập ngừng rồi lùi về một góc.



- Em đã nói không cần tiễn!



- Sao anh bỏ mặc em một mình được. Anh đang không có gì làm, muốn đi Ý một chuyến.



Nói rồi hai người tiến vào làm thủ tục. Đăng Khoa có lẽ cũng có câu trả lời cho mình, như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai.



Anh mãi suy nghĩ, không để ý có một cô gái vừa lướt qua mình. Cô gái bước ra ngoài và lên taxi ngay. Lúc này, Đăng Khoa mới quay về, khi Gia Kỳ đã đi mất hút.



Chiếc taxi lúc nãy dừng ngay nhà hàng, cô gái xuống xe, ngỡ ngàng một lúc, thì một bạn nhân viên chạy đến chở chậu cảnh đi.



- Em ơi! Cho chị hỏi, nay nhà hàng không mở cửa hả em.



- Dạ! Nhà hàng ngừng hoạt động rồi chị.



- À, vậy hả? Cảm ơn em.



Nói rồi, cậu nhân viên chạy xe đi mất, cô đứng nhìn nhà hàng im lìm và tối đen, thầm nghĩ về những ngày còn sáng đèn, lộng lẫy với góc ban công đầy hoa hồng màu đỏ, loài hoa mà cô rất yêu thích.



- Cô ơi! Cô còn đi đâu nữa không?



- Dạ! Chú chở con đến khách sạn gần đây, xin lỗi chú.



Vừa nói cô vừa tiện tay cất cuốn sách định mệnh vào trong giỏ. Không hiểu mình đã lấy nhầm sách của ai, giờ không biết làm sao để trả lại. Thôi kệ vậy. Rồi cô lại lên xe đi mất, bỏ lại những suy nghĩ và thắc mắc của mình.



Bỗng điện thoại reo lên.



- Alo, tôi Lâm Tường Vy nghe đây. À đúng rồi, mai tôi sẽ qua thử áo cưới, cảm ơn đã nhắc.



- Cô sắp cưới à, chúc mừng cô nhé!



- Dạ cảm ơn chú! Vài ngày nữa ạ!



Tường Vy hạnh phúc nhìn ra cửa kính. Ánh mắt hạnh phúc lấp lánh như ánh đèn đường phố đêm nay.



Vậy là, ai cũng bắt đầu cuộc sống mới của mình, cả Đăng Khoa, Gia Kỳ và Tường Vy. Liệu họ có còn gặp lại...