Sáng sớm hôm sau, Đăng Khoa giật mình dậy, anh uể oải vươn vai vì đêm qua ngồi ghế ngủ, tư thế không thoải mái, nhìn sang giường đã không thấy Tường Vy đâu nữa.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, anh vào bếp pha cốc cafe, và lặng ngắm vườn hoa hồng ở sân sau. Đăng Khoa đúng là tuýp người lãng mạn, ngôi nhà nào cũng trồng đầy hoa. Đang hài lòng đưa tách cafe lên môi uống, thì anh bỗng dừng lại, thấy bóng dáng Tường Vy đang lấp ló trong vườn hồng. Vẫn là dáng vẻ dịu dàng trong chiếc váy dài qua gối nền nã. Cô đang dạo quanh, ngắm nghía những đoá hoa còn đọng sương sớm, khung cảnh đẹp như trong một giấc mơ.
Đúng rồi, khung cảnh quen thuộc này, chẳng phải anh đã mơ thấy rất nhiều lần hay sao, Đăng Khoa vội vã bước ra vườn. Tường Vy quay lại đã thấy anh ấy đứng đó mỉm cười với mình, cô cũng ôm một bó hồng đỏ thắm chạy về phía anh, phút chốc anh lại thấy trong lòng xao xuyến khó tả.
- Sao nhà nào anh cũng trồng nhiều hoa hồng vậy? Em cắm một ít để phòng khách cho đẹp nha.
Đăng Khoa khẽ gật đầu, và trao ánh mắt trìu mến quen thuộc vẫn thường dành cho Tường Vy, anh kề sát gương mặt cô và nói.
- Anh có cảm giác đã biết em từ lâu lắm rồi!
Tường Vy hơi chau mày lại, khó hiểu.
- Cũng mới đây mà, đâu có lâu lắm.
- Em đã nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của anh, dù trước đó anh chưa gặp em bao giờ.
- Anh không chỉ giỏi lấy món bít tết ra làm xiêu lòng người khác, mà cũng giỏi nói những câu sến sẩm, rót mật vào tai người nghe à? - Tường Vy chất vấn Đăng Khoa rồi bỏ đi vào trong nhà nhà.
Đăng Khoa đứng lại ngẩn ngơ bật cười, bởi vì chuyện này nói ra thì hơi kỳ lạ và vô lý, không biết phải giải thích sao. Nếu biết anh đã mắc bệnh tương tư thời gian dài như vậy, em có ghen không. Nghĩ đến đây anh lại thôi, không nói gì nữa.
***
Trong căn phòng trống tối hôm qua, Xuyến Chi giật mình dậy, cảm thấy khát khô cả cổ vì hôm qua uống quá nhiều, cô hươ tay tìm kính thì đụng trúng ai đang nằm bên cạnh, cô còn ngái ngủ quay sang thì chợt tỉnh ngủ hẳn, ngồi bật dậy.
"Tại sao Nam Anh lại ở đây?"
Cô cố nhớ lại hôm qua, thì mơ màng nhớ được, đêm qua cả hai cùng say rượu, ôm hôn nhau thắm thiết, sau đó vào phòng, Nam Anh cởi áo ra lộ thân hình nam tính, làm cô cũng không từ chối mà nhiệt tình đáp lại, cả hai đã trải qua một đêm nồng nhiệt. Nghĩ đến đây cô vò đầu bứt tai, tại sao lại phát sinh chuyện này với Nam Anh.
Lúc này anh ấy cũng tỉnh dậy, hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi ngại ngùng quay đi, cả hai cùng xuống giường, nhưng chỉ có một cái mền, cô lên tiếng trong xấu hổ.
- Cho tôi mượn cái mền... đồ tôi ở đằng kia!
Nam Anh cũng nhanh chóng mặc quần áo vào và quay lưng đi, Xuyến Chi ù chạy vào tolet, bùng nổ, vò đầu bứt tai, đấm vào đầu thùm thụp.
- Mày điên rồi hả Xuyến Chi, tại sao lại với cậu ta, chắc là mơ, chỉ là mơ thôi, mau dậy đi, Xuyến Chi!!!
***
Tại quảng trường Đà Lạt.
Buổi lễ ra mắt mẫu mô tô mới diễn ra nhộn nhịp, hội mô tô Sài Gòn, Đà Lạt đã đến đông đủ, phóng viên cũng có mặt, mọi người cùng nhau bàn luận, thử xe của mình, tiếng nẹt pô vang khắp cả con đường.
Đăng Khoa cùng Tường Vy và nhân viên khác cũng đến để chúc mừng lễ ra mắt siêu mô tô của đối tác. Thành Vũ ôm bó hoa trao cho Tường Vy, dặn dò một lát nữa lên sân khấu tặng hoa mừng. Đăng Khoa thấy thế thì liền lấy bó hoa trao cho nhân viên khác, dặn dò vài câu. Rồi quay lại, lén nắm tay Tường Vy trong đám đông đang ồn ào, cô ngước lên nhìn anh, nhưng anh vờ như không có chuyện gì.
Chưa bắt đầu buổi lễ, nên các cô gái rủ nhau đi vào tolet một tí. Tường Vy cũng rời đi cùng mọi người.
Đằng sau sân khấu, Thành Thành ngồi trên ghế, anh mặc bộ đồ đen với áo khoác da đen, đeo kính râm, trông cực cool ngầu, khoanh tay lại, lần lượt ngắm những cô người mẫu mặt hoa da phấn, xinh đẹp, gợi cảm, thu hút ánh nhìn. Nhưng Thành Thành chép miệng nói.
- Các em xinh đẹp thế này, khách hàng chỉ lo ngắm các em, chứ ngắm xe gì nữa. Cậu tìm người khác cho tôi!
Thư ký khúm núm, mồ hôi nhễ nhại, sáng giờ đã dùng tất cả mối quan hệ tìm được những người mẫu có kinh nghiệm, nhưng đều không vừa ý Thành Thành. Thấy thư ký bối rối, anh liền tức giận.
- Có mỗi việc cũng làm không xong, vậy tôi tự làm mẫu cho rồi, trả tiền rồi cho các em ấy về đi.
Đoạn anh ôm mũ bảo hiểm đi tới chiếc mô tô Kawasaki Ninja vuốt ve vài cái, quyết định tự mình trình diễn trước hội đồng mô tô. Bạn anh ta cũng đang thử những chiếc mô tô khác, mọi người cùng nhau bàn bạc, sẽ phi ra vài vòng để giới thiệu tính năng mới, thay vì dựng đó cho người mẫu chụp hình.
Anh nhìn ra bên ngoài xem khách đã đến đủ chưa thì đã thấy Tường Vy đang chụp hình với bạn mình, hôm nay trông cô năng động trong áo thun trắng tay dài, cùng quần jean xanh phối với boot đen cổ ngắn, anh liền tiến tới chào hỏi.
- Em đến rồi à?
- Ơ, chào anh Thành, chà hôm nay trông phong độ quá ông chủ. - Tường Vy bất ngờ quay lại và trả lời.
MC thông báo mọi người ổn định vị trí, Tường Vy cũng rời đi với mọi người thì Thành Thành bỗng nảy ra ý gì liền giữ cô lại. Anh cởi áo khoác da của mình ra, lộ áo thun đen dài tay, ôm lấy cơ bắp sáu múi ngực nở của mình.
- Em giúp anh một chút, hôm nay làm người mẫu xe cho anh.
- Anh làm gì vậy? Em không biết làm người mẫu.
Thành Thành khẩn trương cột áo khoác ngang hông Tường Vy, đội nón bảo hiểm, và bế cô lên xe, cô hốt hoảng la lên.
- Á! Em sợ lắm!!! Lần trước đi mô tô em sợ lắm!
Thành Thành cười đắc ý rồi trả lời.
- Em sợ như vậy mới đúng chủ đề anh cần. Nào! Xuất phát.
Thành Thành cũng phóng lên xe, đoạn giữ hai tay Tường Vy ôm eo mình lại, giống lần đầu anh chở cô trên mô tô của mình. Đoạn anh bắt đầu khởi động xe, bạn anh cũng hào hứng giơ ngón cái ra, giơ tay lên hò hét cổ vũ.
Tường Vy ngồi sau sợ hãi, ôm chặt khi anh lên tay ga. Như được tiếp thêm sức mạnh, trong tiếng nhạc sôi động, Thành Thành lên ga phi vèo chiếc xe tới trước.
Trước sân khấu, Gia Kỳ cũng tới tham dự, cô ôm theo bó hoa tươi thắm, bước đến chỗ chủ tịch Vương, lúc này đang cùng trò chuyện với Đăng Khoa.
- Chúc mừng chủ tịch Vương!
- A cô Gia Kỳ! Cậu Đăng Khoa cũng ở đây này! Chúc mừng gì chứ, đam mê của quý tử nhà tôi thôi.
Đăng Khoa cũng khẽ gật đầu chào Gia Kỳ, cô cũng tươi cười chào anh, Gia Kỳ vẫn xinh đẹp trong áo dây đen ôm cơ thể, khoác áo xanh rêu, quần jean và boot cao cổ, mix với chiếc khăn choàng điệu đà. Cô chỉnh lại kính râm và theo dõi sân khấu, Đăng Khoa nhìn đồng hồ rồi tìm xung quanh, nãy giờ cũng lâu chưa thấy Tường Vy quay lại.
Bỗng tiếng động cơ mô tô từ xa vọng tới, một chiếc, rồi hai ba chiếc lao đến. Trên chiếc xe chính của buổi triển lãm hôm nay, Đăng Khoa thấy người mẫu ngồi sau ôm Thành Thành có vẻ quen mắt, một vài giây sau anh nhận ra Tường Vy, lập tức đứng dậy quan sát cho kỹ.
Sau khi trình diễn vài vòng, chiếc xe Kawasaki xanh lá cây chạy lên sân khấu rồi dừng lại, bạn Thành Thành cũng dừng lại hai bên sân khấu, phóng viên lao lên chụp hình liên tục. Khách hàng gật gù vì phong cách trình diễn mới, bắt đầu xem xét và bàn luận.
Thành Thành nhanh chóng dựng xe và đỡ Tường Vy xuống, trống ngực cô còn đập liên hồi, đứng trước phóng viên đang chụp hình và phỏng vấn cô hơi bối rối, đảo mắt xuống dưới tìm Đăng Khoa.
Bạn anh ta đứng hai bên reo hò cổ vũ.
- Kawasaki! Đẳng cấp phái mạnh!
- Mỹ nhân và quái vật Kawasaki!!!
- Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!!!
Biết Tường Vy đang sợ hãi, trong tiếng reo hò cổ vũ, Thành Thành cũng bị kích động liền xoay người cô nhìn đối diện mình, và trấn an.
- Tường Vy! Nhìn anh!
Trong tiếng nhạc sôi động, và sự cổ vũ từ những người bạn, Thành Thành mạnh dạn ôm lấy gương mặt còn đang ngơ ngác của Tường Vy và bất ngờ cúi xuống, hôn lên đôi môi của cô ấy.
Cảnh hôn thu lại hết trong tầm mắt Đăng Khoa, anh trừng mắt phẫn nộ, nắm chặt tay lại và đi về hướng sân khấu, Thành Vũ cũng vội bước theo, sợ có gì không ổn. Gia Kỳ cũng tò mò đi theo quan sát.
Nán lại cho phóng viên chụp hình một tí, rồi Thành Thành choàng vai Tường Vy đi ra sau cánh gà. Lúc này, đã kịp thấy Đăng Khoa đang hầm hầm tiến tới, Tường Vy nghĩ anh đã nhìn thấy tất cả, cô sững người đứng yên, không biết nên giải thích như thế nào.
Đăng Khoa không nói gì, chỉ nhắm vào Thành Thành, khi đủ gần anh liền tung một cú đấm vào cậu ấy, Tường Vy cũng bị làm cho hốt hoảng vội hét lên. Bị bất ngờ, Thành Thành ngã lăn ra, Đăng Khoa hung hăng quỳ xuống túm lấy cổ áo cậu ấy, gằn từng tiếng.
- Tôi đã nói rồi, đừng có chơi đùa cô ấy, tránh xa Tường Vy ra!
Tường Vy hốt hoảng giữ Đăng Khoa lại, khi anh ấy lại chuẩn bị đấm Thành Thành một cú nữa, Gia Kỳ và Thành Vũ cũng kịp chạy tới can ngăn.
- Anh! Chủ tịch Vương đang ở đây.
- Có rất nhiều phóng viên, anh bình tĩnh lại.
Đăng Khoa lúc này mới thôi, anh đứng dậy nhìn sang Tường Vy, cô đứng yên cúi đầu, vẻ mặt đầy biết lỗi, anh liền bực mình kéo tay Tường Vy lôi đi trước sự ngỡ ngàng của Thành Thành. Lúc này bạn anh ta cũng chạy tới đỡ anh dậy, anh khẽ đưa tay quẹt một vệt máu ngay miệng mình.
Gia Kỳ chứng kiến tất cả, cũng sửng sốt nhìn theo cả hai đang rời đi, trước giờ Đăng Khoa luôn điềm đạm, hôm nay lại nổi nóng đến mất hình tượng, cô ta đối với anh quan trọng đến thế sao.
"Lúc mình và Thành Thành, anh ấy cũng không ghen đến thế. Lần đầu mới thấy Đăng Khoa tức giận như vậy, anh yêu cô ta nhiều lắm sao?"
Đến một góc khuất không còn phóng viên và ít người qua lại, Đăng Khoa quay lại nhìn Tường Vy, vẻ mặt nghiêm nghị khác với vẻ dịu dàng thường ngày, cô luống cuống định giải thích, thì Đăng Khoa liền đưa ngón cái lên lau đôi môi cô, chưa hiểu Đăng Khoa định làm gì thì anh nâng cằm Tường Vy lên, cúi xuống chiếm lấy đôi môi vừa bị anh lau đến ửng đỏ, hấp tấp muốn lấy lại nụ hôn đã mất vào tay Thành Thành.
Một lúc anh dừng lại, và thì thầm.
- Em chỉ được nghĩ đến nụ hôn của anh thôi!
Tường Vy vẫn còn bàng hoàng, đứng yên lặng không biết phải nói gì. Đăng Khoa giờ mới thở phào, như mới trút đi cơn giận, anh dịu dàng ôm Tường Vy vào lòng.
Cô cũng nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng của Đăng Khoa, khẽ vuốt ve và nói.
- Anh đừng giận nữa, em xin lỗi!
- Anh không giận em, mình về thôi! Lần sau đừng để cậu ta giở trò nữa... mà tốt nhất em đừng gặp riêng cậu ta nữa.
Tường Vy ngước lên và trêu Đăng Khoa.
- Anh ghen đấy à? Nhưng đó không phải hôn đâu, hôn là như thế này.
Nói xong cô kiễng chân lên, vòng tay qua cổ Đăng Khoa, anh cũng bằng lòng cúi người xuống, cả hai trao nhau một nụ hôn ngọt ngào giữa ánh nắng tươi đẹp của thành phố tình yêu - thành phố Đà Lạt.