Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 108: Dấu Vết Thời Gian



Công ty Halles Vietnam, một buổi sáng bình thường.

Tường Vy đang chăm chú sắp xếp bàn làm việc một tí, bỗng sơ ý làm ly cafe đổ hết ra bàn. Cô cuống lên tìm cách xử lý, nhưng không may, cafe dính cả lên tay áo. Tường Vy tặc lưỡi đi xuống nhà vệ sinh, mới sáng đã gặp chuyện không may.

Đang xử lý vết ố cứng đầu, Tường Vy nghe tiếng nôn thốc nôn tháo trong phòng bên cạnh. Cô thắc mắc, không biết là ai cảm thấy không khoẻ, cũng cố ý nán lại một tí, xem có giúp được gì không.

Một lúc sau, có tiếng xả nước và Xuyến Chi lảo đảo bước ra. Tường Vy hốt hoảng hỏi thăm tình hình.

- Chị thấy không khoẻ hả?

Xuyến Chi ôm bụng, xua tay và nói thì thào.

- Không hiểu bụng dạ dạo này sao, cứ thấy chán ăn, ăn vào thì hay nôn, em có đi đâu mua giúp chị ít thuốc đau bao tử nhé!

Chưa dứt câu, Xuyến Chi lại nôn khan vào bồn rửa mặt. Tường Vy đứng bên cạnh vỗ lưng mong cô ấy cảm thấy khoẻ hơn. Bỗng cô chăm chú nhìn sắc mặt Xuyến Chi và nghi ngờ hỏi nhỏ.

- Chị... hay là chị đã...

Vừa nói, Tường Vy vừa chỉ vào bụng mình. Xuyến Chi liếc hờ qua, chưa hiểu Tường Vy định nói gì. Bỗng cô ấy bất ngờ quay lại, nhìn chằm chằm vào Tường Vy như đã hiểu ra điều gì đó. Cô nắm tay Tường Vy và nuốt nước miếng nói nhỏ.

- Khoan... đừng mua thuốc bao tử...

***

Sau khi mua đồ cần thiết và hướng dẫn sử dụng cho Xuyến Chi. Tường Vy về lại bàn làm việc, nhưng trong lòng cứ lo lắng không biết Xuyến Chi sẽ có "em bé" thiệt không. Sao bảo có gì nhắn cho cô biết mà nãy giờ chưa thấy gì. Tường Vy cứ ngồi chống cằm, bồn chồn không yên. Thành Vũ phải gọi mấy lần cô mới giật mình thôi suy nghĩ.

- Tường Vy! Anh nói em không nghe thấy à?

- Có gì hả anh? - Tường Vy giật mình quay sang.

- Em mang hồ sơ này vào cho Tổng giám đốc kí, lát còn mang cho khách hàng xem.

Tường Vy gật gù rồi cũng đi vào phòng Đăng Khoa. Cả hai cùng ngồi đối diện trên ghế sô pha, Đăng Khoa chăm chú xem xét hồ sơ. Còn Tường Vy cứ miên man suy nghĩ, rồi lấy điện thoại ra xem có tin nhắn của Xuyến Chi không. Hành động kỳ lạ thu hết vào mắt Đăng Khoa.

Hôm nay thái độ cô ấy rất kỳ lạ, không biết đang đợi điện thoại của ai nhỉ, nãy giờ cứ cầm lên xem mấy lần. Đăng Khoa giả vờ đưa nắm tay lên miệng, lấy giọng, nhưng Tường Vy vẫn ngồi đưa ngón tay thon thả lên chống cằm suy nghĩ. Đăng Khoa nghiêng qua nghiêng lại hay hươ tay cũng không thu hút được sự chú ý của cô.

Hết chịu nổi, anh vứt hồ sơ lên bàn, đi sang phía Tường Vy. Anh khẽ đưa mấy ngón tay vuốt ve gò má hồng của cô ấy, thì cô mới giật mình thôi suy nghĩ. Tường Vy luống cuống chồm tới xếp hồ sơ và nói.

- Anh ký xong rồi hả? Vậy em ra ngoài đây!

Đăng Khoa liền nắm hai tay cô ấy, giữ ngồi lại đối diện với mình và trả lời.

- Anh chưa ký mà! Sao em như người mất hồn vậy.

Tường Vy mím môi không biết phải trả lời sao. Chuyện riêng tư của Xuyến Chi không thể tuỳ tiện nói lung tung. Lúc này, bỗng điện thoại hiện lên tin nhắn, Đăng Khoa tiện tay cầm lên xem, thấy thoáng qua là tin nhắn của Thành Thành. Chưa kịp phản ứng thì Tường Vy lập tức chộp lại, áp vào ngực mình. Cô sợ Xuyến Chi nhắn tin thông báo điều đó, thì Đăng Khoa sẽ đọc được.

Đăng Khoa sững người nhìn Tường Vy đang lấm lét giấu không muốn mình xem tin nhắn. Anh liếc xuống điện thoại cô đang dùng, vẫn là chiếc điện thoại mà Thành Thành đã tặng. Trong anh lại xuất hiện cảm giác bất an mơ hồ.

"Em là đang đợi tin nhắn của Thành Thành ư?"



Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại, lấy ngón tay gõ lên trán cô và nói.

- Ra ngoài cho anh làm việc! Em cứ ngồi đây anh không tập trung được.

Tường Vy hơi cười rồi gật đầu đồng ý, khẩn trương đi ra ngoài. Giờ đến lượt Đăng Khoa thừ người ra suy nghĩ, nhưng rồi anh cũng nhanh chóng xua đi ý nghĩ đó, tiếp tục lật hồ sơ ra xem xét.

"Chắc do mình suy nghĩ quá nhiều thôi."

Ra ngoài, Tường Vy liền xem nội dung tin nhắn. Hoá ra là Thành Thành nhắn điện thoại đã sửa xong, chiều sẽ mang sang cho cô. Cô cũng vội nhắn tin cảm ơn. Lúc này Xuyến Chi cũng lấm lét đi lên tầng, nấp sau bức tường và lí nhí gọi tên Tường Vy. Cô ấy cũng nhận ra và liền chạy đến hỏi tình tình. Xuyến Chi cắn môi suy nghĩ và im lặng chìa ra que thử, cái que mỏng nhỏ màu trắng hiện lên hai vạch rõ ràng.

Tường Vy đưa hai tay lên bịt miệng lại, để không phải thốt lên bất ngờ. Một vài giây sau, mới định thần lại và bất ngờ hỏi.

- Nam Anh đã biết chưa chị?

Vừa dứt lời, Xuyến Chi trợn mắt nhìn cô, không nói nên lời. Cảm thấy mình đã hỏi câu hỏi ngu ngốc. Cô vội cúi đầu luống cuống giải thích.

- Em xin lỗi! Đêm ở Đà Lạt em không cố ý nghe lén!

Thấy Tường Vy đã biết mọi chuyện. Xuyến Chi cũng thẫn thờ thở dài, không ngờ một đêm bồng bột thiếu suy nghĩ, đã để lại hậu quả lớn, tại sao lại có thai ngay lúc này chứ. Còn không biết người ta có tình cảm với mình không, biết ăn nói làm sao với gia đình, bạn bè, đồng nghiệp. Trong lòng Xuyến Chi giờ đây là một mối mơ hồ, lòng rối như tơ vò, khó tả thành lời.

Lúc này, Nam Anh cũng vừa hay đi lên phòng pha chế, thấy cả hai đứng đó nói chuyện anh liền lên tiếng.

- Đang trong giờ làm việc mà! Không đợi được đến lúc hết giờ rồi tám à?

Anh đi lướt qua, cảm thấy hôm nay Xuyến Chi hơi là lạ. Sắc mặt chị ấy không được tốt lắm, sáng giờ cứ đi ra đi vào, mãi không thấy vào phòng làm việc nên anh cố ý đi tìm. Giờ cà khịa một câu, chị ấy cũng ngó lơ quay đi, mọi hôm là lên một cú đá, xuống một cú đấm với anh rồi.

Tường Vy thấy Xuyến Chi sượng trân, không dám đối mặt với Nam Anh. Cô liền nắm tay cô ấy an ủi.

- Em đưa chị đi khám. Đừng suy nghĩ nhiều! Bây giờ nên lo cho đứa bé trước!

Xuyến Chi lặng người nhìn cô ấy, còn Tường Vy thì gật đầu chắc nịch, như muốn nói hãy nghe lời cô ấy.

***

Tại phòng khám.

Ngồi chờ Xuyến Chi hơi lâu, Tường Vy cũng không biết làm gì. Bỗng bụng dưới cô lại đau nhói. Đã khỏi mấy hôm, tưởng không sao nữa, nên cô cũng lơ là. Hôm nay lại tái phát. Sẵn đang ở phòng khám, cô cũng quyết định hỏi ý kiến bác sĩ xem như thế nào. Nghĩ rồi cô cũng đi tới quầy đăng ký.

Bên trong phòng siêu âm, bác sĩ đang rê đầu dò lên bụng Tường Vy và hỏi vài câu hỏi. Cô cũng thật thà trả lời, nói về tình trạng của mình cho bác sĩ dễ chuẩn đoán bệnh. Bỗng cánh cửa mở ra, một người bước vào và lên tiếng.

- Ơ đây là phòng siêu âm à? Em xin lỗi nhầm phòng ạ!

Nghe rõ là tiếng Gia Kỳ, Tường Vy hơi nhổm dậy xem thử. Cô ấy cũng phát hiện ra Tường Vy, định hỏi thăm nhau vài câu thì ánh mắt cô liếc xuống chiếc bụng trần đang được bác sĩ thăm khám. Ánh mắt cô lướt qua rồi lại chớp một cái, nhìn kỹ lại một chút, xong lại sững người nhìn Tường Vy.

Chưa kịp chào hỏi thì vị bác sĩ quay ra khó chịu.

- Phiền cô ra ngoài đóng cửa lại giúp.

Gia Kỳ cũng luống cuống xin lỗi và rời đi. Tường Vy lại nằm xuống và tiếp tục kể về tình trạng cô gặp phải cho bác sĩ biết. Bác sĩ hẹn lại ngày sẽ trao kết quả xét nghiệm cho cô, bảo cô đừng lo lắng cứ thoải mái tinh thần. Ngoài hành lang Gia Kỳ chưa rời đi, mà còn đứng liếc vào bên trong phòng siêu âm, thái độ như đã phát hiện ra một bí mật gì đó.

Sau một lúc thăm khám, Tường Vy và Xuyến Chi gặp nhau ở sảnh chờ. Xuyến Chi lặng lẽ đưa ra tờ giấy kết quả, đã mang thai năm tuần cho Tường Vy xem. Cũng không bất ngờ lắm, vì que thử độ chính xác cũng cao. Cô ái ngại nhìn Xuyến Chi và hỏi nhỏ.



- Bây giờ tính sao chị?

Xuyến Chi thở dài, chợt nghĩ một người trẻ như Nam Anh sao chấp nhận được sự thật, đến cả cô nhìn que lên hai vạch cũng rất sốc, không biết nói ra có doạ cậu ấy chạy mất không.

- Để chị tính. Mà em đừng nói cho ai ở công ty biết nha.

- Dạ, em sẽ giữ kín, chị yên tâm! - Tường Vy lập tức khẳng định, và nắm tay Xuyến Chi an ủi. Cả hai cùng chầm chậm trò chuyện rồi đi về.

***

- Em vừa ở đâu về vậy? Tổng giám đốc tìm em nãy giờ, pha hai cốc cafe lên phòng anh ấy nhé!

Thành Vũ đang đi xuống tầng, bắt gặp Tường Vy vừa mới ở ngoài về, liền dặn dò trước khi đi ta ngoài. Có lẽ khách hàng đã đến rồi, cô mau chóng xốc lại tinh thần và mang hai ly cafe nóng hổi tiến vào phòng Đăng Khoa.

Tường Vy gõ cửa và bước vào, đã nhìn thấy Gia Kỳ ngồi ở sô pha cùng anh ấy, cả hai đang ngồi gần nhau, cùng xem xét vài hồ sơ giấy tờ và cùng nhau bàn luận. Tường Vy cũng niềm nở bước vào, nhẹ nhàng chào hỏi và đặt ly cafe xuống rồi định rời đi. Gia Kỳ liếc nhìn ly cafe còn nóng, liền đưa lên môi nhấp một ngụm, không thèm để ý đến Tường Vy. Bỗng cô dừng lại kêu lên.

- Trời! Cô pha cafe kiểu gì ngọt dữ vậy?

Vừa nghe Gia Kỳ nói, cô liền ngỡ ngàng, không phải sáng nào mình cũng pha cho Đăng Khoa như vậy sao, đâu nghe anh ấy nói ngọt, hay là hôm nay lỡ tay nhỉ. Tường Vy luống cuống xin lỗi và định mang hai ly cafe đi ra, nhưng Đăng Khoa đã ngăn lại.

- Thôi để đó anh uống. Gia Kỳ, em uống nước đi.

Nói đoạn, anh mở một chai nước rót vào ly cho Gia Kỳ, cô cũng cảm ơn đầy tình cảm, không quên liếc xéo Tường Vy một cái. Lúc này, điện thoại Đăng Khoa reo lên, anh lấy ra xem và dặn Tường Vy ở lại với Gia Kỳ.

- Em tìm hình ảnh 3D của dự án cho Gia Kỳ xem thêm. - Rồi anh quay qua nói với Gia Kỳ. - Có gì không hiểu em hỏi Tường Vy nhé. Anh nghe điện thoại một tí.

Khi trong phòng chỉ còn lại hai người phụ nữ. Gia Kỳ khoanh tay, vắt chéo chân nhìn Tường Vy đang chăm chú vào máy tính một lượt. Quả là một cô gái xinh đẹp, vẻ đẹp mong manh dễ dàng lấy được thiện cảm người đối diện. Nếu không vì Đăng Khoa chắc Gia Kỳ cũng không đến nỗi ghét cô ấy. Chỉ tiếc là sau vẻ đẹp ấy, là một cơ thể mang nhiều vết sẹo của người phụ nữ từng trải, đã qua một lần sinh nở.

Gia Kỳ chống cằm, ánh mắt cô hơi cười và nói.

- Chắc cô và anh Đăng Khoa chưa có gì với nhau đâu nhỉ?

- Cô hỏi câu gì liên quan dự án được không ạ? - Tường Vy trả lời, mắt vẫn dán vào máy tính.

Gia Kỳ chồm người tới và tiếp tục.

- Bởi vì, một người yếu cái đẹp như Đăng Khoa... mà thấy được những dấu rạn, những vết sẹo trên người cô, chắc anh ấy sẽ nhanh chóng chán cô thôi.

Nghe đến đây, Tường Vy chột dạ, khẽ đặt tay lên bụng mình. Thì ra lúc nãy cô ấy đã thấy tất cả, cơ thể cô vốn nhỏ con, lúc mang thai An Nhiên da bụng bị áp lực nên để lại nhiều dấu vết, còn có vết mổ lúc sinh An Nhiên. Những vết sẹo không thể xoá nhoà.

Ánh mắt Tường Vy có chút xao động, nhưng cô vẫn bình tĩnh trả lời.

- Cảm ơn cô đã quan tâm chúng tôi. Anh ấy không phải người như vậy đâu!

Gia Kỳ liền trả lại câu nói lúc trước Tường Vy nói với cô ấy.

- Cô cũng đừng hy vọng nhiều để rồi thất vọng. Tôi là thanh mai trúc mã với anh ấy, tôi hiểu anh ấy hơn ai hết.

Gia Kỳ đắc ý dựa ra sau ghế, khoanh một tay lại, tay kia cầm hồ sơ xem xét. Còn Tường Vy, tuy cố tỏ ra bình thản, nhưng sâu trong lòng lại có chút bất an, mơ hồ khó tả...