Nhiều ngày sau, tại văn phòng làm việc của Đăng Khoa.
- Việc tuyển nhân viên mới như thế nào rồi? - Đăng Khoa hỏi chị Trưởng phòng nhân sự.
- Dạ, qua phỏng vấn online, đã tuyển được 3 ứng viên đến phỏng vấn trực tiếp.
- Tuyển cả 3 thì nhiều quá, tuyển 2 người vào vị trí này được rồi.
- À, vậy hả anh? Theo hồ sơ thì có 2 người vừa tốt nghiệp ra trường, chưa có kinh nghiệm. Người còn lại đã có kinh nghiệm làm việc nhiều nơi.
- Ừ ưu tiên cho người mới, tạo cơ hội trau dồi kinh nghiệm, và cũng dễ đào tạo hơn. Mà cũng xem biểu hiện ra sao đã.
- Dạ! Em hiểu rồi. Vậy em xuống gặp các ứng viên xem sao, cũng tới giờ rồi.
Vừa lúc này có một bạn nhân viên ghé qua và hỏi ý kiến Xuyến Chi một tí. Cô cũng để lại tập hồ sơ ứng viên và đi ra ngoài một tí. Thành Vũ cũng mang một tập tài liệu vào để lên bàn Đăng Khoa, vô tình đè lên hồ sơ của chị Xuyến Chi mà không biết.
- Cậu để đấy, kí xong mấy văn bản này rồi tôi xem sau. Thôi cậu ra ngoài làm việc của mình đi, có gì cần tôi sẽ gọi. - Đăng Khoa dặn dò và chăm chú vào mớ giấy tờ trên bàn, mắt không nhìn lên.
Lúc này chị Xuyến Chi cũng quay lại lấy hồ sơ ứng viên rồi xin phép rời đi làm việc của mình. Nhưng cô vô tình lấy trúng tập tài liệu của Thành Vũ mà không hề hay biết, cứ thế đi xuống phỏng vấn ứng viên.
Đăng Khoa giờ mới xong việc với mớ giấy tờ lộn xộn. Anh nhấp thêm một ngụm cafe nóng và với lấy tập tài liệu lúc nãy kêu Thành Vũ mang vào. Vừa lật ra đã thấy sai sai, anh nhìn kỹ lại thì ra là hồ sơ ứng viên tham gia phỏng vấn hôm nay. Đăng Khoa tiện tay lật vài trang xem xét và gọi lớn.
- Thành Vũ!
- Dạ! Sao anh?
- Xuyến Chi lấy nhầm tập tài liệu rồi. Cậu mang xuống đổi lại đi! - Thành Vũ toan cầm lấy tập tài liệu thì Đăng Khoa bỗng nhiên giật lại và xem chăm chú. - Khoan! Chờ một tí.
Anh dừng tay lại khi lật đến ứng viên tên Lâm Tường Vy. Xem kỹ tấm hình thẻ thì đúng vậy, chính là cô gái anh đã gặp ở tiệm cafe hôm ấy. Sau hôm đó, Đăng Khoa luôn cố tình đến tiệm cafe quen thuộc nhưng không gặp lại Tường Vy. Hôm nay, gặp được cô ấy thật là trùng hợp. Đăng Khoa bỗng vui ra mặt, anh đánh ánh mắt đi chỗ khác rồi lắc đầu bật cười. Ngước lên đã thấy Thành Vũ đứng đó nhìn mình đầy thắc mắc. Anh liền lấy giọng và nói tiếp.
- E hèm! Để tôi mang xuống cho chị ấy, sẵn hỏi ứng viên vài câu hỏi.
Thái độ của Tổng giám đốc làm Thành Vũ không hiểu gì sất, cũng đành ra ngoài trước. Anh Vũ trợ lý đi khỏi thì Đăng Khoa không giấu nổi cảm xúc của mình, anh bật cười vui vẻ vì định mệnh đã cho anh gặp lại Tường Vy, cô gái nhìn có vẻ hiền lành nhưng rất có cá tính. Không biết em có nhớ ra anh hay là không. Còn anh vừa thấy tên em đã thấy trong lòng vui khó tả.
***
Trong phòng của chị Xuyến Chi, Tường Vy và hai ứng viên đang trả lời các câu hỏi của chị ấy. Lúc này Đăng Khoa đi xuống, chị Xuyến Chi nhìn thấy thì tạm ngưng và vội đi ra ngoài. Một bạn ứng viên xinh đẹp và cao ráo, biết cách trang điểm làm nổi bật bản thân trước hai ứng viên còn lại cũng nhìn theo và nói nhỏ.
- Này, nãy giờ chấm được anh chàng đẹp trai ghê, xem anh ấy kìa, cao cũng hơn một mét tám nhỉ. Mình chọn đúng công ty rồi!
Cô bạn bên cạnh thì trông có vẻ bình thường hơn với cặp kính dày trước mũi, cô bạn nhấc lại gọng kính và trả lời.
- Thôi đi, đi xin việc mà cứ ngắm nghía, không biết người ta có chọn mình không mà chấm chấm!
Tường Vy hôm nay cũng trang điểm nhẹ, và mặc đồ công sở, với mái tóc xoăn nhẹ, trông cũng không khác mấy với lúc đi xem mắt ở tiệm cafe lúc ấy. Cô nhìn sang hai bạn rồi bật cười, đúng là tuổi trẻ vô tư. Tuy nhiên cô cũng tò mò nhìn ra xem là ai mà hai bạn cảm thán thế nhưng bị khuất cửa ra vào, không nhìn thấy mặt.
Vừa lúc này chị Xuyến Chi đi vào và trịnh trọng tuyên bố.
- Được rồi, như chị đã nói thì hôm nay chỉ chọn được hai bạn vào làm chính thức. Tổng giám đốc sẽ hỏi vài câu rồi ra quyết định! Mời anh vào!
Tường Vy và hai bạn cùng ứng tuyển đứng lên chào vị Tổng giám đốc. Có phần hơi hồi hộp vì được CEO công ty trực tiếp phỏng vấn.
Đăng Khoa vừa bước vào đã nhìn trúng Tường Vy, đúng là cô gái với dáng vẻ nhỏ nhắn hôm ấy, "gu" của Đăng Khoa. Dáng vẻ khiến người ta có cảm giác muốn che chở. Nhưng cô ấy cũng như hai bạn kia chỉ nhìn Đăng Khoa mỉm cười và cúi chào, không có động thái gì cho thấy là nhớ ra anh ấy.
- Xin mời ngồi! - Đăng Khoa ngồi xuống và mời mọi người ngồi. - Chắc chị Chi đã đưa ra nhiều câu hỏi và đánh giá được thực lực của các bạn, vậy tôi chỉ hỏi một câu hỏi nhỏ thôi...Em hèm!
Đăng Khoa lấy giọng rồi lại nhìn Tường Vy, cô ấy vẫn bình thản nhìn Đăng Khoa chờ đợi câu hỏi. Đăng Khoa nói từ từ để xem Tường Vy có nhớ ra anh không, nhưng tiếc thay là không hề thì phải. Em có trí nhớ kém ghê đó cô gái. Anh thầm nghĩ và tiếp tục.
- À... câu hỏi là... nếu gặp phải đối tác khó tính, làm phật ý các bạn, các bạn có đánh khách hàng không?
Nghe xong câu hỏi, chị Xuyến Chi tròn mắt nhìn sang phía Đăng Khoa. Các ứng viên cũng ngỡ ngàng với câu hỏi, quay qua quay lại tròn mắt nhìn nhau. Cứ tưởng CEO thì sẽ ra câu hỏi khó khăn lắm, câu hỏi này hơi lạ lùng thì phải.
Riêng Tường Vy bỗng thấy chột dạ, nhìn lại thì thấy vị Tổng giám đốc này có phần quen quen. Đăng Khoa lúc này cũng ngước lên nhìn Tường Vy lần nữa, như muốn hỏi cô đã nhớ ra anh chưa.
Cô lúc này mới kinh ngạc nhận ra Đăng Khoa, cô lập tức đưa tay lên che miệng để ngăn thái độ bất ngờ của mình. Không ngờ lại gặp lại anh ấy trong tình huống này, không biết anh ấy có nhớ ra mình không. Cô cắn môi suy nghĩ, căng thẳng tránh ánh mắt của anh.
- Dạ, em không ạ! Em sẽ thuyết phục khách hàng bằng được ạ.
Đăng Khoa gật đầu rồi nhìn sang ứng viên kế tiếp.
- Dạ...Em cũng không, khách hàng là thượng đế. Không nên đánh khách ạ.
Đăng Khoa nhìn sang Tường Vy, cô ấy có vẻ hơi bối rối. Có lẽ là đã nhận ra mình rồi. Thấy cô ngồi im không trả lời, anh liền hỏi lại.
- Còn em thì sao, Tường Vy? Em có đánh khách hàng không?
- Dạ...chắc chắn là không ạ! - Cô rụt rè trả lời và nở một nụ cười méo xẹo, rồi lén quay đi không dám nhìn anh. Chắc anh ấy đã nhớ ra mình nên mới hỏi câu "cà khịa" như thế, xấu hổ chết mất.
Đăng Khoa nghe xong liền cúi đầu đưa tay vuốt chiếc mũi cao, giấu một nụ cười. Dáng vẻ xấu hổ đáng yêu của Tường Vy làm anh không thể nhịn được cười. Hứa Tổng trong mắt nhân viên luôn lạnh lùng mà sáng giờ cứ tuỳ tiện cười mấy lần không nhịn được.
- Ok, câu trả lời rất tốt. Các bạn đều được nhận vào làm tại văn phòng Halles VietNam.
Chị Xuyến Chi lại bật ngửa nhìn sang Đăng Khoa kinh ngạc tập hai. Vẻ mặt cô như đang thắc mắc, lúc nãy anh nói chỉ tuyển hai người mà, sao giờ tuyển hết. Đăng Khoa hiểu ý chị trưởng phòng liền nói thêm.
- Nhưng phải trải qua thử việc một tháng, để xem biểu hiện các bạn thế nào và chọn ra người làm việc chính thức. Chào mừng các bạn đến làm việc tại Halles VietNam.
- Vậy buổi phỏng vấn đến đây thôi. Ngày mai các em sẽ bắt đầu luôn. Cảm ơn các em. - Chị Xuyến Chi thông báo rồi chào tạm biệt.
Không ai để ý, bạn ứng viên xinh đẹp lúc nãy cứ đứng ngẩn ngơ nhìn theo hướng Đăng Khoa mà không vội đi về. Thấy thế bạn cô liền huých tay cô ấy và nhắc nhở.
- Này, Hải Lan, sao còn chưa chuẩn bị đi về mà ngơ người ra vậy?
- Ờ về chứ... Tổng giám đốc của chúng ta nhìn lạnh lùng cuốn hút quá, phải không Minh Minh?
- Hả? Tui không biết, nãy run muốn chết có dám nhìn đâu? - Minh Minh nhún vai.
- Cậu đúng là mọt sách. Để tớ tìm hiểu về vị CEO lạnh lùng này xem sao, anh ấy đúng là gu của tớ.
- Lại nữa! Thôi về nhanh, còn mua đồ chuẩn bị mai đi làm.
- Không biết nhà vệ sinh ở đâu ta? - Tường Vy nhìn quanh rồi tự hỏi.
- Hướng này nè chị. - Hải Lan nhanh nhẹn chỉ về một hướng.
- À cảm ơn nha. Thôi chị đi trước, hẹn mai gặp lại nha đồng nghiệp.
Mọi người vui vẻ cùng trò chuyện với nhau vài câu vì được nhận vào công ty suôn sẻ. Sau đó cũng nhanh chóng tạm biệt nhau ra về.
***
Đăng Khoa vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, vì đêm qua thức khuya quá. Vừa bước ra lại thấy Tường Vy đi về phía mình. Sợ làm cô ấy bối rối, xấu hổ như lúc nãy. Đăng Khoa lấy lại vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị của một vị Tổng giám đốc và vờ lướt qua cô.
- Xin lỗi! Anh Tổng giám đốc gì ơi! - Vừa thấy anh, cô liền quay lại và gọi.
Đăng Khoa đứng lại, quay lại đối diện với cô. Anh cho một tay vào túi quần Âu, vẫn giữ thái độ lạnh lùng, ra vẻ nghiêm nghị trước mặt cô ấy và ngầm nhắc tên mình cho cô biết.
- Anh tên Hứa Đăng Khoa.
- À...anh Đăng Khoa! Em muốn cảm ơn anh chuyện hôm đó ở tiệm cafe... Lúc đó không có anh, em cũng không biết mọi chuyện sẽ phức tạp đến mức nào!
- À, chuyện đó hả? Em không nhắc, chắc anh cũng quên rồi. - Đăng Khoa vừa nói vừa đưa ngón tay lên cằm suy nghĩ, giả vờ như không nhớ ra.
Tường Vy chớp chớp mắt mấy cái rồi nhìn Đăng Khoa đầy dò xét. Thái độ như muốn hỏi anh quên thật không vậy, sao lúc nãy anh hỏi câu lạ lùng như muốn nhắc về chuyện hôm đó vậy.
Thấy cô ấy cứ đứng nhìn mình đầy thắc mắc, anh giả vờ nói lảng sang chuyện khác.
- Còn việc gì nữa không, Tường Vy?
- Dạ không! Em chỉ muốn nói cảm ơn. Vậy...em xin phép đi trước. Tạm biệt anh, ngày mai gặp nhau!
Đăng Khoa gật gù rồi quay bước. Anh lại bất giác để lộ ra nụ cười của người rơi vào lưới tình, nhưng lại nhanh chóng kiềm lại, giữ hình ảnh tổng tài lạnh lùng trong mắt nhân viên công ty. Một câu nói "mai gặp nhau" cũng khiến Đăng Khoa vui như thế.
Chắc hôm nay đối với Đăng Khoa là một ngày dài, để đợi được đến ngày mai.
Về phần Tường Vy, cô cứ cảm thấy cái tên Đăng Khoa nghe rất quen, như đã nghe thấy ở đâu rồi. Cô cố nhớ lại nhưng không thể nhớ ra. Tiếng bước chân đi vào nhà vệ sinh làm Tường Vy thôi suy nghĩ mông lung, cô chỉnh trang tại tóc rồi đi về.
Với Tường Vy hôm nay cũng là một ngày vui, vì đã được công việc như ý, cô sẽ cố gắng thật nhiều để chứng minh năng lực, và ở lại công ty lâu dài. Sau một đợt dịch kéo dài, để tìm được công việc không phải điều dễ dàng, cô nghĩ mình phải cố gắng nắm bắt cơ hội này để trụ lại Sài Gòn và nuôi nấng An Nhiên nên người.