Đăng Khoa mạnh mẽ giữ chặt cánh cửa đang từ từ khép lại. Anh nhìn Tường Vy không rời mắt và bước vào bên trong, khoá cửa lại.
Trong căn phòng nhỏ với ánh vàng đèn ngủ mơ màng, anh từng bước tiến tới gần cô. Còn cô từ từ lùi ra né tránh, cho đến khi không còn chỗ nữa. Cô dựa hờ bào bức tường, không dám ngước nhìn anh. Tường Vy nén cảm xúc lại, cố gắng nói ra những lời nghẹn ngào.
- Anh về đi! Gia Kỳ đang đợi anh!
Đăng Khoa đứng đối diện với cô, cho tay vào túi quần và trả lời. Vừa hay anh cũng đang muốn nói chuyện này, lại là chất giọng trầm ấm khiến trái tim Tường Vy rung động.
- Anh và cô ấy... không có gì! Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Cả tối hôm ở bữa tiệc của Gia Kỳ, anh chưa làm gì có lỗi với em!
- Có gì cũng không sao... vì chúng ta... đã chia tay rồi! Anh đừng quan tâm đến em... - Những lời nói dối cứ thoát ra nơi đầu môi, cô vẫn cúi đầu không dám đối diện với anh.
Ngay lập tức, Đăng Khoa đưa tay ra mạnh mẽ ôm lấy vòng eo thon thả và kéo mạnh về phía mình. Giây phút bờ ngực mềm chạm vào cơ thể anh, trái tim Tường Vy lại không tự chủ mà đập mạnh lên hoảng hốt. Cô vội đẩy anh ra, nhưng Đăng Khoa cố chấp giữ cô đứng yên trong lòng mình.
Tường Vy ngước lên đối diện với ánh mắt si tình của anh ấy. Mùi hương nước hoa quen thuộc trên áo sơ mi này, vòng tay ấm áp quen thuộc này, thật có chút không nỡ rời xa. Nhưng một chút lí trí còn sót lại khiến cô cố vùng vẫy, đẩy mạnh ra anh.
- Anh đừng có làm bậy! Nếu không em sẽ...
Đăng Khoa càng ghì chặt cô hơn, cơ thể mềm mịn của người con gái anh yêu đang áp sát cơ thể rắn chắc nam tính của anh. Cảm nhận được bàn tay nóng bỏng đang vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh, Tường Vy bỗng cảm thấy rùng mình không thở nổi, đôi vai run run không nói thêm được gì.
- Anh đang muốn làm bậy đó, em sẽ thế nào?
Ánh mắt Tường Vy có chút dao động. Khi đối diện với ánh mắt của Đăng Khoa, cô lại không thể nói dối được nữa. Cô nhìn anh với ánh mắt long lanh, ấp úngmột câu vô nghĩa.
- Em sẽ... sẽ...
Đăng Khoa không thể kiềm chế thêm, anh liếc xuống đôi môi anh đào đang mấp máy không thành lời và thì thầm khe khẽ.
- Sẽ như thế nào?
Ánh mắt cô cũng dừng lại trên bờ môi mỏng của anh. Ánh mắt rưng rưng như đang chờ đợi một điều gì. Không để đôi môi hồng đang hé mở đợi lâu. Đăng Khoa ngay lập tức đặt lên đó một nụ hôn nồng ấm, môi anh tìm môi cô khao khát.
Ngày nào cũng hôn lên đôi môi nhỏ, anh cũng cảm thấy là chưa đủ. Giờ phải cố giữ khoảng cách gần một tháng nay, anh kiềm nén vất vả lắm em có biết không. Trong mơ anh cũng mơ về nụ hôn e ấp của em.
"Tường Vy! Chúng ta đừng có chia tay nữa, có được không?"
Cô căng thẳng nắm chặt vai áo sơ mi của Đăng Khoa. Rất nhanh sau đó, cô khép hờ đôi mi lại và đáp lại nụ hôn của anh. Đôi tay cô nới lỏng ra và âu yếm vòng qua cổ anh, như lúc còn yêu nhau say đắm. Môi lưỡi cả hai quyến luyến lấy nhau, dịu dàng đầy mê đắm, không ai muốn dừng lại.
Anh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi em, nhưng giờ dường như anh đã có câu trả lời rồi. Em đang đáp lại nụ hôn của anh, em đang dịu dàng ôm lấy anh. Em vẫn còn yêu anh phải không.
Đăng Khoa dừng lại một chút, nhưng vẫn áp sát gương mặt đang ửng hồng của cô, không biết do rượu hay do nụ hôn nồng nhiệt của anh. Tường Vy căng mình hít thở gấp gáp, đôi mi vẫn còn đang mơ màng.
Định thần lại đã thấy mình đang vụng về ôm lấy Đăng Khoa. Nhưng cô vẫn giữ yên vòng tay, phút chốc mất đi lí trí vì nụ hôn ngọt ngào của anh.
Cô cũng đang có rất nhiều chuyện muốn nói. Rằng cô vẫn còn yêu anh, cô cũng chưa làm chuyện gì có lỗi với anh, cô chia tay anh chỉ vì mặc cảm không thể có con được nữa... Ở trong vòng tay ấm áp của anh, cảm nhận được tình yêu của anh, cô lại trở nên yếu đuối, muốn nói ra hết tâm tư giấu kín trong lòng.
- Anh à! Thật ra em...
Nhưng lời nói còn đang dang dở thì Đăng Khoa lại ngăn lại bằng một nụ hôn nhẹ nhàng. Sau đó anh tựa vào trán cô, để sống mũi cao cọ qua cọ lại vào chiếc mũi thanh thoát của cô đầy âu yếm và nói nhỏ.
- Em đừng nói gì cả! Đêm nay, chỉ tập trung vào anh thôi!
Vừa dứt lời, anh cúi xuống hôn lên đôi vai gầy đang run rẩy của Tường Vy và lướt nụ hôn nồng ấm đầy mơn trớn lên chiếc cổ thon thả. Đôi môi anh dừng lại nơi gáy tai đầy cảm xúc, mái tóc mềm phảng phất mùi nước hoa anh tặng. Anh mỉm cười và thì thầm vào tai cô. Hơi thở nóng bỏng làm người cô mềm nhũn ra chỉ chực khuỵ xuống.
- Em thơm quá!
Tường Vy khép chặt đôi mi căng thẳng chờ đợi. Những nỗi lo lắng mơ hồ trong cô dường như tan biến hết. Cô cũng chợt quên đi những vết rạn trên bụng, vết sẹo mổ xấu xí mà bấy lâu nay mình cố tình che giấu anh. Bây giờ chỉ còn lại tình yêu cháy bỏng với Đăng Khoa. Muốn đêm nay lại được anh âu yếm yêu thương.
Đăng Khoa đưa tay lên từ từ tháo hết hàng cúc áo sơ mi của mình. Anh mạnh mẽ cởi chiếc áo vướng víu ra, quăng xuống sàn và nhìn Tường Vy với ánh mắt đầy tình si. Cô cũng ngước đôi mi trao anh ánh mắt đê mê đầy quyến rũ.
Anh lại tiếp tục nụ hôn ngọt ngào, trong khi bàn tay đang nhẹ nhàng lần tới khoá kéo chiếc váy và kéo xuống một đường. Chiếc váy trắng tinh khôi bỗng chốc rơi xuống dưới chân cô. Tường Vy rùng mình rụt rè đôi vai trần lại, hai tay bấu chặt bờ vai rộng của Đăng Khoa.
Bàn tay anh nóng bỏng không chịu yên mà tham lam vuốt ve khắp mọi nơi trên cơ thể người con gái. Cả cơ thể mềm mịn của cô giờ đây đang nép hết vào thân anh. Nghe rõ trái tim cô ấy đang run rẩy đập từng nhịp hỗn loạn.
"Tường Vy, em thật đẹp!"
Anh mạnh mẽ bế xốc cô lên cao và đi về phía chiếc giường êm ái. Anh nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên đùi đối diện với mình, và ngắm gương mặt còn đang e thẹn. Cô căng thẳng ôm hờ bờ vai rộng của anh, né tránh ánh mắt của anh. Đăng Khoa hôn lên trán cô một nụ hôn ấm áp, còn bàn tay vòng ra sau tháo nốt móc chiếc áo nhỏ đang ôm lấy phần cơ thể đẹp nhất của người con gái.
Chiếc áo nhỏ theo bàn tay anh rơi xuống sàn. Ngay lập tức, anh ôm trọn đôi vai trần nhỏ nhắn, còn tay kia ôm lấy eo cô ghì sát vào người mình. Đôi môi đã tìm tới nơi nụ hồng đang e ấp. Một cảm giác rạo rực dâng lên như sóng trào, Tường Vy lim dim đôi mi và căng thẳng thở gấp, đón nhận nụ hôn ẩm ướt trên bờ ngực mình.
Môi anh quyến luyến nụ hồng không muốn rời, bàn tay tham lam kia cũng đang mân mê nơi bờ ngực mềm mại. Anh hoàn toàn mê muội cơ thể mịn màng của người con gái anh yêu. Đoạn anh đặt cô xuống chiếc giường êm ái và lại tìm môi cô nồng say.
Những trang phục còn sót lại cũng theo bàn tay mạnh mẽ của Đăng Khoa nằm chồng chéo trên giường.
Hơi thở nồng nàn mùi rượu vang của cả hai hoà làm một. Trái tim cả hai cũng đập mạnh thình thịch đầy rạo rực, đầy mong chờ.
Anh kéo cô sát về phía mình, kề sát gương mặt thành tú và nhìn cô với ánh mắt hoàn toàn mê muội. Cô cũng nhìn anh với đôi mi mơ màng, rưng rưng đầy khao khát. Đoạn anh nắm lấy cổ tay gầy và hôn lên thật sâu, nụ hôn ấm áp lướt qua bờ vai nhỏ và dừng lại bên tai cô, giọng anh khàn khàn đầy nóng bỏng.
- Vy… cho anh nhé!
Một cảm giác có như không, khiến cô chưa kịp cảm nhận được gì thì đã cảm giác toàn thân trống rỗng. Chiếc quần ren đã bị anh kéo xuống dưới bàn chân. Giữa hai người giờ đây không còn bí mật gì để che đậy. Phút chốc quên đi những giận hờn, quên đi hai người đã chia tay nhau, quên đi thân phận phải giữ khoảng cách với nhau. Chỉ còn lại cảm xúc thăng hoa của tình yêu đôi lứa.
Đăng Khoa chống tay lên chiếc giường êm ái và bắt đầu tiến gần cô hơn một chút. Tường Vy nhắm nghiền mắt, cắn hờ môi dưới đầy mong chờ. Anh bắt đầu tham lam, bất ngờ tiến sâu vào cơ thể người anh yêu. Tường Vy bất giác bấu chặt vào lưng anh, cảm giác đau đớn truyền khắp cơ thể. Hơi thở của cô gấp rút hơn, đến các đầu ngón chân cũng cảm nhận được, vô thức co rút lại.
Cô phản xạ đẩy anh ra và gọi tên anh trong tiếng nấc.
- Anh Khoa...!
Anh dừng lại, giữ nguyên tư thế bên trong cơ thể cô, không nỡ rời xa, và trao cho cô nụ hôn nồng nàn đầy mơn trớn lên cổ. Một nụ hôn đầy khao khát, yêu thương.
Sóng tình dâng lên đầy mê đắm khiến Tường Vy nhanh chóng quên đi cảm giác đau đớn. Cô nức nở theo từng nhịp thở của anh. Ngắm người con gái đang run rẩy với mái tóc mềm bết mồ hôi còn vương trên gương mặt. Anh lại càng thêm rạo rực, trái tim theo đó mà tan ra thành nước. Dường như muốn nghe đôi môi mật ngọt gọi tên anh thêm một lần nữa, anh ghé sát cô và thì thầm.
- Vy à!
- Ưm... anh Khoa!
Nghe giọng nói thỏ thẻ đầy cảm xúc, anh mỉm cười hạnh phúc và hành động dường như trở nên mãnh liệt hơn, trong khi vẫn âu yếm thì thào bên tai cô.
- Vy à... anh yêu em!
Căn phòng tối chỉ còn lại thanh âm nức nở đầy mê muội của đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm.
Ngoài kia, từng đợt sóng vẫn dâng trào dập dìu vỗ bờ vào bờ đều đặn.
***
Thành Vũ và Thuý Vy cùng nhau đi dạo biển đêm và tâm sự với nhau nhiều chuyện. Cả hai bây giờ mới về đến villa. Dường như ai cũng quyến luyến không muốn rời. Thấy cô nắm chặt tay anh không muốn về phòng. Thành Vũ nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đang phụng phịu và nói khẽ.
- Chúc em ngủ ngon!
- Chỉ vậy thôi hả?
Câu nói vô tình làm trái tim Thành Vũ đập mạnh thình thịch, anh mím môi suy nghĩ, không biết Thuý Vy có nghĩ đến điều anh đang nghĩ. Thấy anh không nói gì, cô liền tiếp tục.
- Anh không muốn lưu giữ kỷ niệm gì trước khi cả hai... xa nhau hả?
Thành Vũ mỉm cười và xoa đầu cô, nói khẽ.
- Chúng ta còn nhiều thời gian mà.
Nói với nhau nhiều chuyện như vậy, anh cũng không nói anh sắp về Paris rồi. Lần này về Tổng công ty không biết khi nào sẽ quay lại. Anh định giấu nhẹm rồi âm thầm ra đi luôn à. Có lẽ anh chẳng để ý cảm xúc của em lắm nhỉ. Sắp phải xa nhau mỗi người một phương trời mà trông anh vẫn dửng dưng nhỉ.
- Có vẻ anh không yêu em thì phải!
Thành Vũ bối rối, không phải anh không yêu em. Anh chỉ muốn giữ gìn cho em. Sợ mai này rời xa, không biết khi nào gặp lại. Em có yêu người khác, người ta có chấp nhận em không. Anh định lên tiếng giải thích thì Thuý Vy liền ngăn lại, buông một câu dỗi hờn
- Được rồi, tạm biệt anh! Chúc đi Paris vui vẻ!
Anh bỗng dưng chột dạ. Hoá ra Thuý Vy đã biết tất cả, nên hôm nay mới quyến luyến muốn ở bên anh nhiều hơn. Vậy mà anh không nhận ra, cứ cố kiềm nén cảm xúc trong lòng. Anh nắm tay cô định giải thích tất cả, nhưng Thuý Vy giằng tay anh ra, cô quay đi lau vội một giọt nước mắt và chạy nhanh về phòng.
Thành Vũ đứng lại ngẩn ngơ một mình, đây là điều anh sợ nhất. Anh ngốc nghếch chỉ muốn giữ mãi nụ cười hồn nhiên cho em, nhưng lại vô tình làm em phải khóc.
Thành Vũ lí trí, sáng suốt trong công biệc bao nhiêu. Thì trong tình yêu lại thiếu kinh nghiệm bấy nhiêu. Thấy Thuý Vy đau lòng anh cũng không biết làm sao. Hết đến trước phòng cô rồi lại quay lại định về phòng mình, nhưng không đành bỏ về. Cuối cùng ngồi ở sofa chờ đợi rồi ngủ quên luôn ở đó.
"Có lẽ số phận đã định anh là người cô đơn. Từ nhỏ đến bây giờ. Chỉ là gặp em rồi, chắc tháng ngày cô đơn về sau sẽ buồn hơn lúc trước."