Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 22



Buổi tối tại nhà Tường Vy, cô đang đau đầu suy nghĩ về chuyện lúc nãy ở công ty. Mình và Tổng giám đốc nhìn giống một đôi lắm hay sao. Sao cả dì Hạ và Hải Lan đều hiểu lầm, không hiểu sao lại vướng vào mớ rắc rối này.



Ánh mắt Tường Vy dừng lại trên tờ lịch để bàn. Ngày cuối tuần đang được đánh dấu bằng bút đỏ nguệch ngoạc. Mình đâu có đánh dấu làm gì đâu ta. Cũng không phải ngày gì đặc biệt. Cô quay ra định hỏi An Nhiên thì đã nghe cuộc trò chuyện giữa cô bé và Thuý Vy.



- Con vẽ gì đó An Nhiên?



- Con vẽ Khu vui chơi, mẹ và con và chú Đăng Khoa đang chơi Đu Quay Bầu Trời. - An Nhiên hồn nhiên trả lời.



- Chú đẹp trai đó hả?



- Chú đẹp trai và xe cũng đẹp, và thơm nữa.



An Nhiên vừa nói vừa giơ ngón tay xinh lên, như vừa nhớ ra điều gì.



- Chú hẹn cuối tuần dẫn con đi vẽ tranh nữa. Mẹ nhớ nhắc để chú quên.



- Ủa có hẹn nhau luôn hả? Sao mẹ không biết gì cả? - Tường Vy nghe nói thì tròn mắt kinh ngạc.



- Suỵt! Bí mật!



Tường Vy chau mày, liếc nhìn An Nhiên đầy vẻ nghi ngờ. Có vẻ cô bé rất thích chơi với Đăng Khoa. Còn cẩn thận đánh dấu lại ngày cuối tuần để được gặp anh ấy. Sự ngây thơ của An Nhiên lại làm Tường Vy thêm phiền lòng. Có lẽ mình và anh ấy đúng là có phần hơi thân thiết, nên ai cũng hiểu lầm.



Thấy Tường Vy ngồi buồn, Thuý Vy liền buộc miệng trêu một câu.



- Chị nhà mình xinh đẹp nhất, toàn được Tổng giám đốc chú ý.



Tường Vy bất ngờ quay lại, bỗng thấy mình lỡ lời, cô qáy liền lấy hai tay bịt miệng lại. Câu nói vu vơ càng làm lòng Tường Vy xao động.



- Em xin lỗi, em lỡ lời, chị đừng để ý...Thôi dì về trước nha An Nhiên. Mai dì lại sang chơi với con.



- Tạm biệt dì!



Thuý Vy vừa nói vừa xoa đầu An Nhiên. Cô lại liếc xem thái độ chị mình, không biết chị ấy có giận không khi mình đột nhiên nói câu không nên nói như vậy.



Có lẽ mình nên giữ khoảng cách với anh ấy thì hơn, không nên vượt quá bổn phận, tránh mọi rắc rối không mong muốn. Có lẽ cô chỉ được lòng cấp trên thôi, chứ anh ấy còn độc thân lại giàu có, ai lại đi trao tình cảm cho người mẹ đơn thân như cô chứ. Từ mai phải rõ ràng hơn mới được.



Tường Vy thở hắt ra, nghĩ thông rồi thấy nhẹ nhõm hơn, cô đi đến chỗ An Nhiên, âu yếm hôn lên mái tóc cô bé.



- Con thích đi chơi với chú lắm hả? Nhưng chú rất là bận, không đưa con đi chơi nhiều được đâu! Không được đòi chú nha.



- Nhưng chú hứa với con rồi mà mẹ?



An Nhiên ngước lên nhìn Tường Vy với đôi mắt to tròn hấp háy, cô bé chu môi và phụng phịu đôi má hồng hờn dỗi.



- Hay là cuối tuần mẹ sẽ dẫn An Nhiên về chơi với ông ngoại nha. Có nhớ ông không nào?



- A con thích lắm mẹ, về ông dẫn đi biển chơi cát, con nhớ ông lắm mẹ!



- Mẹ cũng nhớ!... Quyết định vậy nha!



An Nhiên vui vẻ giơ bàn tay bé xinh đập tay với Tường Vy, có vẻ nhất trí với ý kiến này. Cô liếc nhìn xuống bức tranh mà An Nhiên vẽ, trong lòng bỗng có chút xao xuyến. Cô cũng không hiểu sao mình lại cảm thấy như vậy.



***



Tại khách sạn Royal.



Bây giờ đã là 8 giờ hơn, mọi người đã có mặt từ sớm, nhưng vẫn chưa thấy người bên Diệp Thị xuất hiện. Cũng không thấy thư ký báo lại gì. Gọi điện cũng không được. Thành Vũ ái ngại nhìn đồng hồ rồi lấy điện thoại ra. Nhưng Đăng Khoa ngăn lại, nói đợi thêm một chút cũng không sao. Có thể bên phái đầu tư có chuyện đột xuất.



Anh cũng quay sang nhìn lại Tường Vy, không biết em có chỗ nào không khoẻ không. Vì sáng giờ nhìn em có vẻ ít nói và giữ kẽ, không nói nhiều chuyện như mọi hôm. Hay... em vẫn còn giận chuyện ngày hôm qua nhỉ. Mình vẫn chưa hỏi được gì.



- À Tường Vy, chuyện hôm qua giữa em và Hải Lan, có gì muốn nói với anh không?



Tường Vy rời mắt khỏi máy tính nhìn Đăng Khoa. Ánh mắt vẫn lạnh tanh, không biểu lộ cảm xúc. Chuyện ngày hôm qua, biết giải thích sao với anh đây. Tại nguyên nhân Hải Lan làm vậy cũng hơi phức tạp. Thôi chuyện hợp đồng đang diễn biến tốt. Chờ kí hợp đồng xong mới nói vậy.



- Không ạ! Chuyện cá nhân thôi!



- Lần này để Hải Lan, lần sau sẽ đến lượt em mang thành tích về cho công ty.



Nói vậy là anh ấy tin tưởng Hải Lan hơn rồi. Vậy mình trở thành người xấu, sân si, hay ghen tỵ với đàn em à. Như vậy cũng tốt, anh cứ vậy mà ghét em đi thì tốt hơn. Không cần phải ưu ái em nhiều vậy đâu. Anh nên quan tâm nhân viên khác nữa.



Nghĩ vậy nên cô không buồn giải thích nữa. Cô cũng vốn là người thích giữ chuyện buồn trong lòng một mình, không muốn chia sẻ cùng ai. Lần này cũng đành vậy. Qua một thời gian mọi chuyện sẽ bình thường thôi.



- Anh Thành Vũ có ai gọi điện thoại nè, phải bên Diệp Thị không anh?



Thấy Tường Vy không muốn nói nhiều chuyện này. Đăng Khoa cũng chỉ đành im lặng thở dài, con gái tụi em thật khó hiểu.



- Hình như là bên công trình. Để anh nghe... alo tôi Thành Vũ đây... sao, có chuyện gì?



Thành Vũ nghe điện thoại, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.



- Được rồi, tôi sẽ sang ngay! Giữ chân phóng viên lại.



- Bên công trình xảy ra chuyện gì? - Đăng Khoa lập tức hỏi.



- Có công nhân bị đột quỵ, bên công an và phóng viên đã vây đến điều tra an toàn lao động, đòi gặp người đứng đầu. Để em chạy qua xem sao!



Chỉ sợ họ nhân cơ hội đưa tin không đúng làm ảnh hưởng tiến độ thi công. Đăng Khoa dặn dò Tường Vy ở lại giữ chân khách hàng, anh ấy và Thành Vũ sẽ về ngay.



- Dạ! Cứu người như cứu hoả, anh đi trước đi, chuyện ở đây cứ để em!



Đăng Khoa và Thành Vũ khẩn trương đi ra ngoài. Chiếc xe Thành Vũ vừa lái đi, thì một chiếc xe sang trọng khác đỗ lại trước khách sạn Royal. Dương Bách Dạn và hai thư ký đã đến và tiến vào bên trong chỗ Tường Vy ngồi. Cô lập tức đứng dậy chào hỏi.



- Chào buổi sáng, Dương Tổng! Rất vui được gặp lại ông.


Dương Bách Vạn nhìn quanh một lượt, không nói gì, thư ký ông ta liền lên tiếng



- Hứa Tổng của cô không đến à? Hay không có thành ý muốn hợp tác với chúng tôi. Hay cố ý để Dương Tổng chúng tôi phải đợi.



- Hứa Tổng đã đến từ sớm ạ, nhưng bên công trình đang cần anh ấy ra mặt, nên không kịp báo lại với ngài. Xin mời ngài ngồi, anh ấy sẽ nhanh chóng trở lại thôi ạ.



Thư ký định nói thêm gì, nhưng Dương Tổng đưa tay ra hiệu bảo im lặng, thư ký cúi đầu lùi về sau.



- Tôi không hay chịu lép vế đâu, nhưng không thể làm khó cô nương xinh đẹp như cô, tôi đợi một lúc vậy!



- Cảm ơn tấm lòng của Dương Tổng. Tôi là Lâm Tường Vy.



- Rất vui gặp lại cô, thư ký Lâm.



Dương Tổng giơ tay ra, Tường Vy cũng đưa tay ra, bắt tay chào hỏi với vị Dương Tổng ngạo mạn. Ánh mắt Dương Tổng cứ dán vào Tường Vy không chớp mắt, cái bắt cũng thật chặt như cố ý giữ Tường Vy lại không buông.



Tường Vy hơi khó chịu giằng tay ra nhưng vẫn niềm nở ngồi xuống, đưa hợp đồng cho Dương Tổng xem trước.



- Đây là hợp đồng tôi đã in ra, ngài xem còn gì thắc mắc thì tôi sẽ giải đáp ngay ạ!



Dương Tổng đưa hợp đồng cho thư ký, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tường Vy.



- Hợp đồng tôi đã xem qua mail, bây giờ không có hứng xem nữa. Tôi có hứng với cô Lâm đây hơn. Cô đã có gia đình chưa?



Lâm Tường Vy bất ngờ trước câu hỏi có phần thô thiển của Dương Bách Vạn, Tổng giám đốc trên vạn người không ngờ lại có thể suồng sã như vậy.



- Tôi không hay chia sẻ chuyện đời tư, nhưng Dương Tổng đã hỏi thì tôi cũng trả lời, tôi đã có gia đình. Ông còn thắc mắc gì về dự án không, ông Dương!



Dương Bách Vạn cười lớn, sảng khoái.



- Cô Lâm trả lời rất thông minh. Tôi thích kiểu phụ nữ thông minh, thật tiếc.



Tường Vy chỉ cười xã giao, rồi lại nhìn đồng hồ, mong Đăng Khoa và Thành Vũ mau quay lại, tự nhiên cô có chút không yên tâm.



Thư ký xem qua hợp đồng một lượt, rồi thì thầm điều gì với Dương Bách Vạn. Ông ta gật gù vẻ mặt hài lòng. Ông nhìn Tường Vy rồi ôn tồn nói.



- Hợp đồng không vấn đề gì! Như tôi đã nói, tôi không làm khó cô...



Nói đoạn, Dương Bách Vạn giở áo vest tìm bút để ký hợp đồng. Nhưng có vẻ không có trên người, ông cứ tìm đi tìm lại.



- Nếu không chê, ông hãy dùng bút của tôi.



Tường Vy thở phào, chắc do mình suy nghĩ quá nhiều, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.



- Không! Tôi chỉ dùng bút của mình!...Chắc tôi để quên trên phòng...Thôi được rồi, cô mang hợp đồng đi theo tôi.



Tường Vy hơi ngập ngừng, chưa đi ngay. Thư ký nhìn theo Dương Bách Vạn đã rời đi, liền quay sang Tường Vy nói.



- Sáng nay tâm trạng Dương Tổng có vẻ tốt, cô không nhanh nhẹn lên e là ông ấy lại đổi ý. Còn một thư ký văn phòng trên đó đóng dấu hợp đồng luôn.



Tường Vy nghe vậy thì yên tâm phần nào, cô cầm tập hồ sơ đi theo Dương Bách Vạn đến thang máy. Còn thiếu một chữ ký nữa thôi là mọi chuyện thành công. Thật may vì mọi chuyện đều ổn.



***



Trong thang máy, Dương Bách Vạn cứ liếc nhìn Tường Vy, nhưng cô chỉ nhìn thang máy đi lên không chú ý. Dáng vẻ xinh đẹp của Tường Vy đã làm vị Dương Tổng kia xao động. Bỗng nhiên Dương Bách Vạn vòng tay qua eo cô. Tường Vy giật mình vội đứng ra xa. Chỉ có hai người, Dương Bách Vạn đã lộ rõ bản chất.



- Ông Dương, xin ông hãy tự trọng.



- Tôi đã dễ dãi hết mức, từ nãy đến giờ không hề làm khó cô, cô cũng nên...đền đáp chút gì chứ?



- Ông Dương là người được nhân viên kính trọng, xin ông đừng hành động tuỳ tiện.



- Không phải thư ký các cô đều thương lượng hợp đồng theo cách này sao. Cô cũng có gia đình rồi, giả vờ cái gì. Chỉ có hai ta, cô đừng ngại, tôi đã chuẩn bị phòng rồi, chắc chắn cô sẽ thích.



- Xin lỗi Dương Tổng, hợp đồng còn vấn đề gì khiến ông chưa hài lòng, Hứa Tổng sẽ ra mặt...Nếu ông không đồng ý ký hợp đồng này...Tôi đành xin phép đi trước.



Tường Vy không thể đứng đó tiếp với người đê tiện như Dương Bách Vạn. Từ lúc mới gặp Dương Tổng đã có cảm giác không an tâm mấy phần.



Tường Vy run rẩy bấm thang máy thì Dương Bách Vạn bất ngờ kéo cô lại, ấn cô vào tường. Sức mạnh đàn ông to khoẻ của Dương Tổng làm Tường Vy không thể chống cự. Dương Tổng cúi xuống thì thầm. Tường Vy run bắn người, miệng cứng đơ muốn kêu lên nhưng không được.



- Thỏ con đang run rẩy kìa, cô lại làm cho tôi thêm hứng thú, ngoan ngoãn lên phòng với tôi rồi mang chữ ký về cho Hứa Tổng các cô...Nếu không đừng mơ đến chuyện hợp tác.



Tường Vy tức giận, Dương Tổng ông lỗ mãng quá rồi. Đừng trách tôi.



- Chuyện công việc, tôi có thể nhịn ông, gọi ông một tiếng Dương Tổng. Còn chuyện riêng tư...Xin lỗi đừng trách Lâm Tường Vy ra tay quá nặng.



Nói rồi, Tường Vy lên gối vào ngay giữa đũng quần Dương Bách Vạn. Ông ta bị đau điếng người lập tức buông Tường Vy ra, cúi người ôm lấy đau đớn, không di chuyển nổi.



Thang máy vừa mở cửa, Tường Vy vội chạy ra ngoài. Dương Bách Vạn tức giận nói với theo, giọng đứt quãng.



- Cô không biết đã chọc giận ai đâu...Hứa Tổng các người sẽ lãnh hậu quả...Cô dám hé răng nửa lời...Hứa Tổng sẽ không có cơ hội ngóc đầu lên nổi.



- Đánh ông, chửi ông là tôi, Lâm Tường Vy, đừng có trút giận lên Hứa Tổng chúng tôi. Đồ hèn!



Nói xong Tường Vy vội chạy đi, không quay đầu lại. Trong lòng hỗn loạn. Vừa lo sợ chuyện mới xảy ra, vừa lo sợ đã làm hỏng buổi kí kết hợp đồng, không biết phải làm sao ăn nói với Đăng Khoa.



Lên chiếc xe taxi đang đậu sẵn trước cửa khách sạn. Tường Vy vẫn còn run rẩy, phải nắm chặt hai bàn tay lại, tự trấn an mình.



- Cô gái! Cô đi đâu?



- À, chở tôi đến công ty Halles VietNam.



Tường Vy nhìn ra ngoài, trong lòng đầy hỗn loạn. Không biết sẽ giải thích mọi chuyện thế nào với Đăng Khoa và tất cả mọi người.