Bãi biển được mệnh danh là quyến rũ nhất hành tinh với những bãi cát mịn, trắng tinh trải dài. Nước biển trong xanh, sóng vỗ êm đềm và là dòng biển ấm quanh năm. Thu hút nhiều du khách trong và ngoài nước về đây tham quan. Hôm nay lại là cuối tuần, nên bãi biển đông nghịt. Du khách cùng nhau tắm biển, hoặc chơi bóng, hoặc cùng nô đùa trên bãi cát, tạo nên khung cảnh vui tươi náo nhiệt.
Thuý Vy và An Nhiên cũng đang nô đùa với sóng biển, được một lúc lại chán thì cùng ngồi lại xây lâu đài cát, thả diều, chơi bóng. Tường Vy ngồi trên bờ hóng gió biển và ngắm An Nhiên vô tư chơi đùa, lâu lâu lại nở một nụ cười hạnh phúc. Được về quê đi biển, cô bé vô cùng thích thú, khám phá đủ mọi trò chơi.
Hôm nay, nắng vẫn vàng ươm và bầu trời cũng trong xanh không gợn chút mây. Thời tiết thật biết chiều lòng người.
Đang quan sát và vẫy tay gọi An Nhiên thì điện thoại Tường Vy reo lên. Cô mở ra xem, là số của Đăng Khoa. Ngày nghỉ mà anh ấy gọi mình có việc gì không nhỉ. Cô thoáng nghĩ và cũng nhấc máy lên.
- Dạ! Em nghe anh!
Đăng Khoa cũng đang ngồi uống nước mát ở một khách sạn gần bãi biển Mỹ Khê. Anh đã cố ý thay đổi lịch trình làm việc của mình để đến đây tạo điều bất ngờ cho cô. Nhưng phải tạo một cái cớ như mọi chuyện chỉ là tình cờ. Anh liền tìm một lý do hợp lý.
- Gửi cho anh một bản hợp đồng chưa điền thông tin gấp!
- "Em đang không có ở nhà."
- Em đang ở đâu?
- "Em ở Đà Nẵng. Em đưa An Nhiên về thăm ông ngoại."
- Trùng hợp vậy? Anh cũng đang ở Đà Nẵng... em đang ở chỗ nào?… Ủa gần chỗ anh luôn!...
Thành Vũ chớp chớp mắt nhìn Đăng Khoa, tỏ vẻ nghi ngờ. Nói xong anh cười lém lỉnh rồi tắt máy. Quay qua thấy Thành Vũ đang nhìn mình đầy thắc mắc, anh giả vờ lấy giọng rồi dặn dò trước khi rời đi.
- Dù gì cũng trưa mới gặp khách, tôi đi qua kia một tí, cậu thư giãn đi, đừng có ôm máy tính nữa!
Nói xong Đăng Khoa đứng dậy bỏ đi ngay, để một mình Thành Vũ ngồi lại. Anh nhún vai lẩm bẩm một mình và tiếp tục chăm chú vào máy tính
- Rồi có gặp khách hàng thiệt không?
***
Sau khi chơi chán chê, Thuý Vy dẫn An Nhiên lên bờ. Cô bé chạy lon ton trên cát hướng về vòng tay Tường Vy dang ra chờ đón. Cô xoa đầu âu yếm hỏi con gái.
- Chơi có mệt không con? Khát nước không?
Tường Vy rửa mặt và thay đồ cho An Nhiên. Còn cô bé thì hồ hởi kể đủ chuyện lúc nãy chơi dưới biển cho mẹ nghe. Có vẻ chơi nãy giờ cũng đã thấm mệt, Thuý Vy dặn chị mình cho cô bé ngồi nghỉ một tí, còn cô sẽ đi tìm mua một ít nước ngọt uống giải khát. Tường Vy cũng đồng ý và dặn cô nhanh lên để về ăn trưa với gia đình.
Nói rồi Thuý Vy liền đi sang khu cafe dọc bờ biển tìm kiếm một tí. Thấy khách sạn gần đây có máy bán nước tự động nên cô nhanh chân chạy đến. Nhìn quanh một hồi thấy một máy bán nước không có người, cô lập tức bước đến. Trùng hợp đứng ngay chỗ Thành Vũ đang ngồi. Anh ấy thì vẫn đang dán mắt vào máy tính, không để ý xung quanh.
Đang cúi người chọn nước, thì một nhóm mấy cậu thanh niên cũng đi đến. Thấy Thuý Vy đang đứng một mình thì nhìn nhau xì xầm, rồi lấy điện thoại ra cố ý chụp hình cô từ phía sau. Tất nhiên không hề hay biết. Thành Vũ vừa đóng máy tính lại, thì nhìn thấy mọi chuyện, liền ra hiệu cho họ dừng lại.
Bức xúc với hành vi xấu, anh liền nhổm dậy, định lấy điện thoại của họ, để thông báo với Thuý Vy là có người chụp lén. Nhưng cô bất ngờ quay lại, Thành Vũ cũng vừa ngước lên. Thuý Vy trợn mắt, tưởng anh ấy đang nhìn lén mình. Cô liền la lớn, chất vấn anh chàng “biến thái”.
- Này! Anh đang làm gì vậy?
Thành Vũ liền đứng thẳng dậy, biết là cô gái ấy đã hiểu lầm, anh liền giải thích, nhưng bối rối không biết giải thích làm sao.
- Cô gái! Đừng hiểu lầm, có người chụp lén cô...
Thuý Vy nhìn Thành Vũ, khoanh tay lại và bắt đầu tra khảo.
- Người nào, tôi không thấy, tôi chỉ thấy có mình anh nhìn lén tôi. Đồ biến thái!
Thành Vũ tròn mắt lại, người hiền lành như Thành Vũ quanh năm chỉ biết có công việc và thư viện, lúc đi học còn được mang danh mọt sách không biết tán gái. Lần đầu tiên có người cho mình là biến thái. Anh tức giận trả lời.
- Xin lỗi cô! Cô hiểu lầm tôi rồi, tôi chỉ đang giúp cô. Lần sau cô đừng ăn mặc như vậy, thì sẽ không gặp rắc rối.
Nhưng có vẻ anh lại đổ thêm dầu vào lửa. Thuý Vy mắt chữ O mồm chữ A, quay người đi bụn miệng cười nhạt một cái, không tin vào những gì mình nghe thấy. Cô cũng tức gịn thầm nghĩ tên biến thái này lại đổ thừa mình ăn mặc như vậy nên mới nhìn à. Hết chịu nổi cô quay lại la lên.
- Anh thật là một tên biến thái trơ trẽn. Bảo vệ đâu! Ở đây có biến thái!!!
Thành Vũ thấy một vài vị khách đang nhìn về phía mình, biết không thể nào giải thích thêm, anh liền xách máy tính lên nhìn Thuý Vy lắc đầu và bỏ đi.
Cô hậm hực nhìn theo nghĩ thầm, là một tên giả vờ ăn mặc bảnh bao nhìn thư sinh tuy nhiên, biến thái. Rồi cô lại tiếp tục chọn nước không thèm để ý nữa.
Bỗng một giọng nói ồm ồm vang lên sau lưng Thuý Vy.
- A bắt được rồi nhé! Cô gái tên này phải bạn cô không?
Một bác bảo vệ ở đâu chạy đến, nắm lấy tay thanh niên chụp lén lúc nãy giơ lên. Thuý Vy hơi kinh ngạc nhưng cũng trả lời rành mạch.
- Dạ không bác! Sao vậy bác?
Bác bảo vệ vừa giật điện thoại của hắn vừa nói tiếp.
- Lúc nãy thấy hắn chụp lén, tôi định đi qua, nhưng thấy bạn trai cô can thiệp kịp thời, giờ hắn lại quay lại lần nữa. Lần này bắt tại trận rồi nhé!
Thuý Vy xem điện thoại hết sức sợ hãi, cô vội xoá ảnh đi, và bác bảo vệ bắt hắn đi trình báo công an. Lúc này Thuý Vy mới thấy mình có lỗi vì chưa gì đã nghi oan cho anh chàng kia. Cô dáo dác định tìm anh ấy để nói xin lỗi nhưng nhìn qua nhìn lại cũng không thấy anh ấy đâu nữa.
Bên bãi biển, Đăng Khoa đã tìm thấy bóng dáng thân quen. Tường Vy yêu kiều trong bộ váy hai dây hoa nhí nền nã, khiến người khác phải xiêu lòng. Có vẻ em rất thích những kiểu đầm nhã nhặn, rất hợp với tính cách của em. An Nhiên phát hiện ra Đăng Khoa từ xa. Cô bé mừng rỡ vội dang vòng tay bé nhỏ chạy về phía anh. Anh cũng tươi cười ngồi xuống đón cô bạn nhỏ đang vụng về chạy lại. Cô bé phấn khởi reo lên.
- A chú cũng đến Đà Nẵng thiệt này!!!
Đăng Khoa vuốt ngược cặp kính râm lên mái tóc và véo đôi má hồng bụ bẫm. Vì có buổi gặp khách hàng nên hôm nay anh cũng vận áo sơ mi trắng thường thấy, cùng quần jean khoẻ khoắn.
- Ừ chú đã hứa rồi mà!
Tường Vy cũng ngạc nhiên và bước đến. Không ngờ lại gặp anh ấy ở đây. Lúc nãy cứ tưởng anh ấy nói đùa trêu mình. Anh đúng là người đàn ông của công việc nhỉ. Ngày nghỉ nào cũng thấy anh bận rộn, không có chút thời gian rảnh nào.
- Ủa sao có một mình anh? Anh Thành Vũ đâu?
- Thành Vũ ở khách sạn!… An Nhiên sáng giờ chơi vui không. Chú đưa con đi chơi tiếp nhé!
- Dạ con chơi nhiều rồi. Con đang chờ dì Thuý Vy mua nước ngọt về!
Vừa lúc đó Thuý Vy cũng vừa về đến, mọi người cùng ngồi lại trò chuyện với nhau. Tường Vy chợt thắc mắc sao cô đi mua nước gì lâu vậy. Cô cũng đành chép miệng trả lời đại và nói lãng sang chuyện khác.
- À có chút chuyện rắc rối. Mà cũng trưa rồi, mình về thôi để dượng chờ. Anh rể cũng đi về ăn cơm với tụi em nha. Dượng em nấu ăn cực kỳ cực kỳ ngon!
Tường Vy lại vòng tay ra sau lưng, véo Thuý Vy một cái, cô bị đau liền nhăn nhó đẩy chị mình ra. Cả hai cứ lườm nhau qua lại khiến Đăng Khoa cũng phải bật cười. Tường Vy gợi ý mời cả Thành Vũ nữa, Đăng Khoa cũng chợt nhớ ra và lấy điện thoại ra và tìm số anh ấy.
- Thành Vũ! Đi về nhà Tường Vy chơi không?
- “Anh đi làm hay đi chơi đó! Đi nhanh còn về gặp khách hàng!”
Đang bị hiểu lầm nên anh bực mình bật luôn Tổng giám đốc, Thành Vũ nói xong cúp máy ngang luôn. Làm Đăng Khoa ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh cũng đành cười trừ rồi cùng mọi người ra xe đi về.
Đăng Khoa bế An Nhiên đi trước, Tường Vy kéo em mình lại và nói nhỏ.
- Em nhanh nhảu quá đó! Về nhà gọi lung tung đừng có trách! Khỏi thực tập gì luôn, nghe chưa?
Thuý Vy bụm miệng cười, ra hiệu không vấn đề gì, rồi nắm tay chị mình đi theo sau. Nhưng cô vẫn cố quan sát xung quanh xem thử có gặp lại anh chàng lúc nãy để nói lời xin lỗi không, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy. Cô cũng đành thở dài đi về. Trong lòng vẫn khó chịu vì cảm thấy nợ người ta một lời xin lỗi.
***
Chiếc xe sang trọng dừng trước một nhà hàng Trung Hoa.
Đăng Khoa bước xuống nhìn xung quanh một lượt, là một nhà hàng nhỏ, nhưng sạch sẽ và khang trang, phong cách Trung Quốc. Bỗng nhiên trong anh lại hồi tưởng về mình của ngày xưa, nhớ về nhà hàng Ý của anh, nhớ ước mơ bếp trưởng của anh. Kỷ niệm xưa chợt hiền về rõ mồn một, khiến anh cứ đứng ngẩn ngơ một hồi lâu.
Thuý Vy đã bế An Nhiên đi vào trong từ lúc nào. Thấy Đăng Khoa còn chần chừ, Tường Vy liền bước đến bên Đăng Khoa và giới thiệu.
- Đây là nhà hàng của ba em. Ba em làm đầu bếp!
Đăng Khoa hết sức kinh ngạc, không ngờ ba cô ấy cũng là một bếp trưởng như anh. Thật là một sự trùng hợp kỳ lạ.
- Đừng có đứng nói chuyện không. Anh vào đây ngồi đi!
Một dì giúp việc mang trà ra tiếp khách, bà thấy Tường Vy dẫn một người đàn ông lạ về nhà thì nán lại ngó nghiêng tò mò. Khiến Đăng Khoa cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Anh bẽn lẽn cúi chào và gãi đầu không biết phải làm sao. Cảm giác hồi hộp như đang ra mắt “nhà gái” vậy.
Cuối cùng bà dì cũng lên tiếng.
- Ba con chạy ra bến xe nhận đồ rồi. Còn mấy món chưa xong, con ngồi đi, để dì vào bếp tí.
- Dì cũng nghỉ đi, để con. Anh Đăng Khoa ngồi chơi nha, Thuý Vy và An Nhiên sẽ ra liền.
Nói xong cô đi nhanh vào bếp. Đăng Khoa cũng vội vàng đứng dậy, lịch sự cúi chào bà dì lớn tuổi, rồi đuổi theo Tường Vy.
- Để anh giúp em!
Bà dì vẫn ngó nghiêng cố xem là Tường Vy dẫn ai về, rồi bỗng hiểu ra điều gì đó liền mỉm cười hiền từ. Thầm nghĩ hôm nay lại có nhiều chuyện để nói với nhau rồi.
***
Trong căn bếp khang trang, sạch sẽ và đầu đủ các nguyên liệu và dụng cụ nấu ăn. Đăng Khoa lại cảm thấy mình như sống lại với cảm giác đứng bếp năm xưa. Bật bếp lên, anh như tìm lại được nguồn cảm hứng với món ăn như xưa.
Tường Vy lấy tờ giấy ghi chú xuống xem. Đăng Khoa cũng đứng kế bên ghé xuống xem thử. Khoảng cách gần nghe rõ hương thơm trên mái tóc mềm. Em lúc nào cũng thơm vậy sao. Thật làm người ta xao xuyến.
- Để xem hôm nay chúng ta có gì. Cá chiên sốt chua ngọt, lẩu lươn, gà ác hầm hạt sen, cơm chiên dương châu mà An Nhiên thích nhất.
Đăng Khoa đeo tạp dề lên, và hùng hồn xắn cao tay áo. Anh bắt đầu mài dao và giới thiệu.
- Hôm nay được nấu bởi bếp trưởng Hứa Đăng Khoa. Còn em làm phó bếp cho anh nhé!
Tường Vy nhìn Đăng Khoa đầy nghi ngờ, cô ngước lên nói nhỏ, anh cũng đồng ý nghiêng người xuống lắng nghe.
- Anh có được không vậy? Không cần phải thể hiện đâu. Cứ ra kia ngồi đợi em đi.
Anh vừa trả lời vừa lém lỉnh nháy mắt với Tường Vy.
- Em không biết anh lợi hại như thế nào đâu. Cứ chờ xem!