Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 3



Ngoài trời, nắng ngày càng rực rỡ, mùa Xuân đúng là mùa đẹp nhất trong năm. Đăng Khoa cảm thấy lựa chọn về Việt Nam là đúng, anh vẫn yêu quê hương, nơi mình sinh ra, muốn lập nghiệp ngay trên mảnh đất này, muốn đem tinh hoa ẩm thực về giới thiệu và phát triển sánh với nền ẩm thực nước ngoài.



Trong nhà hàng, Gia Kỳ khẽ đưa tay vuốt mái tóc nâu được tạo kiểu phong cách, khẽ nhâm nhi ly nước ép trái cây, rồi ngập ngừng nói.



- Xin lỗi anh chuyện hôm qua, vì chuyện riêng của em với bạn mà em lại nổi giận vô cớ. Thật ra, em không hề nghĩ như vậy, em tức giận nên...



Đăng Khoa khẽ đưa tay suỵt một cái, rồi nhìn Gia Kỳ mỉm cười hiền từ. Đăng Khoa vẫn luôn điềm đạm, yêu chiều cô hết lần này đến lần khác. Đó cũng là lý do tại sao cô lại chọn Đăng Khoa dù bên cạnh có hàng tá người theo đuổi.



- Ăn sáng nhanh rồi đi làm. Chuyện hôm qua anh quên rồi.



Gia Kỳ nhìn Đăng Khoa hồi lâu, cảm động trước sự bao dung của anh, dù cho cô có vô lý như thế nào, anh cũng nhẹ nhàng bỏ qua hết. Từ nhỏ đến giờ đều vậy. Đúng là mẫu người đàn ông trưởng thành, chững chạc, kiểu mẫu người mà các cô gái luôn ao ước.



***



Sau khi tiễn Gia Kỳ đi làm, nhà hàng giờ này cũng ít khách, Đăng Khoa xuống kệ sách, chọn lấy cuốn sách yêu thích, rồi mang ra ban công mở ra đọc.



- Anh Khoa ơi! Trên tầng trên có khách phàn nàn về món bít tết ạ. - Một nhân viên vội đi xuống nói nhỏ với Đăng Khoa.



- Khách nói sao em? - Đăng Khoa ngạc nhiên hỏi.



- Dạ, khách nói dặn thịt chín 7 phần, nhưng bếp làm chín hẳn rồi, không phải như yêu cầu.



- Mang vào bếp anh xem, để anh làm lại phần khác, nãy giờ món cũng nguội không ngon nữa rồi. - Đăng Khoa gấp cuốn sách lại và đi vào bếp.



Lúc này, bỗng nhiên "Cô Gái Ghét Khoai Tây" quay lại, nhìn quanh như tìm kiếm thứ gì.



- Xin chào quý khách ạ! - Một nhân viên lên tiếng



- À em ơi, lúc nãy chị để quên quyển sách tên "Không Gia Đình" ở bàn ngoài ban công, em xem thử giúp chị với.



- Dạ, chị ngồi chờ một tí, em lên kiểm tra lại xem sao.



- Cảm ơn em nhé!



Cô gái ngồi xuống ghế, nhìn quanh bàn lễ tân, và mân mê một vài đồ trang trí nhỏ xinh, thì thấy trên bàn có những tờ giấy góp ý cho nhà hàng. Ngồi không cũng buồn, cô nghĩ rồi lấy bút và ghi lên vài chữ.



Bạn nhân viên chạy lên tầng trên, nhìn quanh một lượt và thấy cuốn sách đang nằm trên bàn ngoài ban công. Bạn vội vàng đến xem, đúng là cuốn "Không Gia Đình" nè, và liền quay xuống trả sách cho khách.



- Chị ơi, phải cuốn sách này không ạ?



Cô gái giật mình quay lại, cầm cuốn sách ấy và bảo.



- À đúng rồi nè! Cảm ơn em, làm phiền em quá.



- Dạ, không có gì. Tạm biệt chị ạ!



Rồi cô gái nhanh chóng rời đi, bạn nhân viên lại tiếp tục dọn dẹp bàn lễ tân của mình.



Lúc này, Đăng Khoa cũng vừa mới ở bếp ra, anh đến ban công để tiếp tục đọc cuốn sách yêu thích của mình. Nhưng lạ thay, cuốn sách không còn ở đó nữa, anh xuống tầng tìm nhân viên để hỏi.



- Em em, nãy giờ em có dọn bàn trên tầng không? Có thấy cuốn sách của anh không?



- Dạ không! Mà cuốn sách gì anh? Anh để đâu tìm lại thử xem. - Bạn lễ tân lúc nãy vừa lau dọn vừa trả lời.



Đăng Khoa gãi đầu, rõ ràng lúc nãy đang đọc dở để trên bàn đó mà. Hay ai lấy cất ở đâu rồi.



- Cuốn "Không Gia Đình" đó mà, anh để ở ngoài ban công.



- Ủa anh. - Bạn nhân viên hốt hoảng nói. - Lúc nãy có chị khách cũng đến hỏi cuốn "Không Gia Đình", em lên thấy tưởng của chị ấy. Em...Em đưa cho chị ấy rồi.



Đăng Khoa ngạc nhiên hỏi lại.



- Em đưa cho ai?



- Dạ, là chị đẹp đẹp, khách quen hay ngồi ở ban công đó anh. Giờ sao đây ta...Hay mai chị ấy có quay lại, em nói lại nha anh. - Bạn nhân viên bối rối.



Nghe đến đây, Đăng Khoa sững cả người. Này cô gái, sao em cứ năm lần bảy lượt dính líu đến cuộc sống của tôi vậy. Tôi đã định không suy nghĩ gì về em nữa, sao duyên phận lại kỳ lạ, khó nói trước được thế này. Đăng Khoa thở hắt ra, nhìn ra ngoài tiếc nuối, không phải tiếc cuốn sách, mà tiếc vì nếu anh xong việc sớm hơn, thì đã gặp được và trò chuyện nhiều thứ hơn cùng cô ấy rồi.



- Sao sao, có chuyện gì vậy, sao lại bị anh Đăng Khoa la rồi. À lúc nãy, có khách để quên cuốn sách, anh để trên kệ này, lát khách quay lại lấy em nhớ đưa nha. - Một bạn nhân viên khác, đang đi ngang qua, rồi dừng lại nói.



Đăng Khoa ngạc nhiên quay lại.



- Đâu, sách gì đưa anh xem.



Đúng là cuốn sách "Không Gia Đình" cuốn sách Đăng Khoa đặc biệt yêu thích. Cô ấy cũng hay đọc cuốn này ư, số phận cũng thật biết cách trêu đùa chúng ta. Đăng Khoa nhẹ nhàng lật trang đầu tiên, có chữ ký của cô ấy. Còn cuốn sách của anh, là chữ ký và tên Đăng Khoa. Bỗng nhiên anh bật cười.


- Anh cười gì anh? Vậy em để đây, khi nào cô ấy quay lại thì em đổi lại cho anh nhé. - Bạn nhân viên lễ tân lên tiếng.



Đăng Khoa đưa cuốn sách cho nhân viên, nhưng rồi lại khựng lại.



- Cô ấy có quay lại thì nói anh.



Lần này, em có đến nhà hàng, anh sẽ gặp bằng được em, trò chuyện cùng em, ít nhất là biết tên của em. Cô gái à, nếu có thể, anh muốn biết thêm nhiều về em. Thật lòng đấy.



- Giấy "khảo sát ý kiến khách hàng" em đã in rồi hả. Để chỗ dễ thấy, cho khách hàng "review" nhé! - Đăng Khoa cất cuốn sách đi và dặn dò nhân viên.



- Dạ, em để đây, mà hình như có ai để lại ý kiến rồi nè anh. - Bạn lễ tân kiểm tra lại mớ giấy và nói.



Đăng Khoa cầm lên xem, chỉ vài chữ được viết thật đẹp "Cảm ơn đã luôn giữ chỗ cho em suốt thời gian qua" và kí tên. Lại là "Cô Gái Ghét Khoai Tây" chữ kí giống như in trong cuốn sách. Đăng Khoa lại không giấu nổi nụ cười, phải đưa tay che miệng để không cười lớn.



- Cô ấy biết anh để dành bàn ngoài ban công cho cô ấy à? - Đăng Khoa hơi ngạc nhiên hỏi bạn lễ tân.



- Dạ biết, có lần chị ấy thấy bảng "Bàn Đặt" thì ngồi bàn khác, em có nói là thấy chị thích bàn này, anh bếp trưởng đặc biệt dặn dò dành riêng cho chị.



- Sao nói gì mà thật trân vậy? Thôi quay lại làm việc đi.



Đăng Khoa tiện tay ngăn tờ giấy ấy vào giữa những trang sách, rồi lắc đầu mỉm cười. Như này lại có cơ hội để nói chuyện với nhau. Nếu số phận đã muốn chúng ta gặp nhau, hết lần này đến lần khác, thì chúng ta hãy nên nắm bắt một lần. Số phận đã muốn Đăng Khoa gặp cô ấy, anh sẽ không kiềm lòng mình và nhìn cô ấy từ xa nữa. Anh rất nóng lòng được biết thêm về cô, cô gái bí ẩn ạ.



***



Trời đã tối, Đăng Khoa đang làm việc trên máy tính, chốc chốc lại liếc nhìn điện thoại xem, anh đang chờ đợi cuộc gọi của ai vậy?



Tình tinh tính tinh! Tình tinh tính tình!... - Tiếng chuông điện thoại của anh vang lên. Đăng Khoa vội vàng bắt máy.



- Alo, tôi Đăng Khoa nghe đây. - Giọng Đăng Khoa khẩn trương. Trong lòng hi vọng là cuộc gọi từ nhà hàng, nói là cô gái đấy đã quay lại.



- Ơ...alo, Đăng Khoa là em đây, sao anh nghe máy nhanh vậy, anh đang chờ ai gọi điện à. - Là giọng nói của Gia Kỳ.



- Ủa, Gia Kỳ... - Đăng Khoa xem lại điện thoại, đúng là Gia Kỳ, không hiểu sao anh lại hấp tấp như vậy. - À anh đang giải quyết một số công việc, nên không để ý, có gì không em.



- Không gì, em muốn gặp anh thôi.



- Mình vừa gặp nhau sáng nay mà, đã nhớ anh rồi à? - Đăng Khoa dừng việc và mỉm cười nói với Gia Kỳ.



- Vậy anh không muốn gặp em à? Thế thôi.



- Anh có nói vậy đâu...Giờ em có ở nhà không để anh sang đón em nha?



- Em đang ở căn hộ mới mua nè...Ưm...không biết nội thất vậy đã ổn chưa, muốn anh tư vấn tí, em muốn tất cả hoàn hảo rồi sẽ mở tiệc mừng với bạn bè.



- À căn hộ lần trước anh cùng em đi xem đó à. Đợi tí, anh qua liền.



- Dạ! Em đợi anh. Gặp anh sau nhé.



Đăng Khoa gập máy tính lại và sửa soạn qua chỗ Gia Kỳ. Trước đây, Gia Kỳ có nói muốn tự lập, thích ở riêng, thích sở hữu một căn hộ hiện đại theo sở thích riêng mình. Nay cô ấy đã thực hiện luôn, Gia Kỳ rất bản lĩnh, thích gì thì làm thôi, không phải kiểu con gái thích được sự bảo bọc, chăm sóc từ gia đình.



Tình tinh tính tinh! Tình tinh tính tình!... - Lại là tiếng chuông điện thoại, Gia Kỳ gấp rút gọi Đăng Khoa vậy à, chưa gì đã gọi thêm lần nữa. Anh cầm điện thoại lên, là số điện thoại từ nhà hàng. Anh vội vàng nghe máy.



- Alo, tôi Đăng Khoa nghe đây. - Có lẽ nào cô gái ấy đã biết mình lấy nhầm sách, và giờ quay lại...



- Dạ anh ơi, thịt bò mình sắp hết rồi, anh dặn em nếu hết thì nói anh đặt từ bạn gì đó, nên em hỏi anh thử.



- À...À! Anh có dặn như vậy, để mai anh đặt cho, em đừng đặt thêm nhé!



- Dạ, vậy ạ! Vậy thôi nhé, em đang kiểm kho, nên nhắc anh vậy.



- Không có gì nữa hả em?



Không ai đến tìm anh hả, cô ấy chưa quay lại bảo mình lấy nhầm sách gì hả, nhưng là Đăng Khoa tự suy nghĩ trong đầu, chứ không có hỏi nhân viên. Hỏi thì hơi kì, như là mong chờ cô ấy lắm, dù là cũng đang mong thật, cứ canh canh điện thoại từ sớm tới giờ.



- Dạ không. Em chào anh ạ!



Đăng Khoa thoáng chút thất vọng, rồi lại nhìn lại mình trong gương, trông khá ổn, rồi ra ngoài đi đến chỗ hẹn với Gia Kỳ.



Dù dặn lòng phải đối xử tốt với Gia Kỳ, nhưng trái tim cứ như không theo sự điều khiển của lý trí. Đăng Khoa không giấu được niềm vui, sự chờ đợi của mình, khi nghĩ đến, hay nhắc đến cô gái ấy.



Chỉ cầm cuốn sách của cô ấy thôi, cũng khiến Đăng Khoa vui, buồn, ngóng trông, chờ đợi thất thường.



Đăng Khoa vừa ra ngoài vừa huýt sáo, khiến quản gia Kim và chị giúp việc cứ ngẩn ra nhìn theo. Lần đầu thấy Đăng Khoa vui vẻ bất thường như vậy. Không biết là anh vui vì đến gặp Gia Kỳ, hay vui vì có cơ hội được trò chuyện với cô gái chưa biết tên.



Không ai biết, chỉ trong lòng Đăng Khoa mới biết rõ.