Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 47: Đăng Khoa Ghen Rồi



Tại phòng khách nhà Gia Kỳ.

Gia Kỳ mang hai ly nước mát đến và ngồi xuống bên cạnh Đăng Khoa. Anh đưa ly nước lên uống và nhìn quanh căn nhà một lượt. Gia Kỳ thấy thế liền lên tiếng.

- Căn nhà cũng vậy nhỉ, em cho người quen thuê nên hầu như cũng không thay đổi nội thất gì nhiều.

Đăng Khoa gật gù và không nói gì thêm. Gia Kỳ sực nhớ điều gì liền nói tiếp.

- À! Cảm ơn anh đã đưa em về, lúc đó em sợ quá, không nghĩ ra là sẽ gọi cho ai!

Đăng Khoa đặt ly nước xuống và quay qua nói.

- Không có gì! Anh đã nói em cần gì thì cứ gọi anh mà. Đưa điện thoại cho anh, anh lưu vài số cứu hộ cho.

Gia Kỳ nhìn Đăng Khoa mỉm cười, anh vẫn luôn điềm đạm, quan tâm người khác như vậy. Đúng là hình mẫu quý ông lịch thiệp mà các cô gái hằng ao ước. Chẳng trách thời gian qua, rất nhiều người theo đuổi nhưng em vẫn thấy có gì đó không đúng, vì người đúng vẫn là Đăng Khoa, người đang ngồi trước mắt em đây.

Gia Kỳ ngồi chống cằm hỏi thêm.

- Tại sao thời gian qua anh vẫn chưa kết hôn?

Đăng Khoa vừa lưu số điện thoại cho Gia Kỳ vừa trả lời.

- Anh vẫn chưa, còn em? Anh tưởng em đang quen cậu Thành Thành.

Gia Kỳ thở dài, quay đi với lấy ly nước uống một ngụm rồi trả lời.

- Em và anh ấy không hợp, sớm đã chia tay rồi. - Đoạn, cô lại quay sang phía Đăng Khoa, dò xét thái độ của anh, và nói thêm. - Em tìm hiểu ai cũng mang ra so sánh với anh, đều không phải người em tìm kiếm, không sánh bằng anh trong lòng em.

Đăng Khoa cũng quay sang an ủi cô.

- Gia Kỳ là cô gái tài giỏi nhất, em sẽ tìm được người xứng đáng với em, anh không phải là người hoàn hảo, đáng để em mang ra so sánh vậy đâu.

Gia Kỳ lập tức trả lời, ánh mắt có chút lưu luyến.

- Anh xứng đáng, anh là tốt với em nhất, chiều chuộng em nhất, em đã không tìm được ai đối tốt với em như anh nữa...Đăng Khoa à...

- Được rồi, Gia Kỳ - Đăng Khoa liền cắt ngang lời nói của cô. - Em vẫn là người em gái thanh mai trúc mã của anh, chuyện cũng đã qua rất lâu rồi, anh luôn mong em được hạnh phúc.

Bất chợt một giọt nước mắt nóng hổi lăn trên gò má hồng của Gia Kỳ. Cô thực sự nghĩ Đăng Khoa còn tình cảm với mình nên mới không mở lòng với ai nữa, nhưng xem ra chỉ là tự cô đa tình. Anh ấy vẫn là Đăng Khoa của ngày xưa, chỉ là bây giờ đã không còn là Đăng Khoa của cô nữa. Gia Kỳ bất giác hỏi.

- Anh...đang yêu ai phải không?

Đăng Khoa nắm chặt túi quần, nơi anh đang cất sợi dây chuyền "Nước Mắt Thiên Sứ", phải, anh đã yêu Tường Vy mất rồi, nhưng không biết phải trả lời như thế nào, sợ Gia Kỳ đau lòng. Đăng Khoa đành nói lảng sang chuyện khác.

- Cũng muộn rồi, anh về trước, tạm biệt em!

Gia Kỳ không buông tha, Cô kéo tay anh lại và nói.

- Nếu không thì... em không ngại đâu, không quan tâm anh đang yêu qua đường hay đang nhất thời phát sinh quan hệ với ai đó, em có thể bỏ qua hết, để yêu anh lại từ đầu.

Đăng Khoa đứng dậy, tỏ vẻ không muốn nói thêm, anh trả lời.

- Đó là chuyện riêng của anh! Em đừng...

Gia Kỳ đứng dậy theo, úp mặt vào vai Đăng Khoa, cô cứ thế ôm chặt anh, nghĩ đến những cử chỉ ân cần, những câu nói quan tâm, ánh mắt si tình, bờ vai vững chãi này sẽ thuộc về người khác, Gia Kỳ có chút không cam tâm. Cô nói trong tiếng nức nở.

- Em tưởng mình rất mạnh mẽ, nhưng lại trở nên yếu đuối trước anh. Biết anh về Việt Nam, em cũng đã trở về, chúng ta quay lại có được không? Em không muốn anh thuộc về người khác, em không cam tâm.

Thấy Gia Kỳ khóc trên vai mình, Đăng Khoa có chút không nỡ, cảm thấy mình hơi tuyệt tình, anh đưa tay muốn ôm cô an ủi, nhưng lại dừng lại, khẽ đưa tay xoa đầu cô, rồi thở dài, chờ Gia Kỳ khóc xong, anh nói giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, để Gia Kỳ thôi những ý nghĩ đối với anh.

- Xin lỗi vì đã làm em buồn! Em rồi cũng sẽ tìm được người yêu em hơn anh, anh xin lỗi. Chúng ta vẫn sẽ là bạn bè tốt, nếu em muốn. Anh về đây! Em nghỉ ngơi đi.

Nói xong Đăng Khoa ôm vai Gia Kỳ đẩy cô ấy ra, và quay đi mất. Cánh cửa đóng sầm lại, Gia Kỳ ngồi thụp xuống đất. Anh ấy đúng là đã thay đổi, mỗi lần cô khóc anh đều ở bên cạnh an ủi, nay lại vô tình bỏ cô lại một mình.

Người ta nói, xa mặt cách lòng, không ngờ khoảng cách của anh và cô bây giờ lại xa đến như vậy, không còn những cử chỉ ấm áp, ánh mắt dịu dàng, nuông chiều cô như một em gái nhỏ. Cứ nghĩ đến sự dịu dàng của anh giờ đây sẽ dành hết cho người khác. Trái tim cô lại nhói lên.

Những giọt nước mắt ấm ức cứ thi nhau rơi không ngừng trên gương mặt Gia Kỳ, cô không kiềm được cảm xúc của mình, chỉ biết ngồi đó khóc đến mất hình tượng, đoạn cô trừng mắt, nói trong ấm ức.

- Em sẽ không nhường anh cho ai khác đâu, em sẽ giành lại anh bằng được! Anh phải là của em!!!

***

Một buổi sáng làm việc như thường lệ.

Thành Thành đang ngồi ở một tiệm cafe kế bên công ty Halles, chốc chốc anh lại ngoái nhìn ra bên ngoài, xem Tường Vy đã đến chưa.

Một chiếc xe buýt dừng lại, vừa thấy Tường Vy xuống xe, anh liền vẫy tay và gọi tên cô.

- Này, Tường Vy!

Nghe ai gọi tên mình, cô giật mình nhìn quanh thì đã thấy Thành Thành đang ngồi đó, cô ngạc nhiên đi đến và chào hỏi.

- Ủa sao lại là anh? Trùng hợp vậy, em cũng làm ở đây!

Thành Thành đưa tay mời cô ngồi xuống, cũng không phải trùng hợp mà là anh cố ý đợi em ở đây, anh mỉm cười nghĩ, đưa hai tay chống lên bàn, Thành Thành nói tiếp.

- Chỗ này tiện đường anh đi làm, nên ghé vào một chút, lại tình cờ gặp nhau rồi.

Tường Vy bật cười duyên dáng, làm anh bỗng thấy hơi xao xuyến, anh đã gặp qua rất nhiều kiểu con gái, kiểu như Tường Vy dễ khiến người ta có cảm tình nhất, mọi thứ ở cô đều vừa đủ, mỗi lần nói chuyện với cô đều cảm thấy dễ chịu.

Tường Vy chợt nghĩ ra điều gì, cô lên tiếng.

- Anh muốn gặp Thuý Vy không, em gọi nó ra, coi như lần này chính thức gặp mặt nhau.

Thành Thành xua tay rồi nói.

- Cô ấy không muốn thì đừng ép! - Rồi lại nhìn cô gái trước mặt đầy tình cảm. - Dù sao anh cũng đã gặp được người vừa ý rồi.

Tường Vy chớp chớp mắt như hiểu được ẩn ý, liền trêu lại Thành Thành.

- Hả, sao anh dễ dãi quá vậy! Mới gặp nhau vài lần, còn chưa biết gì về nhau mà.

Thành Thành bật cười, trả lời lại.

- Đáng lẽ em phải thẹn thùng khi nghe anh nói như vậy chứ, sao tỉnh bơ vậy?

Tường Vy suy nghĩ rồi cũng giả vờ trêu lại.

- Chắc tại anh không phải gu của em đó.

Thành Thành mím môi, anh luôn là "gu" của đại đa số con gái bây giờ, lần đầu có người nói không thích anh. Anh ngạc nhiên hỏi lại.

- Vậy gu em như thế nào?

- Em cũng muốn nói với anh điều này. Gu của em...

Tường Vy chống tay lên cằm suy nghĩ, rồi chồm sang Thành Thành vẻ mặt nghiêm trọng, anh cũng chồm tới, nín thở lắng nghe. Tường Vy từ từ trả lời.

- ... Không phải con trai.

Thành Thành lập tức bật ngửa ra sau. Thấy vẻ mặt ngơ ngác của anh, Tường Vy liền không kiềm được, bụm miệng cười khúc khích. Nhìn dáng vẻ vô tư đốn tim người khác của cô gái trước mặt, Thành Thành cũng ngây ngốc cười theo.

Cả hai vừa uống nước vừa trò chuyện vui vẻ, không để ý Đăng Khoa đã đến từ lúc nào, từ nãy giờ cứ nhìn hai người cười nói với nhau. Đăng Khoa bỗng thấy khó chịu khi thấy Tường Vy và Thành Thành có vẻ thân thiết. Lúc này, Thành Vũ cũng vừa đỗ xe xong, đi vào công ty, thấy thế liền lên tiếng.

- Đi lên phòng thôi, anh nhìn gì vậy?

Đăng Khoa không nói không rằng, bỏ đi ra ngoài, anh vừa đi vừa nói với lại.

- Còn sớm mà, đi uống ly cafe rồi làm việc.

Đăng Khoa kéo ghế ngồi ngay bên cạnh bàn Tường Vy, Thành Vũ cũng bước đến, chuẩn bị ngồi xuống, thì thấy cô ngồi bàn bên cạnh, liền chào hỏi.

- Ơ Tường Vy à, nãy giờ anh không thấy.

Thấy Đăng Khoa nãy giờ cứ hướng ánh mắt trìu mến về phía Tường Vy, Thành Thành liền lên tiếng.

- Không phải chứ, chưa đến giờ làm việc mà, anh không cho nhân viên uống ly cafe với bạn bè luôn à?

Đăng Khoa cũng trả lời, ánh mắt không rời khỏi người con gái mình yêu, cô ngượng ngùng chỉ muốn uống cho nhanh rồi đi lên phòng làm việc.

- Tôi cũng uống cafe thôi mà! Cậu cứ kệ tôi.

Thành Thành cũng gật gù, muốn nghĩ cách khiêu khích Đăng Khoa, lúc này có cô gái ôm giỏ hoa đi tới, anh nảy ra ý gì, liền gọi cô gái ấy đến bàn. Đoạn anh chọn một bông hoa hồng rồi tặng Tường Vy, và nói.

- Anh tặng em! Xem như hôm nay là buổi gặp mặt chính thức của chúng ta nhé! Đây mới là phong cách của anh.

Tường Vy cũng vui vẻ đón lấy, cô tươi cười trả lời.

- Cảm ơn anh, em thích nhất là hoa hồng đỏ.

Thành Vũ đành ngồi im lén lút quan sát thái độ của Đăng Khoa. Thấy Tường Vy vui vẻ, anh cũng mỉm cười theo, cô gái cầm giỏ hoa đi ra thì Đăng Khoa liền lên tiếng giữ lại.

- Khoan đã! Tôi mua hết chỗ hoa này, tặng cho cô gái đó.

Người bán hoa cảm ơn rối rít rồi bó hoa thành một bó lớn, đưa cho Tường Vy, cô bỗng thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, nhưng cũng rón rén đón lấy bó hoa và lí nhí cảm ơn Đăng Khoa, cô nhìn xuống bó hoa mỉm cười hạnh phúc.

Đăng Khoa cũng bất giác cười theo, nếu biết trước em thích hoa như vậy, anh đã tặng cho em mỗi ngày. Thấy thái độ của Đăng Khoa, Thành Thành hậm hực, liền đứng dậy.

- Em đợi anh tí, để anh qua shop đằng kia.

Đăng Khoa cũng liền lên tiếng.

- Thành Vũ, cậu sang đó thương lượng mua lại shop hoa cho tôi, tặng hết cho Tường Vy.

Thành Vũ bỗng thấy buồn cười với hành động ghen tuông của Đăng Khoa, nhưng vội đưa tay lên miệng kiềm lại. Thành Thành hết chịu nổi, chống ngang hông, cười nhạt rồi quay sang Đăng Khoa nói chuyện. Thấy không khí tự nhiên căng thẳng, Tường Vy vội ngăn lại, cô liền nói.

- Được rồi anh, hôm khác gặp nhau sau nhé. Tới giờ làm việc rồi, em phải lên phòng đây.

Đăng Khoa cười đắc ý cùng Tường Vy đi vào công ty, không quên liếc xéo Thành Thành một cái, anh ấy còn bực mình vì bị Đăng Khoa khiêu khích, liền nói với theo.

- Chiều tan làm anh sẽ đến đón em. Hẹn gặp lại em, Tường Vy.

Rồi anh cũng lườm Đăng Khoa trước khi đi ra xe của mình, trong lòng thầm nghĩ như vậy mới thú vị, để xem ai sẽ là người chiến thắng. Thành Thành đeo kính râm lên, rồi lái xe rời đi mất hút.