Ở phố đi bộ Nguyễn Huệ, Hội Trung Thu diễn ra rộn rã, đây đó là những chiếc lồng đèn sáng lung linh, người người chen nhau đông đúc, đám đông phấn khích khi có xe múa lân diễu hành đi qua.
Thuý Vy đang ngồi đợi Thành Vũ đi mua nước. Đêm nay đông người, nên xếp hàng hơi lâu, bỗng một cặp đôi tiến về phía Thành Vũ và chào hỏi.
- Thành Vũ mọt sách phải không? Khoẻ không bạn.
Thành Vũ giật mình quay ra, cũng lịch sự chào lại.
- Là cậu đấy à, ờ đã lâu không gặp.
Anh bạn khoác vai bạn gái ra vẻ, cô gái thì hơi ái ngại không dám nhìn. Thấy Thành Vũ cũng hơi liếc nhìn cô gái ấy, anh bạn liền nói tiếp.
- Sao hôm nay ngày vui mà đi có một mình vậy? Đừng nói đã lâu vậy rồi... cậu vẫn còn nhớ đến lớp trưởng của chúng ta nhé, người như cậu không có gia thế, không có sự nghiệp thì làm gì cô ấy chọn cậu, phải không?
Cô gái bối rối, cố kéo anh ta đi, nhưng anh ấy cứ đứng lại khiêu khích, có vẻ như cô ấy chính là lớp trưởng mà anh chàng nói tới. Thành Vũ hơi ngập ngừng một chút nhưng cũng từ tốn trả lời.
- Cậu hãy đối tốt với cô ấy, đừng mang cô ấy ra khiêu khích như vậy! Không còn gì nữa thì tôi đi trước. Tạm biệt.
Anh chàng vẫn không tha cho Thành Vũ, liền giữ lại.
- Đã lâu không gặp chỉ nói chuyện thế thôi à, đi qua kia nhậu một bữa, tôi mời. Ok chứ?
Bạn gái có vẻ không muốn nhưng anh ta vẫn nhướn mắt thách thức. Thành Vũ bỗng thấy khó xử thì Thuý Vy ở đâu bước đến và nũng nịu.
- Anh Vũ, sao mua nước lâu vậy? Em ngồi một mình tí thôi đã thấy nhớ anh rồi.
Thành Vũ tròn mắt nhìn sang Thuý Vy, cô liền nháy mắt ra hiệu, và quay ra tươi cười chào hỏi cặp đôi kia một tiếng.
- Chào anh chị, em là bạn gái của anh Vũ.
***
Tại tiệm mì Gia Ký.
Thành Thành và mẹ anh ấy cùng đến tặng quà Trung Thu cho dì Hạ. Dì nhìn Thành Thành một lượt rồi liền tươi cười, nói nhỏ với người bạn.
- Ôi trời, con trai bà đẹp trai, cao ráo như thế mà lo nó ế, bà lo xa rồi.
Quý bà cũng thở dài.
- Không lo nó ế, nhưng bây giờ lo nó bóng, con bé Thuý Vy dễ thương như thế mà không thành đôi được.
Dì Hạ bụm miệng cười.
- Đâu phải ép tụi nhỏ là được đâu. Ăn mì hoành thánh rồi về nhé, ông nhà đang làm mì rồi.
Nói rồi dì Hạ đi vào trong bếp, mẹ Thành Thành đến ngồi chung với anh ấy. Thấy anh chỉ dán mắt vào điện thoại bà lên tiếng trách móc.
- Này, có hai mẹ con, con nói thật cho mẹ biết, con không thích con gái phải không?
Anh giật mình, liền lên tiếng thanh minh.
- Tự nhiên mẹ hỏi thế, con trai mẹ mà "cong" thì không ai "thẳng" nhé!
- Thế tại sao con không đồng ý gặp mặt Thuý Vy.
Thành Thành thở dài, lại dán mắt vào điện thoại, bịa đại một lý do cho mẹ mình không truy hỏi nữa.
- Tại con đã có bạn gái rồi chứ sao.
- Đừng có lừa mẹ, mẹ sẽ nhờ dì Hạ mai mối cho con thêm vài đối tượng, đến khi nào con chịu cưới vợ thì thôi.
Thành Thành trợn ngược mắt, cảm thấy phiền phức, sẵn đang lướt facebook, anh liền nảy ra ý gì, lập tức quay điện thoại ra cho mẹ mình xem.
- Đây, bạn gái con đây, xinh phải không, hôm nào con dắt về ra mắt mẹ nhé, mẹ yên tâm đi.
Quý bà đang nheo mắt nhìn chăm chú vào điện thoại thì Tường Vy dắt An Nhiên bước vào tiệm mì, cô vui vẻ nói lớn tiếng.
- Xin chào cả nhà, ba con bảo mang bánh Trung Thu sang tặng mọi người đây!
Vừa lúc này, quý bà quay ra, bất ngờ khi thấy cô gái giống y chang trong hình, bà sửng sốt quay lại nhìn điện thoại, và lại nhìn Tường Vy một lần nữa cho rõ, tay cứ chỉ trỏ không nói nên lời. Còn Thành Thành thì từ lúc nào đã lấy một tay che mặt lại, không ngờ Tường Vy lại xuất hiện ở đây.
Tường Vy cũng phát hiện ra người quen, bất ngờ chú ý nhìn sang, Thành Thành cũng vẫy tay mỉm cười lại, không ai để ý ánh mắt quý bà sáng long lanh lên nhìn Tường Vy chăm chú.
***
Tại nhà hàng Vin-Chef Sài Gòn.
Cậu bạn thảy chìa khoá con Ford Ranger lên bàn rồi bắt đầu huyên thuyên.
- Nhà hàng này của người quen tôi, cậu thích ăn gì cứ thoải mái nhé! Tôi biết cậu từ hồi sinh viên, gia cảnh không khá giả gì, chắc chưa bước vào nhà hàng sang trọng như này lần nào đâu nhỉ?
Thuý Vy hết chịu nổi muốn dạy dỗ anh chàng một bài học, nhưng Thành Vũ đã ngăn lại, khẽ lắc đầu, Thuý Vy đành ngồi im lặng. Một lúc sau, quản lý nhà hàng đi đến và chào hỏi. Anh chàng được đà càng ra vẻ.
- Chủ tịch Vương là người quen của tôi, các cậu cứ thoải mái, không phải lo chuyện tiền bạc.
Thành Vũ cũng cười xã giao và chăm sóc Thuý Vy từng tí, cô cũng kết hợp ăn ý, nhìn cả hai như một cặp đôi hạnh phúc thật sự. Lúc này, bỗng nhiên chủ tịch Vương bước vào, nhân viên khúm núm cúi đầu, thoáng thấy bóng Thành Vũ, ông liền tiến đến.
- Chà! Thành Vũ, tôi đang định gọi cho cậu đi uống vài ly, hôm trước ở Đà Nẵng uống rượu với cậu rất vui.
Thành Vũ vội đứng lên bắt tay với chủ tịch Vương, trong sự ngạc nhiên đến tròn mắt của cả ba người trong bàn.
- Chào chủ tịch Vương, ông khoẻ không? Ngại quá phải từ chối ông rồi, một tí tôi phải đưa bạn gái về.
Chủ tịch Vương nhìn sang Thuý Vy đang rụt rè đứng lên chào hỏi, ông liền cười lớn sảng khoái.
- Ừm, cả hai trông rất đẹp đôi, Thành Vũ cậu thật may mắn, phải chúc mừng. Quản lý, mang món ngon nhất cho bàn đặc biệt này, không được tính tiền nhé!
Cậu quản lý lúc nãy cũng khép nép vâng lời.
Thuý Vy bấy giờ liền nhanh nhảu.
- Cảm ơn ngài! À chủ tịch Vương, bạn tôi cũng nói là người quen của ngài.
Ông Vương nhìn sang cặp đôi kia, thái độ ngờ ngợ dường như không quen biết, anh chàng cũng gãi đầu bẽn lẽn chào hỏi, chủ tịch Vương cũng lịch sự gật đầu rồi quay lại nói cười với Thành Vũ thêm vài câu trước khi rời đi.
Thấy cả hai sượng trân, Thuý Vy đắc ý, nhẹ nhàng đặt điện thoại của mình và chìa khoá xe Lexus lên bàn. Làm anh chàng một phen trố mắt ngạc nhiên, gương mặt cứ nghệch ra, không dám huyên thuyên gì nữa, anh ta thẹn quá hoá giận, liền công kích.
- Nhưng cậu còn yêu lớp trưởng đúng không, tại sao thời gian qua cậu không dẫn bạn gái đi họp lớp, cậu lừa ai, hôm nay ánh mắt cậu nhìn cô ấy đã nói lên tất cả.
Thuý Vy nhìn sang Thành Vũ với ánh mắt ái ngại, chắc cô gái ấy là người trong lòng Thành Vũ. Cô gái kia cũng khó xử, liền kéo tay anh chàng muốn rời đi.
Thành Vũ không nói không rằng lập tức ôm lấy Thuý Vy và đặt lên đôi môi cô một nụ hôn thoáng qua, lúc anh mở mắt ra đã thấy cô ấy kinh ngạc nhìn anh, cả hai cứ thế nhìn nhau.
Cô gái thấy thế lập tức kéo anh chàng rời đi mất hút. Chỉ còn Thuý Vy và Thành Vũ đứng lại ngượng ngùng. Phút chốc cô cảm thấy hai gò má nóng ran, ôm mặt đứng đó không biết nói gì.
***
- Anh xin lỗi, lúc nãy anh hơi đường đột.
Cả hai đang ngồi hóng mát ở bờ sông Sài Gòn, gió thổi mơn man. Lúc nãy Thuý Vy hoảng quá rưng rưng muốn khóc anh phải mua kem dỗ dành cô ấy.
Thuý Vy vừa ăn hết que kem, cũng quay sang lí nhí.
- Không sao ạ!... mà cô ấy là ai, sao bạn anh lại cứ hay cà khịa vậy?
Thành Vũ nhấc lại gọng kính và từ từ kể lại.
- Cô ấy là lớp trưởng thời sinh viên của anh, là một người xinh đẹp, tài giỏi, tính tình hoà nhã, là "crush" của bọn anh lúc bấy giờ. Lúc đó không hiểu sao cô ấy lại lựa chọn anh, anh mọt sách và nghèo nhất lớp.
Nói xong Thành Vũ lại cười trừ, Thuý Vy cũng im lặng lắng nghe.
- Cậu ta là công tử nhà có gia thế, cũng ái mộ cô ấy, nên đã bản lĩnh cướp cô ấy từ tay anh, trước chàng trai ga lăng, cung phụng mọi thứ để có bằng được người con gái mình yêu, cô ấy cũng xiêu lòng... lúc đó anh vừa không có tiền, gia cảnh cũng không bằng ai, nên chỉ đành chấp nhận sự thật.
Thành Vũ thở dài.
- Nhưng là chuyện lâu rồi, không hiểu sao cậu ấy lại cứ để bụng. Lần nào họp lớp cũng đem ra công kích.
Nghe đến đây Thuý Vy liền hỏi lại.
- Anh đã học trường gì?
- Anh học đại học bách khoa, sau đó được học bổng đi du học, và gặp anh Đăng Khoa rồi vừa học vừa làm việc với anh ấy, cho đến bây giờ.
Thuý Vy gật gù, tỏ vẻ ngưỡng mộ.
- Anh thật tài giỏi, thảo nào anh Đăng Khoa cũng hay khen ngợi. Chắc ba mẹ anh tự hào lắm.
Lúc này, ánh mắt Thành Vũ bỗng nhìn xa xăm và trải lòng mình.
- Anh cũng không chắc, ba anh đã bỏ đi lúc anh còn nhỏ. Rồi mẹ cũng đã có gia đình khác.
- Vậy anh có gặp lại ba mẹ mình không?
- Có khi anh đi thăm mẹ nhưng bà ấy luôn sợ gia đình mới của mình biết, chỉ vội vội vàng vàng nói vài câu ngoài cổng nhà rồi về... lúc đi du học anh cũng chỉ dám đứng từ xa len lén tạm biệt mẹ, đến giờ cũng chưa quay lại.
Nghe đến đây nước mắt Thuý Vy bất giác rơi, không ngờ anh lại giữ nhiều chuyện buồn như vậy, thảo nào nhìn anh luôn kín tiếng, không thân thiết với ai trong công ty.
Thấy Thuý Vy khóc, anh tưởng cô còn giận lại đưa ra một que kem, cô liền phì cười lên tiếng.
- Anh không ăn kem, sao lúc nào cũng mua hai phần.
- Nhưng em thích ăn kem nhất mà! Que kem phần anh cũng để dành cho em.
Thuý Vy vừa lau nước mắt vừa nói.
- Anh tưởng vài que kem thì làm em hết giận vì đã cướp nụ hôn đầu của em hả?
Thành Vũ tròn mắt, anh không biết đó là nụ hôn đầu tiên của Thuý Vy, anh gãi đầu, ấp úng, không biết phải làm thế nào, thì Thuý Vy liền quay qua ôm lấy gương mặt đang lúng túng của anh và hôn lên môi anh đáp trả, lại là một nụ hôn thoáng qua.
Cô dừng lại, thấy anh còn đang ngơ ngác, liền lém lỉnh nói.
- Anh đã cướp nụ hôn đầu của em, thì em phải lấy lại.
Thuý Vy cười và đắc ý quay đi, Thành Vũ lập tức kéo cô lại, ôm chặt vào lòng, cô ngơ ngác ngước nhìn anh, tim đập thình thịch, còn anh trao lại ánh mắt trìu mến và thì thầm.
- Lúc nãy đã giới thiệu em với chủ tịch Vương rồi, nói dối người lớn thì không hay đâu, hay chúng ta... yêu nhau thật đi.
Thuý Vy e thẹn, hơi gật đầu, rỏ vẻ đồng ý, Thành Vũ cũng mừng rỡ, cười tươi ra mặt. Thuý Vy xấu hổ lí nhí lên tiếng.
- Vậy, giờ không còn gì nữa... giờ về thôi, mai còn đi làm.
- Khoan đã, lúc nãy em hôn chưa đúng lắm, anh là tiền bối, để anh dạy em.
Nói xong Thành Vũ từ từ hôn lên đôi môi đang run rẩy của Thuý Vy, cô cũng ôm lấy anh và đáp lại, một nụ hôn thật sự, không chỉ còn là nụ hôn thoáng qua.
Trăng đêm Trung Thu thật đẹp, hứa hẹn một chuyện tình nữa cũng thật đẹp.