Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 60: Mưa Sao Băng



Trong căn phòng ấm áp, Thuý Vy đã ngủ thẳng cẳng, còn Tường Vy ôm bực mình cứ trăn qua trở lại, không ngủ được, cô liền bật dậy với lấy chai nước ấm nhưng đã cạn đáy, Tường Vy chép miệng, quyết định xuống bếp lấy thêm ít nước.

Ở bên ngoài, Nam Anh và Xuyến Chi cũng say khướt, chân thấp chân cao dìu nhau đi về. Xuyến Chi lảo đảo dựa vào bức tường, Nam Anh cũng chống tay nhìn cô ấy và nói.

- Này, lần sau uống rượu thì gọi em ra... con gái con lứa uống rượu một mình nguy hiểm lắm biết không hả?

Xuyến Chi cười và nói.

- Cậu còn nhỏ biết cái gì, uống một mình nó mới chill, mới chill, hiểu không?

- Hừ, chị lúc nào cũng xem em như còn nhỏ lắm... chị lớn hơn em có bốn tuổi thôi, làm như lớn lắm.

- Ờ, cậu không phải còn nhỏ, cậu là đứa con nít to xác, hay chọc giận tôi, ha ha!

- Em trưởng thành rồi, em là đàn ông, chị đừng xem thường em.

Xuyến Chi gật gù rồi lần mò đi về phòng, thì Nam Anh đã chặn lại, anh túm lấy hai tay Xuyến Chi và ấn vào tường, Xuyến Chi giật mình, lắp bắp.

- Cậu... định làm gì?

- Trời ạ, nhìn chị say thế này thật quyến rũ. Chị đi làm cũng hãy như thế này, đừng có ra vẻ bà chằn lửa được không?

Xuyến Chi đứng cứng đơ, sốc đến muốn tỉnh rượu, thấy Xuyến Chi không nói được gì, Nam Anh liền kề sát gương mặt cô ấy và nói nhỏ.

- Chị tưởng cuối tuần em hay rủ đi xem phim là bị con gái cho leo cây thật à, em đâu mất giá tới mức đó. Chị thật sự không nhận ra à?

Xuyến Chi gằn giọng nói.

- Cậu định làm gì? Cậu dám làm gì tôi, tôi cắn chết cậu.

Nam Anh mỉm cười và trả lời.

- Vậy đêm nay, em không muốn sống!

Nói xong, anh liền tháo kính của Xuyến Chi ra, hôn lên đôi môi mềm của cô một nụ hôn, cô sững sờ đứng yên không chớp mắt, nhưng rồi cũng nhanh chóng ôm lấy Nam Anh đáp trả, cả hai hôn nhau nồng cháy, tay Nam Anh lần tới cánh cửa một căn phòng trống, anh liền mở cửa và ôm lấy Xuyến Chi đi vào, cả hai vẫn còn đang trao nhau nụ hôn mãnh liệt, và đóng sầm cửa lại.

Không ai biết Tường Vy đang đứng bụm miệng, nín thở, nấp sau bức tường và vô tình chứng kiến toàn bộ sự việc. Nghe tiếng đóng cửa, lúc này cô mới rón rén đi xuống bếp.

Trời đã khuya, bên ngoài trăng đã lên cao, thấy rõ ngọn thông reo vi vu trước gió, chốc chốc trên nền trời lại xẹt qua một vệt sao băng, Tường Vy bất ngờ trước cảnh tượng kì vĩ, đứng thích thú ngắm nhìn qua ô cửa sổ.

- Không ngờ thức khuya vậy lại hay nha!

Tiếng nước sôi làm cô giật mình, vội chạy đến rót nước vào ly giữ nhiệt, bỗng một tiếng nói vang lên.

- Ơ! Sao giờ này em chưa ngủ?

Tường Vy giật thót mình, làm nước nóng bắn vào tay, cô bất ngờ ôm lấy tay mình xuýt xoa thì Đăng Khoa đã chạy đến, ôm lấy cô và đi đến vòi nước, anh liền xả vòi nước lạnh và cho tay Tường Vy vào, cô đứng trong lòng anh và ngước lên hỏi.

- Sao anh cũng chưa ngủ?

Đăng Khoa không nói, chỉ lo lắng vết bỏng cho Tường Vy, đôi tay cô ấy giờ lạnh buốt, anh vội lau khô và ấp ủ trong bàn tay ấm áp của mình.

- Hơi lạnh, nhưng sẽ làm vết bỏng không bị sưng.

- Cảm ơn anh!

Đăng Khoa dựa vào bàn, kéo Tường Vy sát về phía mình và thì thầm.

- Anh không ngủ được, em cũng vậy à?

Tường Vy cúi mặt xuống khẽ gật đầu.

Anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gương mặt mịn màng của cô và nói.

- Anh xin lỗi vì đã to tiếng với em! Em đừng hiểu lầm chuyện anh và Gia Kỳ, lúc nãy áo anh dính rượu vang nên mượn áo của quản lý thay ra thôi. Không phải như em nghĩ.



Tường Vy lúc này mới ngước lên và nói.

- Em cũng không phải đi tìm anh Thành, em đi dạo một mình và vô tình gặp anh ấy ở buổi nhạc hội thôi.

- Em đã đi dạo một mình à?

Tường Vy liền buông một câu giận dỗi.

- Vốn định cùng anh đi xem nhạc hội, đi dạo bờ hồ, đi thưởng thức ẩm thực đường phố, còn có ngắm trái tim Đà Lạt nữa, nhiều chuyện muốn làm cùng anh... nhưng anh mắc chăm sóc Gia Kỳ rồi, thì em đi một mình chứ sao!

Đăng Khoa bỗng chạnh lòng, ngàn lần thấy có lỗi, anh đang nắm chặt tay Tường Vy, bỗng buông ra lấy từ trong túi áo một vật gì đó. Rồi anh ân cần cúi xuống đeo lên cổ cô sợi dây chuyền tình yêu mà hôm đó cô trả lại cho anh.

- Xin lỗi em nhiều, chắc em buồn lắm, thật ra anh cũng định hẹn em ở nơi nào đó thật lãng mạn và trả lại vật này cho em, từ bây giờ đừng tuỳ tiện tháo nó ra nữa nhé!

Tường Vy cúi xuống khẽ sờ lên sợi dây chuyền, không biết phải nói gì, thì Đăng Khoa đã nói thêm.

- Bây giờ cũng còn thời gian, giờ em muốn làm gì cùng anh nữa không? Anh sẽ dành hết đêm nay cho em.

- Thật không?

Đăng Khoa gật đầu chắc nịch và lại nở một nụ cười chiều chuộng.

***

- Điều em muốn làm... là ngắm sao băng hả?

Đăng Khoa đứng bên cửa sổ chép miệng, đêm khuya thanh vắng, trăng sáng lãng mạn, chỉ có hai người ở với nhau, em lại chỉ bắt đứng ngắm sao băng với em. Tường Vy đứng bên cạnh cũng ngó nghiêng ra cửa sổ và nói.

- Dạ, lúc nãy em thấy có sao băng mà, sao giờ không thấy nữa, em còn chưa kịp ước điều gì.

Đăng Khoa phì cười, không ngờ tâm hồn cô còn trẻ con như vậy, tin những điều này. Anh đưa đồng hồ lên xem và nói.

- À anh đọc báo đêm nay có mưa sao băng, cũng sắp đến giờ rồi, chắc anh giúp được em, đi theo anh!

Nói đoạn, anh nắm tay Tường Vy đi về hướng tầng gác mái. Bước lên cầu thang tối mịt, Tường Vy hơi run.

- Anh dẫn em đi đâu? Đáng sợ quá!

- Em chịu khó một tí thôi, đến rồi đây!

Đến hết cầu thang thì đến căn phòng trên tầng gác mái, căn phòng sạch sẽ và không nhiều đồ, chỉ có một cái giường và bàn ghế ngay cửa sổ lớn, ánh trăng chiếu qua cửa sổ làm căn phòng trở nên huyền ảo.

Đăng Khoa lục lọi trong thùng gỗ một tí, Tường Vy cũng tò mò đến xem, cô cầm một cái hộp lên và từ từ hỏi.

- Cái gì đây anh?

- Em mở ra xem, anh cũng không biết!

Vừa mở ra thì một lò xo đầu yêu quái mắt trợn tròn bật lên, cô hoảng hồn quăng đi và hét toáng, Đăng Khoa thì ngồi một bên ôm bụng cười, Tường Vy nổi giận đấm thùm thụp vào lưng anh.

- Rõ ràng anh biết còn giả bộ.

Nhìn lại bên trong thật nhiều món đồ chơi, từ hộp bí mật, đến kính vạn hoa, một vài cuốn sách đã cũ, quả bóng, chiếc xe con con...thấy Tường Vy tò mò anh liền giải thích.

- Toàn là đồ chơi của anh và anh trai lúc nhỏ đấy, để xem có gì cho An Nhiên không, à cái kính vạn hoa này ở bên Pháp đấy, anh thích nhất nên lúc nhỏ luôn mang theo bên mình, mang luôn về đây. Để xem xem...

Nói đoạn, Đăng Khoa đưa ống kính lên và nhắm một mắt lại, xoay xoay ống kính ngắm nghía một chút, rồi anh cười nói.

- Vẫn còn tốt, để anh tặng An Nhiên, cho con bé khám phá.

Tường Vy lặng người, ngắm một lượt các kỷ vật của anh, cảm thấy như đang nhìn về quá khứ, và hiểu thêm một chút về anh nữa vậy. Đến khi Đăng Khoa gọi, cô mới giật mình đi đến, Đăng Khoa đang lắp ráp kính thiên văn một chút, Tường Vy tràn đầy ngạc nhiên.

- Anh còn có thú vui này nữa hả?



- Ừa, lúc nhỏ anh và anh trai cũng thường trốn lên gác mái săn sao băng, không phải lúc nào cũng có đâu, em may mắn lắm đó. Cái này cũng lâu lắm rồi, hi vọng còn tốt.

Đăng Khoa vừa nói vừa ngồi chỉnh lại ống kính một chút, có vẻ ổn rồi, anh liền gọi Tường Vy đến.

- Em đến đây!

Chỉ có một cái ghế, Tường Vy đang lóng ngóng không biết nên làm thế nào, thì Đăng Khoa liền chồm tới, kéo cô lại, ngồi trong lòng mình, cô hốt hoảng đứng dậy, thì anh nhanh chóng vòng tay qua eo cô giữ lại.

- Em xem thử đi! Thấy gì nào?

Tường Vy cũng rón rén xem một chút, anh cũng nghiêng người qua ngắm cô gái bé nhỏ đang ngồi trong lòng anh, chợt Tường Vy reo lên.

- Trời ơi! Mặt Trăng nè! Cái kính này xịn ghê.

Cũng đoán được cô sẽ phấn khích lắm, anh liền nở nụ cười trìu mến, và đưa tay vuốt lại mái tóc, vén qua một bên vai. Tường Vy ngượng ngùng ngồi im lặng. Đăng Khoa khẽ lên tiếng.

- Lúc nãy em chưa kịp ước, nếu giờ có sao băng em sẽ ước gì?

- Ước gì... em được đi ngắm cực quang ở Iceland.

Đăng Khoa bật cười.

- Đơn giản vậy thôi à?

- Em vốn là người thích đi du lịch mà, lúc trẻ em từng có ước mơ được một lần đi ngắm cực quang đó... nhưng giờ có An Nhiên, con bé còn nhỏ quá, không thể bắt nó đi theo em được.

Đăng Khoa vuốt ve gương mặt mịn màng của Tường Vy, ước mơ của em vốn cũng thật bình thường, không có gì cao sang. Anh bỗng cảm thấy đêm nay trông cô ấy thật xinh đẹp, thuần khiết dưới ánh trăng khuya. Đăng Khoa thì thầm.

- Đợi An Nhiên lớn một chút, chúng ta cùng đi!

Tường Vy quay sang nhìn Đăng Khoa, lời nói tuy không chứa đầy hứa hẹn, nhưng như một lời khẳng định nhẹ nhàng đủ để người khác cảm động, anh cũng liếc xuống đôi môi đang khép hờ của cô, không cưỡng lại được, anh liền tiến tới, Tường Vy nhanh chóng né ra, và che môi anh lại, cô nheo mắt nói.

- Em còn để bụng chuyện anh và Gia Kỳ đó, cô ấy rất thích hôn anh, anh có động lòng không?

Đăng Khoa phì cười, lấy tay Tường Vy xuống và nói.

- Có hai lần thôi mà, anh hứa không để cô ấy làm vậy nữa, xin lỗi em.

Tường Vy khoanh tay lại và nói.

- Hai lần hả? Vậy là quá nhiều rồi, trong tiếng Anh hai lần, là số nhiều rồi.

- Em còn ghen à? Mà đó cũng không phải là hôn đâu, hôn là như thế này nè...

Dáng vẻ ghen tuông đáng yêu của Tường Vy khiến anh không thể kiềm lòng, anh ôm lấy gương mặt thanh tú, tay kia vẫn giữ eo cô, và đặt lên đôi môi ngọt ngào một nụ hôn. Cô cũng ngả đầu lên vai anh, nhẹ nhàng đáp lại, hương vị đôi môi Tường Vy khiến anh như bị nghiện, cứ muốn hôn mãi, không dừng lại.

Đăng Khoa bỗng ngừng lại một tí, muốn nói điều gì đó, thì Tường Vy đã phát hiện có sao băng, cô vội quay ra và nói.

- Tới giờ mưa sao băng rồi kìa!

Đăng Khoa xem lại đồng hồ và nói.

- Còn nửa tiếng nữa, em đói không?

- Em hơi khát, lúc nãy bị bỏng rồi quên uống nước luôn.

- Chờ anh một tí.

Đăng Khoa đi xuống bếp lấy nước và một ít điểm tâm đi lên, thì đã thấy Tường Vy nằm trùm chăn ngủ thiếp đi. Anh đến bên cạnh lay cô dậy nhưng không được, nhìn gương mặt thiên thần đang say giấc anh cũng không nỡ làm phiền.

- Gì vậy chứ? Lần trước anh đã nói sẽ đưa em đến nơi thật đẹp, nơi này cũng đủ đẹp thì em lại lăn ra ngủ, đúng là giỏi làm người khác mất hứng.

Ngoài cửa sổ, mưa sao băng bắt đầu rơi, từng vệt sáng xẹt ngang bầu trời, khung cảnh trở nên lãng mạn và huyền bí. Đăng Khoa quay ra ngắm một tí rồi nói khẽ.

- Ước được ở cạnh bên em và An Nhiên, suốt đời!