Hôm nay là sinh nhật Đăng Khoa, nhà hàng Rose Home đã mở cửa đón khách. Chiếc du thuyền rộng lớn, gồm có ba tầng, được trang trí bởi vô số chậu hoa hồng ecuador đỏ thắm, đúng với cái tên Rose Home. Không gian mở thoáng đãng, ngắm nhìn được toàn cảnh hoàng hôn Sài Gòn thơ mộng.
Chiều dần buông xuống, vô số dây đèn vàng giăng khắp du thuyền được bật lên. Không gian trở nên thật ấm áp và lãng mạn. Hứa hẹn một buổi tiệc sinh nhật thân mật, ấm cúng.
Bên trong chỉ có mười bàn được trang trí để đón tiếp khách mời, là những khách hàng thân thiết và bạn bè của Đăng Khoa, tất nhiên không thể thiếu các thành viên trong gia đình Halles VietNam. Nhà hàng tạm thời chưa khai thác hết công suất, chỉ bắt đầu bằng bữa tiệc sinh nhật đầm ấm.
Các vị khách quý đã lần lượt đến đông đủ. Lấp đầy các bàn tiệc được trải khăn trắng sang trọng, trên bàn ăn còn khéo léo trang trí hoa hồng đỏ trong lồng kính thuỷ tinh, cùng vài ánh nến lung linh. Đăng Khoa đúng là tuýp người yêu cái đẹp. Bữa tiệc thật trang trọng và lãng mạn.
Tường Vy và các thành viên Halles cũng đã đến đông đủ, mọi người cùng ngồi với nhau. Bé An Nhiên cũng được Đăng Khoa đặc biệt phát thêm một thiệp mời. Hôm nay, cô bé mặc một chiếc áo đầm xoè màu xanh biếc lấp lánh kim tuyến, trên eo làm điệu với ruy băng lụa thắt nơ cũng màu xanh, với búi tóc cao trên đỉnh đầu cùng vương miện nhỏ xinh, trông như một nàng công chúa thực thụ.
Thấy cô bé xinh xắn, lanh lợi, mọi người ai cũng xúm xít hỏi mỗi người một câu.
- Con tên gì?
- Sinh nhật con hay sinh nhật ai mà con lộng lẫy quá vậy?
- Con xinh giống ai vậy?
An Nhiên cũng dõng dạc giới thiệu như một bà cụ non thực thụ.
- Dạ con xin giới thiệu, con tên An Nhiên, năm nay con bốn tuổi, con học trường mẫu giáo Hoa Lan. Rất vui được làm quen. Hôm nay sinh nhật chú Đăng Khoa, mọi người cứ tự nhiên nhé!
Ai nấy cũng bật cười với giọng điệu bà cụ non. Tường Vy cũng bịt miệng cười và hỏi nhỏ xem con gái bắt chước ai, An Nhiên cũng khai là nghe chú Thành Vũ tiếp khách nên học theo. Đúng là một cô bé lém lỉnh.
Xuyến Chi cũng chú ý đến An Nhiên, còn đặc biệt ngồi bên cạnh trò chuyện và lấy món ăn cho cô bé. Cô nghĩ có một đứa bé đáng yêu líu lo với mình hàng ngày như vậy cũng hay. Có lẽ mình cũng sẽ giống như Tường Vy, chỉ có hai mẹ con thủ thỉ qua ngày, nhưng có vẻ cũng không đến nỗi buồn tẻ nhỉ.
Tường Vy lúc này mới quan sát nhà hàng một lượt. Đăng Khoa này đúng là kiểu người lãng mạn, chọn nơi tổ chức sinh nhật cũng lãng mạn như vậy. Sao nãy giờ không thấy anh ấy nhỉ. Đang suy nghĩ vẩn vơ, thì cô bất ngờ thấy một đầu bếp đang bê món ăn đi ra, bóng dáng rất thân quen.
Chú ý theo dõi bước chân người đầu bếp lấp ló đằng sau nhiều người một hồi, cuối cùng cũng nhìn ra được đó đúng là Đăng Khoa. Thật bất ngờ vì anh đang khoác trên mình trang phục bếp màu đen, viền đỏ đô, với tạp dề cột ngang hông. Trông anh xuất hiện thật phong độ trong màu áo bếp trưởng. Đúng là gu của Tường Vy, cô cứ theo dõi anh với ánh mắt lấp lánh không rời.
Đăng Khoa cũng đảo mắt tìm bóng dáng người anh yêu. Và nhanh chóng bắt gặp ánh mắt của cô trong đông đảo khách mời. Hôm nay, cô ấy thật quyến rũ trong bộ váy hai dây màu xanh đậm cùng mái tóc búi rối nhẹ nhàng sau gáy. Tường Vy có vẻ thích những bộ áo màu lạnh, làm nổi bật làn da trắng mịn của mình, chưa thấy cô ấy mặc trang phục màu sắc bao giờ. Nhưng trông cô ấy thật hút ánh nhìn, khiến trái tim anh lại nhảy mừng khi bắt gặp bóng dáng thân quen.
Anh đi ngang qua và không quên lém lỉnh nháy mắt với Tường Vy một cái. Cô cũng mỉm cười hạnh phúc theo. Rồi cô quay lại chăm chú lấy thức ăn cho An Nhiên và trò chuyện với mọi người. Bỗng nghe tiếng Đăng Khoa vang lên ngay sau lưng.
- Mọi người đến đông đủ rồi à? Món ăn có hợp khẩu vị không. Đây là nhà hàng anh mới mở, có gì nhờ mọi người góp ý thêm!
Ai nấy đều ồ lên trầm trồ thán phục, Tường Vy cũng bất ngờ như mọi người. Không ngờ đây là nhà hàng của riêng Đăng Khoa, nhìn kỹ lại đúng là nhà hàng có mang phong cách của anh ấy, phong cách châu Âu, lãng mạn và ấm cúng. Đăng Khoa cũng cúi xuống và trêu An Nhiên.
- Trời! Hôm nay sinh nhật ai vậy An Nhiên, con xinh còn hơn nhân vật chính luôn đó!
- Một lát con sẽ phụ chú thổi bánh kem, đương nhiên phải ra dáng một chút. - An Nhiên cũng ngước lên hồn nhiên trả lời.
Tường Vy và mọi người lại phì cười, ủa biết người ta có cho thổi bánh kem không mà chuẩn bị sẵn rồi. Đăng Khoa cũng cười không nhịn được, anh véo đôi má bầu bĩnh của cô bé và nói nhỏ.
- Được rồi, một lát sẽ cho con thổi bánh, còn giờ cho chú mượn mẹ con một tí nha!
An Nhiên ngoan ngoãn gật đầu và tiếp tục dùng bữa. Tường Vy nghĩ là Đăng Khoa gọi mình đi tiếp khách cùng với Thành Vũ nên nhờ Thuý Vy trông An Nhiên một tí.
Quay lại đã thấy Đăng Khoa cúi người, đưa bàn tay ra lịch thiệp chờ đợi, Tường Vy cũng đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên và đứng dậy. Cô kiễng chân lên và thì thầm điều gì đó, Đăng Khoa cũng nghiêng đầu xuống lắng nghe.
- Không ngờ anh lại bảnh như vậy. Đúng là gu của em. Em hoàn toàn đổ gục rồi, bếp trưởng!
Đăng Khoa nghe xong liền nở nụ cười đắc ý. Đúng là đôi môi ngọt ngào làm anh say đắm, nói chuyện rót mật vào tai người khác như vậy. Đăng Khoa hôn nhẹ lên bàn tay mềm mại, và nắm tay Tường Vy đi sang bàn của mình.
Thuý Vy lấy đồ ăn cho An Nhiên, nhưng cô bé lại nũng nịu đòi Xuyến Chi không thôi. Thuý Vy cũng phải thắc mắc sao mới gặp mà An Nhiên lại thân thiết với cô ấy đến vậy. Lúc này, Thành Vũ cũng quay lại ngỏ ý muốn giới thiệu Thuý Vy với vài người bạn. Xuyến Chi cũng ra hiệu cho cả hai rời đi, để cô chăm An Nhiên cũng được.
Nam Anh cũng vừa ở đâu đi đến, anh mang theo nhiều bánh ngọt và dâu tây bày ra trước mắt An Nhiên. Cô bé thích thú reo lên, anh cũng tươi cười và xoa đầu cô bé đáng yêu vài cái. Đúng là con nít, dễ hài lòng với những điều bình thường, một chút bánh kẹo cũng làm cô bé reo lên sung sướng. Anh cùng Xuyến Chi cùng chăm sóc An Nhiên, khiến ai nhìn vào cũng tưởng một gia đình thực thụ. Một vị khách đi ngang và cũng phải thốt lên trước khi rời đi.
- Chà! Gia đình nhỏ đáng yêu quá!
Nghe đến đây, Nam Anh và Xuyến Chi nhìn nhau không chớp mắt, rồi cùng phì cười khi bị hiểu lầm. Trong lòng Xuyến Chi lại thấy chạnh lòng, khẽ sờ lên bụng mình và bỗng nhiên muốn tìm cơ hội nói cho Nam Anh biết sự thật. Dù cho anh có quyết định ra sao, cô cũng sẽ chấp nhận.
Một mình Tường Vy chẳng phải cũng nuôi nổi An Nhiên lớn lên và thông minh, đáng yêu như vậy sao. Xuyến Chi bỗng thấy có con cũng không phải điều gì đáng sợ, đã đến lúc phải đối mặt với sự thật.
- Một lát nữa ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Nam Anh hơi ngạc nhiên, nhưng cũng trả lời.
- Em cũng có chuyện muốn nói với chị!
***
Những người bạn thân thiết của Đăng Khoa đã đến đông đủ, cùng ngồi lại với nhau và trò chuyện vui vẻ. Thấy Đăng Khoa đang dắt một cô gái bước đến, ai cũng tò mò nhìn theo. Gia Kỳ cũng có mặt ở đó từ nãy giờ, cô cũng lườm Tường Vy và đưa ly rượu lên môi.
Tường Vy cũng đã nhìn thấy Gia Kỳ, đoán được bàn này là bạn bè Đăng Khoa, cô hơi ngượng nhưng cũng tự giới thiệu.
- Em chào mọi người, em là thư ký của...
- Các cậu đợi lâu không, đây là Tường Vy, bạn gái của mình. - Đăng Khoa liền cắt ngang và vòng tay ra sau lưng Tường Vy lên tiếng.
Cô ngơ ngác quay lại tròn mắt nhìn Đăng Khoa, anh cũng nhìn cô với ánh mắt hơi cười, và lịch thiệp kéo ghế ôm lấy vai Tường Vy ngồi xuống. Gia Kỳ cũng dừng ly rượu và liếc nhìn Tường Vy, anh cũng ưu ái cô ta quá rồi, còn giới thiệu trịnh trọng như thế. Cô ta có gì mà anh u mê đến thế. Rồi Gia Kỳ lại liếc đi chỗ khác uống cạn ly rượu đang cầm trên tay.
Bạn Đăng Khoa cũng hào hứng chúc mừng, người choàng vai, người bá cổ trêu vài câu. Anh cũng cao hứng, cùng uống cạn ly và trò chuyện vui vẻ với mọi người. Một cô bạn hào hứng lên tiếng hỏi.
- Anh cũng lớn tuổi rồi, chừng nào thì cho tụi em uống rượu mừng đây.
Bỗng Gia Kỳ chột dạ, quay sang nhìn Tường Vy. Thấy Gia Kỳ tỏ thái độ, Tường Vy cũng không muốn nói đến vấn đề nhạy cảm này nhiều, cô gãi đầu xua tay trả lời xã giao.
- Dạ, em chưa nghĩ đến...
- Năm sau nhé! Nhất định sẽ mời đông đủ các cậu, đừng hòng trốn đó.
Cả nhóm lại ồ lên, và nâng ly lên chúc mừng. Tường Vy thì ngơ ngác nhìn Đăng Khoa, anh ấy đang nói gì vậy không biết, sao lại trả lời tuỳ tiện như vậy. Một người bạn cũng vui vẻ cũng rót cho Tường Vy một ly, cô cũng nâng ly của mình lên, thì Đăng Khoa lại ngăn lại và thay bằng ly nước trái cây. Anh cụng ly cô một cái rồi nhìn cô với ánh mắt si tình và uống cạn ly rượu. Chắc hôm nay Đăng Khoa vui, nên cao hứng uống nhiều một chút.
Gia Kỳ cũng sững người nhìn Đăng Khoa. Mắt cô từ lúc nào đã hơi ướt. Hành động ân cần đó, ánh mắt si tình đó của Đăng Khoa bây giờ dành hết cho Tường Vy. Có cô ta ngồi bên cạnh, anh còn chẳng liếc nhìn thái độ của cô một cái. Anh còn định kết hôn với cô ta thật ư, cả hai đã thân thiết đến mức đó rồi ư. Anh từng muốn kết hôn với em kia mà, sao bây giờ lại là cô ta. Anh và cô ấy chỉ mới đây thôi, sánh được với tình cảm bao năm của chúng ta sao. Anh yêu cô ta nhiều lắm sao.
Đăng Khoa thì thầm với Tường Vy, ngỏ ý hãy đợi anh một tí, anh sẽ quay lại ngay. Và dặn dò nhân viên phục vụ bàn này cho đến khi anh quay lại. Tường Vy cũng vẫy tay chào tạm biệt anh ấy. Mọi người đang hào hứng bàn tán thì một người liền ra hiệu, và nhìn về phía Gia Kỳ, không khí bỗng nhiên chùn xuống. Tường Vy cũng im lặng ngồi yên, có vẻ đã đoán được mọi người đang bàn tán điều gì. Gia Kỳ nhoẻn miệng phì cười rồi tự tin nâng ly mời Tường Vy.
- Nãy giờ tôi chưa chúc mừng nhỉ, chúc mừng cả hai. Mọi người cũng uống đi chứ, hôm nay sinh nhật Đăng Khoa mà.
Tất cả cũng cười trừ rồi nâng ly của mình lên. Ánh mắt Gia Kỳ không rời khỏi Tường Vy. Cô nhấp môi rồi chợt lên tiếng.
- À, cô đi dự tiệc như vậy! Rồi ai ở nhà trông con gái vậy?
Câu hỏi bất ngờ làm ai cũng tròn mắt, nhìn về phía Tường Vy. Một vài người cũng đã bắt đầu xì xầm bàn tán, làm Tường Vy cũng thấy hơi ngượng, không biết phải trả lời như thế nào. Gia Kỳ bây giờ mới đắc ý uống cạn ly rượu của mình, để mặc cho mọi người xì xào bán tán.
Tường Vy không ngờ lại rơi vào tình huống xấu hổ như vậy. Không phải cô xấu hổ vì bản thân đã có một đứa con, chỉ sợ bạn bè Đăng Khoa sẽ nghĩ anh ấy lại quen một người không môn đăng hộ đối với anh ấy, ảnh hưởng danh tiếng Đăng Khoa. Cô cười trừ rồi ấp úng nói.
- À... thật ra... em...
Lúc này, An Nhiên ở đâu chạy qua, nắm tay Tường Vy và nũng nịu.
- Mẹ ơi! Con ra kia chơi với các bạn được không mẹ!
Mọi người đều dán mắt vào cô bé đang nắm lấy Tường Vy và gọi cô là mẹ. Tất cả như kiểu không còn nghi ngờ gì nữa, đều nhìn cả hai với ánh mắt ái ngại, một vài người thì cười xã giao rồi nói chuyện khác, sợ làm cô khó xử. Tường Vy thấy không khí trở nên ngượng nghịu, cô cũng xin phép đứng dậy và nắm tay An Nhiên rời đi.
- Em xin phép dắt con bé đi trước, anh chị đợi Đăng Khoa quay lại nhé!
Hành động luống cuống của Tường Vy làm phục vụ không chú ý, va phải cô làm hai ly rượu rơi xoảng xuống đất vỡ toang.