Em Là Định Mệnh Của Anh

Chương 94: Đám Cưới Ở Phú Quốc (3)



Camera đã ghi lại khoảnh khắc cầu hôn xúc động của Nam Anh. Người dẫn chương trình cũng cao hứng muốn tạo thêm cơ hội cho ai muốn thổ lộ lòng mình trong đêm nay.

Hội bà tám lại bắt tay vào hành động. Thành Vũ lén lút nói nhỏ người quay phim chĩa ống kính về phía Đăng Khoa. Còn Thuý Vy thì phối hợp giả vờ dẫn Tường Vy đến đứng gần anh ấy. Giúp cả hai thổ lộ tấm lòng của mình.

Nhưng một lần nữa, người tính không qua trời tính. Gia Kỳ ở đâu tiến đến và chúc mừng chuyện vui của công ty. Đăng Khoa cũng vui vẻ đứng trò chuyện cùng cô ấy, không biết hình ảnh cả hai đang được chiếu lên màn hình lớn.

Đám đông ồ lên phấn khích, và ekip của Gia Kỳ hứng khởi reo hò cổ vũ. Còn cả hai nhân vật chính này thì vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

- Tỏ tình đi anh ơi!

- Cầu hôn luôn đi anh ơi! Hình cưới có sẵn rồi!!!

- Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!!!

Đăng Khoa thấy hình ảnh mình và Gia Kỳ được ghi lại, anh bối rối tìm trong đám đông hình bóng người anh yêu. Chết rồi, hiểu lầm chồng chất hiểu lầm rồi. Anh nghĩ và đưa tay ra hiệu tắt camera đi.

Đoạn Gia Kỳ đưa ly rượu đang cầm cho người bên cạnh, và đưa hai tay lên ôm lấy gương mặt của Đăng Khoa. Ngay lập tức, bờ môi đỏ mềm mịn như nhung nhẹ nhàng đặt lên đôi môi của anh, một nụ hôn bất ngờ. Đăng Khoa không kịp phản ứng chỉ biết đứng yên sững sờ.

Hình ảnh nụ hôn của cặp đôi tiên đồng, ngọc nữ hiện lên rõ ràng trên màn ảnh. Mọi người đều vỗ tay chúc mừng một cặp đôi nữa trong niềm vui nhân ba ngày hôm nay. Hội bà tám nhìn Tường Vy với ánh mắt ái ngại. Còn cô cũng nở nụ cười buồn và vỗ tay nhè nhẹ chúc mừng theo đám đông đang phấn khích.

Mình đã làm được rồi, đã không còn thấy xúc động, không còn thấy khó chịu, không còn thấy muốn khóc khi nhìn thấy Đăng Khoa hạnh phúc bên người khác. Cô ấy yêu anh và chờ đợi anh suốt năm năm qua. Cô ấy yêu anh nhiều hơn em. Cô ấy cũng xứng đáng có được cái kết hạnh phúc. Cả hai thật sự rất xứng đôi, ban đầu gặp Gia Kỳ, em cũng đã nghĩ như thế.

"Chúc anh hạnh phúc dưới mái ấm có nhiều phiên bản Khoa nhí vây quanh."

Thấy cả hai đang đứng nói điều gì đó, có lẽ là tỏ tình với nhau, có lẽ là cầu hôn nhau. Tường Vy không muốn nghĩ thêm nữa. Cô thở dài và lặng lẽ quay đi. Thuý Vy toan đuổi theo nhưng hội bà tám ngăn lại nói cứ để cho cô ấy ở một mình.

Gia Kỳ cầm tay Đăng Khoa và mạnh dạn thổ lộ lòng mình.

- Năm năm trước nếu em nói "em đồng ý" thì có phải chúng ta đã sớm mặc lễ phục cưới cùng nhau rồi phải không. Lần đó là anh tỏ tình với em, cầu hôn em. Hôm nay, hãy để em!... Anh đồng ý làm người yêu em nha!

Trước đông đảo mọi người, Đăng Khoa cảm thấy khó xử, sợ từ chối không khéo sẽ làm Gia Kỳ mất mặt trước tất cả. Anh thở dài và trả lời.

- Chúng ta... nên nhường sân khấu lại cho nhân vật chính nhé!

Rồi Đăng Khoa giơ tay ra hiệu cho máy quay dừng lại. Người quay phim cũng chĩa ống kính về hướng cô dâu chú rể đang tay trong tay hạnh phúc nói cười. Anh buông tay Gia Kỳ ra và nói mình phải đi tiếp khách. Anh quay đi cố cố tìm Tường Vy trong đám đông người qua lại.

Các cô gái phòng nhân sự liền ập tới vây quanh và kéo anh ra khỏi đám đông. Chỉ anh đi về phía biệt thự bờ biển. Đồng đội này thật tuyệt, thật hiểu ý Tổng giám đốc của mình.

- Tường Vy đi về hướng này!

Gia Kỳ đứng thẩn thờ một lúc, cảm thấy không cam tâm khi bị Đăng Khoa từ chối. Chẳng phải bây giờ anh không còn mối quan hệ gì ràng buộc sao, sao lại không chấp nhận em. Em từ bỏ tự trọng, mở lời trước mà anh lại dửng dưng như vậy sao.

Quay lại đã thấy anh đi về hướng bờ biển, cô liền rẽ đám đông đi theo, muốn một câu trả lời rõ ràng từ anh. Giây phút thấy anh mặc lễ phục chú rể, trong lòng cô lại tham lam muốn anh chỉ là chú rể của mình, không muốn anh thuộc về ai khác.

Mặt biển về đêm, sáng lấp lánh một vùng bởi ánh trăng xanh đang từ từ nhô lên cao. Ánh sáng dịu dàng ôm lấy bờ biển, thấy rõ con sóng bạc đầu đang dập dìu xô vào bờ đá và lập tức vỡ tan ra thành từng mảng trắng xoá.



Không gian lãng mạn, huyền ảo chỉ nghe âm thanh xào xạc của tiếng sóng vỗ bờ và dường như nghe được tiếng hát của Nàng Tiên Cá. Nàng ấy có đang nấp ở bờ đá nào đó và cất tiếng hát cho hoàng tử của nàng nghe không. Tường Vy đứng trên lan can biệt thự lặng ngắm không gian huyền bí và bật cười với suy nghĩ của mình.

Cô thở dài và ngẫm nghĩ, có lẽ không phải tự nhiên mà cô lại thích truyện Nàng Tiên Cá. Nàng ấy hi sinh mạng sống của mình để đổi lại hạnh phúc cho người mình yêu. Cũng giống như cô, đổi lấy tình cảm của mình để mang hạnh phúc đến cho Đăng Khoa. Để anh ấy yên tâm xây dựng được một gia đình hoàn chỉnh.

Còn cô, có lẽ cũng sẽ hạnh phúc, theo một cách khác, với An Nhiên của cô và gia đình thân yêu như cuộc sống trước đó chưa có Đăng Khoa.

Tình cảm của anh dành cho anh vẫn như vậy, nhưng có điều em giấu đi không còn thể hiện cho anh biết. Nếu anh biết, anh sẽ lại day dứt. Anh nên quên em đi và hãy hạnh phúc bên người anh yêu, nhé!

Đăng Khoa chầm chậm bước đến căn biệt thự. Anh nhìn quanh không biết cô đã đi đâu. Vừa định cất tiếng gọi thì đã nghe giọng Gia Kỳ vang lên.

- Anh Đăng Khoa!

Vừa nghe người khác gọi tên anh, Tường Vy cũng giật mình, cô vội nép vào bức tường để hai người đó không phát hiện ra mình.

- Sao em lại ở đây?

Vừa dứt câu Gia Kỳ đã ép sát Đăng Khoa vào bức tường và hôn anh say đắm. Dường như mọi uất ức khi nãy đều dồn hết vào nụ hôn của cô. Không nghe cả hai nói gì nữa, Tường Vy vội đưa hai tay lên bịt miệng lại để ngăn cảm xúc của mình lúc này. Không hiểu sao cô lại hồi hộp, tim đập thình thịch.

Đăng Khoa ôm lấy đôi vai Gia Kỳ giằng cô ấy ra và ấn vào tường, muốn trấn an cô. Nhưng chưa kịp nói gì thì chuông điện thoại Tường Vy reo lên. Cô hốt hoảng muốn tắt đi nhưng không kịp. Cô nhắm nghiền mắt nghiến răng muốn đập luôn cái điện thoại. Đành phải lộ diện, không thể trốn nữa rồi.

Vừa lú ra khỏi góc khuất, cô đã thấy Đăng Khoa ép sát Gia Kỳ vào bức tường. Không ngờ lại gặp Tường Vy ở đây, Gia Kỳ liền giả vờ lấy ngón cái quẹt đôi môi đỏ nhung của mình và chỉnh trang lại váy áo. Thấy mình như kỳ đà cản mũi cả hai, cô luống cuống lên tiếng.

- Xin lỗi... em không cố ý nghe lén... à không, em đứng đây nãy giờ... xin lỗi! Em đi trước đây!

Nói xong, cô vội chạy lướt qua người Đăng Khoa và không quay đầu lại, cứ thế mất hút trong đêm tối. Nghe những lời nói run run của Tường Vy, trái tim Đăng Khoa cũng như vỡ nát. Anh toan đuổi theo giải thích không để cô hiểu lầm thêm thì Gia Kỳ rưng rưng kéo tay anh lại.

- Thấy cô ta, anh không còn để ý tới em nữa sao?

- Xin lỗi em... anh đã phụ tấm lòng của em! Em say rồi về nghỉ ngơi đi. Anh đi trước! - Đăng Khoa nói nhanh và giằng tay ra đuổi theo Tường Vy.

Gia Kỳ đứng lại và đau khổ bật khóc. Cô ta nhíu mày một cái anh đã lo lắng đi tìm, còn em đau lòng, em khóc anh cũng dửng dưng như không thấy. Thật không công bằng. Em và cô ta đều phạm chung một sai lầm, sao anh lại vứt bỏ em, còn cô ta được nhận nhiều tình cảm của anh như vậy. Thật không công bằng với em.

***

Đăng Khoa về căn villa nhưng không thấy bóng dáng Tường Vy đâu. Anh lấy điện thoại ra gọi nhưng không ai nghe máy. Trong lòng rất nôn nóng giải thích tất cả. Nghĩ rồi anh lại chạy ra ngoài đi tìm cô.

Tường Vy ghé một quán bar bên bờ biển uống rượu một mình. Điện thoại cô gửi quầy sạc pin nên không hề biết Đăng Khoa gọi. Hết một ly rượu, cô lại gọi thêm một ly khác. Đêm nay phải uống thật say, về ngủ một giấc không suy nghĩ, mai sẽ trở lại bình thường. Nghĩ rồi cô lại đưa ly rượu lên môi uống cạn.

Một chú cún con ở đâu chạy tới và phóng lên ngồi ghế bên cạnh cô. Tường Vy cũng phát hiện ra và cô bật cười nói chuyện với nó. Có lẽ những tâm sự của cô giờ đây không thể nói cùng ai. Chỉ đành mượn chú cún để nói ra cho nhẹ lòng.

- Ở đâu lạc tới đây vậy? Uống rượu không. Rượu làm cho người ta quên đi nỗi đau rất tốt đó!

Chú cún giương đôi mắt tròn và nghiêng đầu, có lẽ không hiểu Tường Vy nói gì. Cô xoa đầu chú cún và tiếp tục.

- Nhìn mặt mày ngốc quá, chắc nói mày cũng không hiểu đâu. Không uống rượu thì về với chủ nhân của mày đi!



Thấy chú cún vẫn cố chấp ngồi lại, cô bỗng thấy được an ủi phần nào, có nó ngồi bên cạnh, ít nhất cô cũng không cảm thấy cô đơn. Thấy cây đàn guitar dựng bên cạnh, cô bỗng nảy ra ý gì, liền cúi xuống hỏi nhỏ.

- Không uống rượu thì nghe tao hát nha! Mày muốn nghe bài gì nào?

Đoạn cô cầm cây đàn lên và chỉnh dây lại, chú cún con bỗng gâu lên một tiếng. Tường Vy cũng gật gù và trả lời.

- Tao cũng đang định hát bài đó đó. Nghe nhé!

Đoạn cô vắt chéo chân và bắt đầu dạo đàn, là bài "Safe And Sound" giai điệu buồn tha thiết. Cô vừa nhìn chú cún vừa cười buồn ngân nga ca khúc. Chú cún cũng ngơ ngác vểnh cổ lắng tai nghe.

"I remember tears streaming down your face when I said I'll never let you go

When all those shadows almost killed your light

I remember you said don't leave me here alone

But all that's dead and gone and passed tonight"

Đăng Khoa từ lúc nào cũng đã đứng ở quầy bar. Anh ngẩn ngơ theo dõi bóng dáng bé nhỏ đang thản nhiên ôm đàn, hát một bài hát buồn da diết. Dáng vẻ như đang giấu hết nỗi cô đơn vào sâu tận đáy lòng lòng, và cất lên nỗi lòng theo từng câu hát.

Sao trông em ngồi một mình cô đơn đến thế. Em có chuyện gì không thể nói với anh phải không. Thấy anh và Gia Kỳ em cũng đau lòng phải không. Em vẫn còn tình cảm với anh phải không. Nếu vẫn còn tình cảm sao em không nói. Nếu đã hết yêu, sao nhìn em lại nhiều tâm sự như vậy.

"...Just close your eyes, the sun is going down

You'll be alright, no one can hurt you now

Come morning light, you and I'll be safe and sound..."

Hát xong bài hát, cô cất đàn và xoa đầu cảm ơn chú cún vì đã lắng nghe. Đoạn cô uống cạn ly rượu còn dang dở trước khi ra về. Không biết đã uống bao nhiêu ly, Tường Vy liêu xiêu bước đi và xém chút va chạm với du khách trên đường.

Một bàn tay ấm áp đỡ cô lại, ngước lên đã thấy Đăng Khoa đang bảo vệ mình, cô ngơ ngác không hiểu tại sao anh ấy lại ở đây. Tường Vy vội giằng ra khỏi vòng tay anh và luôn miệng bảo không sao, nhưng Đăng Khoa ân cần trả lời.

- Em say rồi, để anh đưa em về!

Cả hai cứ thế chầm chậm dìu nhau trên bãi cát. Con đường tĩnh lặng chỉ còn nghe tiếng sóng biển vỗ bờ. Trăng giờ đã lên cao, ánh sáng chan hoà khắp mặt biển. Dọc dường không ai nói với ai câu nào.

Đến cửa phòng của mình, Tường Vy quay lại và nhẹ nhàng cất tiếng, cô cúi đầu mắt không dám nhìn anh.

- Cảm ơn anh đã đưa em về. Tạm biệt!

Nhìn cô bước vào trong và từ từ khép cửa lại, Đăng Khoa lại thấy không nỡ rờ xa. "Tạm biệt" ư, chúng ta từ lúc nào lại trở nên xa lạ như vậy.

"Anh không muốn chúng ta cứ thế rời xa nhau!"

Đăng Khoa ngay lập tức đưa bàn tay mạnh mẽ ra chặn cánh cửa không được khép lại. Tường Vy giật mình ngước lên nhìn anh, anh cũng nhìn cô say đắm và nhanh chóng bước vào và khoá cửa lại...