Em Là Hồng Tâm

Chương 33: Nói dối



Hoắc Dực Hành không biết tìm được số điện thoại của cô từ ai, mà cô cũng không tiện hỏi.

Sau khi quyết định chọn sáng chủ nhật sẽ gặp nhau Trác Mộng Nhan gọi báo với chị Thắm Ly đăng ký làm ca chiều.

8 giờ sáng chủ nhật, đã sang tháng tư, nhiệt độ có hơi oi bức. Trác Mộng Nhan mặc một chiếc váy suông màu kem đơn giản, tóc búi cao, để lộ ra khuôn mặt tinh xảo, ngọt ngào.

Trên xe bus, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô gái như búp bê Tây Dương.

Trác Mộng Nhan cố gắng không chú ý tới bọn họ, nhìn cảnh vật lướt qua bên đường. Xe bus đông người, không tránh khỏi động chạm da thịt.

Vừa nóng, vừa ngửi phải mùi mồ hôi, cô có chút đau đầu. Đúng lúc này tài xế dừng gấp cô suýt thì tuột khỏi tay cầm. Cùng lúc đó, sau mông bị bóp một cái. Trác Mộng Nhan hít sâu, mặt mày tái xanh ngoái lại nhìn, đó là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, khuôn mặt bặm trợn, vẻ ngoài thật khiến người ta không dám dính dáng tới. Trác Mộng Nhan cắn chặt môi, lườm kẻ đó cảnh cáo.

Cho đến khi sức chịu đựng của cô đã đến giới hạn, bàn tay kẻ đó ma sát từ mông di chuyển xuống giữa hai chân, Trác Mộng Nhan kinh hoàng hét: “Chú tài, dừng trạm kế tiếp.” Và may mắn trạm xe bus ở ngay trước mắt.

Có điều Trác Mộng Nhan cô không phải người sẽ chịu uất ức, trước khi rời khỏi, cô nghiến răng, tranh thủ khi mọi người đang nhường đường không chú ý đến mình, bằng tốc độ tên lửa, đầu gối nâng cao dùng sức húc vào hạ bộ của tên biến thái rồi lanh lẹ len qua đám đông thoát khỏi xe bus.

Cô gái nhỏ đứng ở dưới lề đường, môi nhếch lên nhìn tên khốn đang đau đớn ôm cái thứ giữa hai chân mình, cặp mắt hận như muốn nuốt chửng cô vào bụng. Và lần đầu tiên cô phá bỏ mọi hình tượng giơ ngón giữa với hắn ta.

Đến khi chiếc xe bus đã lăn bánh, cô mới thở nhẹ ra một hơi.

“Nhóc con?”

Thân thể đông cứng, Trác Mộng Nhan hít sâu từ từ xoay người, ý cười gian manh treo trên môi anh hiển hiện rõ nét. Anh… thấy hết rồi.

Trác Mộng Nhan không biết làm sao, giống như đứa nhỏ làm chuyện sai trái bị phụ huynh bắt gặp. Cúi đầu, hai tay giấu ra sau lưng quấn chặt.

“Vừa rồi em đã làm cái gì?” Lôi Kình dựng xe bên đường, vừa vuốt tóc vừa đến trước mặt cô, anh khom người nhìn, phát hiện hai má, hai tai cô đều đỏ bừng.

Có thể khiến cô gái nhỏ ngoan hiền giơ ngón giữa, chắc chắn trên xe bus cô đã gặp chuyện không hay ho.

Lôi Kình thu lai nụ cười, kéo cô lại gần mình, quan sát từ trên xuống dưới, vừa ngó ra phía sau, máu toàn thân lũ lượt đẩy hết lên não. Lôi Kình chửi tục, nghiến răng kìn kịt: “Thằng khốn đó chạm em?”



Bị anh đoán đúng, Trác Mộng Nhan trước đó còn mạnh mẽ, bình tĩnh đáp trả lại kẻ xấu, giờ mới cảm thấy xấu hổ và tủi nhục. Cô nâng mu bàn tay lau mắt, có lẽ sự xuất hiện của Lôi Kình mới khiến cô trở nên yếu đuối thế này.

Giây sau đó thân thể rơi vào một bờ ngực rắn chắc, có hít mũi dụi cả khuôn mặt vào lòng anh. Mùi hương thuộc về riêng thiếu niên lần nữa chạy thẳng vào nơi con tim sớm đã không còn thuộc về chính mình.

Lôi Kình tức nghẹn một cục, bức bối kinh khủng nhưng trước mắt an ủi cô gái nhỏ đã. Thằng khốn đó, anh nhất định đánh thành đầu heo. Đánh cho không ngẩng đầu lên nổi. Nhất là cái bàn tay thối của nó, không chặt từng ngón thì không phải là Lôi Kình.

Người chờ ở trạm thấy cảnh cặp tuấn nam mỹ nữ ôm ấp giữa thiên hạ mà rung động, không kiềm được muốn quay lại tiếc là đã bị ánh mắt lạnh như băng của chàng trai cảnh cáo.

Dỗ cô nín rồi, Lôi Kình nâng mặt cô lên, anh ôn nhu hỏi: “Em đi đâu vậy?”

Cô không thể nói là mình có hẹn với Hoắc Dực Hành, đảo mắt một vòng vì chột dạ, cuối cùng nhỏ giọng nói dối: “Tôi đến nhà sách.”

“Nhà sách gần nhà em có mà?” Lôi Kình không phải nghi ngờ cô mới hỏi, anh chỉ thắc mắc.

Trác Mộng Nhan lại nghĩ ra ngay câu trả lời: “Sách tôi cần mua ở đó không có.”

Anh gật đầu ừ, ngón tay cái lau nước mắt cho cô. “Giờ đi nữa không?”

Đương nhiên phải đi, may là cô tranh thủ thời gian đi sớm nếu không đã muộn rồi. “Có.”

“Anh đưa em đến đó.”

Trác Mộng Nhan hoảng sợ, cô vội từ chối: “Không cần, anh có việc bận thì cứ đi đi, tôi bắt taxi đến đó, cũng gần tới rồi.”

Lôi Kình nhất định không chịu, cuối cùng Trác Mộng Nhan chỉ có thể cắn răng lên xe để anh đèo mình đi, cô thầm cầu nguyện Hoắc Dực Hành sẽ không đúng lúc xuất hiện ở cổng chính nhà sách.

May mắn hôm nay ông trời cũng không tệ với cô lắm, tạm biệt Lôi Kình cô toang chạy đi thì anh giữ tay cô lại.

“Sao vậy?”

Lôi Kình ho khan, hiếm khi bạn học Lôi ngại: “Phía sau mông em, có vết bẩn.” Nhắc tới Lôi Kình liền vứt tuốt ngại với ngùng gì đó luôn, cổ tức giận lại trỗi dậy.

Trác Mộng Nhan đỏ mặt, lui lại một bước rồi miễn cưỡng dùng tay phủi phủi mông.



Lôi Kình nhìn cô thế này, anh có chút buồn cười, cởi áo khoác da ra, lên tiếng: “Tới đây.”

Đợi cô rề rề đứng trước mặt, anh dùng áo da của mình bao quanh eo cô gái nhỏ. Siết chặt, xong.

“Được rồi.” Vuốt nhẹ mái tóc nâu mượt mà, anh cười yêu thương, hất cằm: “Đi đi.”

Trác Mộng Nhan “ừm” một tiếng, vẫy vẫy tay với anh mới chạy vào nhà sách.

Lúc Lôi Kình vừa chạy được một đoạn, anh vô tình liếc qua gương chiếu hậu, Hoắc Dực Hành mới bước xuống khỏi chiếc xe mà anh đã sớm quen thuộc. Anh còn đoán được tài xế là chú Mai.

Thằng đó cũng mua sách? Trùng hợp như vậy? Đương nhiên Lôi Kình rất tin tưởng Trác Mộng Nhan, cô sẽ không lừa anh.

Anh còn có việc nên không thể quan sát thêm, đành phải gạt xuống ngờ vực của bản thân, phóng xe đi.

Cả hai mua xong thì rời khỏi nhà sách, Hoắc Dực Hành nói gần đây có một quán cà phê yên tĩnh, có thể đến đó nói chuyện.

Trác Mộng Nhan đồng ý.

Ngồi yên vị tại bàn rồi, cả hai cũng chưa đi vào chuyện chính mà đợi phục vụ mang nước lên trước.

Ánh mắt từ trên khuôn mặt tinh xảo không khuyết điểm của người con gái chuyển dời đến đôi tay đang ôm lấy ly trà sữa, Hoắc Dực Hành lên tiếng: “Cậu không cần phải bài xích tôi như vậy.”

Hơi ngạc nhiên vì sự thẳng thắn của anh ta, sau đó lại cảm thấy hơi xấu hổ, cô cụp mi: “Cũng không hẳn là bài xích cậu.”

Thiếu niên cười khổ, bất lực thở dài một hơi: “Là vì Lôi Kình đúng không?” Như vô ý chạm phải chiếc áo da được khoác trên eo thon.

Cô không gật đầu cũng không lắc đầu, cô nói: “Có vẻ như anh ấy và cậu có xích mích?”

Đối với nghi vấn của cô, Hoắc Dực Hành không giải đáp ngay, anh ta buồn buồn nhìn dòng xe cộ qua lại bên ngoài khung kính. Lại vô ý mà chạm vào một hình ảnh mờ ảo in trên tấm kính, dù chỉ là ảnh ảo thì người con gái ấy vẫn xinh đẹp và hấp dẫn như vậy.

“Tôi là con của mẹ kế Lôi Kình.” Cuối cùng anh ta cúi đầu nhìn ngắm những ngón tay của mình, giọng thả một cách nhẹ nhàng.