Em Là Hồng Tâm

Chương 66: Anh sẽ yêu em mãi chứ?



Lưu Nhan Hi gọi điện cho cô hỏi thăm vài chuyện, lại nhắc đến Lôi Kình nhưng có vẻ bà rất ủng hộ việc cô và anh yêu nhau. Có chút ngạc nhiên, sau lại nghe bà nói đến chuyện chữa trị chân phải. “Tiểu Nhan, thi xong mẹ đưa con đi khám lại chân nhé?”

“Không phải mẹ đã biết chân con không thể chữa khỏi hẳn rồi sao? Huống chi… con cũng không để tâm chuyện múa nữa, tất thảy đều qua rồi.” Cô hơi xúc động, lời lẽ lại cứ thế thốt ra: “Kể từ ngày bố mẹ ly hôn…con đã không còn coi ballet là tín ngưỡng nữa.”

Đang ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ thì ai đó gọi đến, Trác Mộng Nhan không nhìn mà nghe máy.

“Tiểu Nhan, là anh.”

Hơi thở ngừng lại, cây bút trong tay cứ vậy rơi xuống bàn. “Anh… sao anh biết số điện thoại của tôi?” Cô đã cảnh cáo Lưu Nhan Hi không được cho Hoàng Nhậm Tuyền biết số điện thoại và cả địa chỉ căn hộ cô đang ở nhưng xem ra bà đã phản bội cô rồi.

Lưu Nhan Hi không phản bội con gái, là Hoàng Nhậm Tuyền lén lút lục danh bạ trong điện thoại của bà rồi tìm được số cô.

“Chuyện đó không quan trọng, anh chỉ nhớ em, muốn hỏi thăm em như thế nào thôi. Đừng đề phòng anh như vậy.”

Cô hít sâu, khuôn mặt lạnh tanh: “Tôi rất khỏe, cảm ơn.” Chuẩn bị ngắt cuộc gọi thì anh ta vội vàng gọi: “Tiểu Nhan, khoan.”

“Chuyện gì? Anh biết rõ tôi căm ghét anh ra sao mà…” Cô cố gắng kiềm chế lắm mới không lớn giọng mắng tên khốn đó.

Rồi cô nghe tiếng thở nặng nề bên kia đầu dây, sau đó anh ta nói: “Bố anh và mẹ em… đã làm thủ tục ly hôn.”

“Cái gì?” Trác Mộng Nhan ngạc nhiên đến mức không khống chế được âm giọng.

Lôi Kình không biết đã tới từ khi nào, anh đứng ở cửa phòng chờ cô nghe điện thoại xong.

“Không phải… không phải bọn họ rất tốt sao?”

“Xin lỗi Tiểu Nhan, là anh… anh đã phá hoại hạnh phúc bọn họ cũng là kẻ đã mạo phạm em.”



“Ý anh là gì?” Môi cô run run cố gắng thốt ra từng chữ, rồi cuối cùng cô rơi nước mắt nghe Hoàng Nhậm Tuyền đau khổ nói. “Anh không muốn sống mà ôm dằn vặt, cũng không muốn em mãi mãi căm hận, ám ảnh chuyện quá khứ. Anh… anh đã khai báo toàn bộ chuyện kinh tởm mà anh đã làm với em cho bố và mẹ em rõ. Sau khi biết nguyên nhân em kiên quyết rời khỏi nhà là vì anh, cô Lưu… cô ấy nổi cơn thịnh nộ rồi quyết tâm đòi ly hôn với bố.” Hoàng Nhậm Tuyền nhắm nghiền mắt, hai mắt anh ta cay xè, anh ta đứng trên ban công ký túc xá, ánh mắt vô hồn thả trôi giữa bầu trời không sao. Anh ta vốn không phải kẻ biến thái, kẻ khốn nạn như vậy. Chỉ vì những phút giây đánh mất lý trí mà phá nát toàn bộ cảm tình Trác Mộng Nhan dành cho mình. Cũng hủy hoại hạnh phúc mà bố mình khó khăn lắm mới sở hữu.

Anh ta thật sự hối hận, không phải hối hận vì yêu người con gái ấy mà là hối hận đã làm ra chuyện đồi bại trong quá khứ.

Đó là một buổi tối, thời điểm đó anh ta mới chuẩn bị lên năm hai đại học, không ở ký túc xá như những sinh viên khác mà vẫn ở nhà mình, đơn giản là anh ta muốn hằng ngày đều nhìn thấy cô gái nhỏ.

Hôm đó sau khi tham dự một buổi tiệc sinh nhật, anh ta có chút say rượu trở về nhà. Mà đúng lúc bố và mẹ kế đều đi vắng, anh ta cũng không có ý nghĩ xấu xa gì, chỉ là vui mừng vì hiếm khi được cùng cô có không gian riêng tư như vậy.

Trác Mộng Nhan từ trên gác đi xuống, mùi rượu xộc vào mũi, cô chớp mắt đến gần anh ta, lo lắng hỏi: “Anh uống rượu à?”

Cô mặc một chiếc đầm ngủ màu trắng rộng thùng thình, hoàn toàn kín kẽ, thế mà lọt vào trong mắt Hoàng Nhậm Tuyền lại cực kỳ quyến rũ, nhan sắc thiếu nữ mười sáu tuổi đang kỳ nở nộ, xinh đẹp lại xen lẫn vẻ ngây thơ khiến Hoàng Nhậm Tuyền không khống chế được mà nóng bừng cả người, bụng dưới căng ra, anh ta bị cồn quấy nhiễu nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo biết rõ mình đang muốn làm gì.

Trước dáng vẻ ngây ngô của cô, Hoàng Nhậm Tuyền chợt lao tới bế bổng cô lên.

Cô gái thét lớn, mặt mũi tái nhợt liên tục đánh vào vai vào ngực, thậm chí là vào khuôn mặt đẹp trai đó nhưng anh ta mặc kệ.

Đá cửa phòng, sập một cái, Hoàng Nhậm Tuyền quăng cô lên giường.

Muốn hôn môi cô nhưng Trác Mộng Nhan bặm chặt môi hết nghiêng mặt bên này lại nghiêng bên kia, tay chân còn liên tục kháng cự. Mà hành động phản kháng của cô càng kích thích con thú dục vọng trong người anh ta.

Anh ta xé nát bộ đầm ngủ của thiếu nữ. Tiếng vải rẹt một cái… Trác Mộng Nhan thét chói tai: “Hoàng Nhậm Tuyền, đừng.”

Anh ta như điên như dại, đè ép trên người cô, mò mẫm xoa bụng cô.

Trác Mộng Nhan khóc nức nở, tay chân không ngừng giãy giụa.

Khoảnh khắc bàn tay anh ta muốn cởi bỏ quần lót của Trác Mộng Nhan, cô dùng tất cả sức lực co chân đá vào hạ bộ của anh ta, tuy anh ta đã kịp thời né nhưng vẫn bị lướt qua một cú, đau đớn rên la nằm lăn xuống giường.



Trác Mộng Nhan ngồi bật dậy, hốt hoảng chạy trốn.

Và nó trở thành cơn ác mộng mang tên “Hoàng Nhậm Tuyền”.

Trác Mộng Nhan nghe xong, cô không nói lời nào nữa, lặng yên tắt điện thoại, ánh mắt vô cảm nhìn chằm chằm trang vở, cho đến khi cả người rơi vào vòng ôm quen thuộc.

“A Nhan.”

Thiếu nữ khẽ run rồi từng giọt nước mắt lăn dài, chạm đến cánh tay rắn rỏi của người con trai, cũng đi sâu vào trái tim anh.

“Ngoan. Muốn khóc… vậy em khóc đi.” Lôi Kình bế cô lên đi đến bên giường, để cô nằm trong lòng mình mà khóc.

Anh không rõ được nội dung nhưng anh biết đã có chuyện khiến cô rất đau khổ.

Từ một lúc nào đó anh đã phát hiện cô thay đổi, không rõ rệt nhưng anh chắc chắn cô không giống như xưa nữa. Có khi cô cũng sẽ chủ động mà làm nũng, ôm anh, hôn anh nhưng lại không nhiệt tình như ban đầu. Lôi Kình nghĩ có thể liên quan đến chuyện giữa anh và Lôi Thích Huyên, nhưng khi anh thẳng thắn hỏi thì cô lại chỉ hỏi ngược lại: “Anh sẽ yêu em mãi chứ?”

Lúc đó anh vừa dỗ cô mà cũng là lời thật lòng: “Chỉ yêu mình em.”

Sau khi biết chuyện, Trác Mộng Nhan gọi cho Lưu Nhan Hi khuyên nhũ bà.

Bà ấy khóc không ngừng xin lỗi cô, cô bặm chặt môi chỉ là cô không còn trách bà vô tâm nữa. “Đừng vì con mà từ bỏ chú Hoàng, chú ấy… thật sự yêu thương mẹ.”

Cuối cùng Lưu Nhan Hi vẫn quyết tâm cùng chú Hoàng ly hôn.

Cô không khuyên được chỉ đành lấy làm tiếc cho chú ấy, kể từ ngày đó Hoàng Nhậm Tuyền cũng không làm phiền đến cô nữa, anh ta dường như đã biến mất khỏi cuộc đời cô, như thể trốn tránh cũng là buông tha cho cô.

Như vậy… cũng tốt.