Trác Mộng Nhan đến trông coi giúp Trác Ôn và Hàn Diệp Vân, hai ông bà qua trưa có công chuyện, vốn định đóng cửa nhưng Trác Mộng Nhan đang buồn chán nên muốn kiếm việc làm.
Cô mang theo bảng vẽ đồ họa, không có khách có thể lấy nó ra giết thời gian.
Có khách đến, Trác Mộng Nhan đứng dậy chào đón.
Người nọ mua một bó hoa baby. Thu tiền, tạm biệt khách xong thì lại có khách đến.
“Anh…”
“Tôi đến mua hoa.” Anh lừa cô thôi, vừa rồi chạy ngang qua theo thói quen nhìn vào tiệm hoa của Trác Ôn, thế nào hôm nay đã mở cửa lại còn do cô trông coi, thế là anh đậu xe ở phía trước, đi bộ ngược trở lại, giả bộ muốn mua hoa.
Hai người nhìn nhau vài giây, Trác Mộng Nhan gật đầu, cố gắng để giọng nói mình bình thường nhất: “Anh chọn đi.”
Hai ông bà đã gói sẵn, cô chỉ việc nhìn giá rồi thu tiền thôi, cô cũng không biết gói hoa.
Lôi Kình vờ như nghiêm túc đi một vòng, quan sát kỹ từng bó hoa lớn nhỏ đủ cả, rồi anh trở lại nhìn cô: “Tôi muốn một bó baby.”
“Đợi tí.” Trác Mộng Nhan vừa liếc mắt đã phát hiện bó baby khách hàng mua vừa rồi là bó cuối cùng.
Cô thở dài đến gần anh: “Anh chọn hoa khác được không?”
Lôi Kình lắc đầu: “Người tôi tặng hoa chỉ thích mỗi baby.”
Vậy từ nãy giờ anh còn đi lựa chọn làm gì chứ… nhưng Trác Mộng Nhan lại để tâm tới vấn đề khác.
Người có thể khiến anh tỉ mỉ lựa chọn hoa, lại tỉ mỉ nhắc tới như vậy có lẽ rất quan trọng với anh. Trong đầu cô chợt nhớ đến cô gái cao ráo ngày hôm đó.
Trác Mộng Nhan bấm móng tay vào lòng bàn tay gượng cười: “Bố và dì Vân không có ở đây, em lại không gói đẹp, tiếc quá… có lẽ anh phải đến cửa hàng khác rồi.”
Người đàn ông nâng cổ tay lên, thở dài: “Thời gian hơi gấp, tôi không tìm được cửa hàng hoa khác. Em cứ gói đại đi.”
Rốt cuộc Trác Mộng Nhan vẫn không từ chối được, cắn răng đi gói hoa.
Cô thành thật không rành bộ môn này, cào tóc vài cái, không được tự nhiên đi tìm hoa baby, lại đi lấy giấy gói.
Đứng sau bàn gỗ tập trung vào “nhiệm vụ” nên Trác Mộng Nhan không chú ý đến Lôi Kình từ khi nào đã vòng qua bàn và đứng sau lưng mình.
Đến khi hơi thở của anh thổi vào má, hương nước hoa quen thuộc bao vây toàn bộ khoang mũi, Trác Mộng Nhan nín thở, bàn tay gói hoa cũng bất động.
Lôi Kình khom người, hai tay vòng ra phía trước phủ lên mu bàn tay cô, giọng anh trầm trầm quyến rũ: “Tôi giúp em.”
“Lôi Kình… em tự…”
“Yên nào.” Cánh môi anh như lơ đãng lướt qua vành tai mềm mại của người phụ nữ, Trác Mộng Nhan thở gấp.
Rốt cuộc bó hoa baby được gói như thế nào cô cũng không rõ, toàn bộ tâm trí đều bị anh làm cho rối loạn.
“Xong rồi.” Anh nói vậy rồi cứ thế tự nhiên rời khỏi thân thể cô.
Lại thong dong lôi điện thoại ra, nâng mắt vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi trả qua wechat nhé.”
Trác Mộng Nhan biết anh cố tình, nhưng cô lại không nói “không”, cô mở điện thoại để anh quét mã.
Anh gửi qua cho cô một khoảng tiền. [1314 tệ]
1314 - trọn đời trọn kiếp.
Thời điểm anh chuẩn bị khuất khỏi cửa tiệm, Trác Mộng Nhan kích động gọi: “Lôi Kình.”
Anh đứng lại, không lên tiếng, chỉ trầm mặc đợi cô tiếp tục.
“Đã có người mới thì đừng khiến em hiểu lầm.”
Người đàn ông đá lưỡi, cười khẩy một tiếng, anh đi từng bước đến cách cô đúng một bước chân, trong mắt anh đầy lửa giận: “Ai nói tôi có người mới?”
“Em đã thấy.” Cô cắn môi thôi nhìn anh, nhắc anh nhớ: “Đêm đó, trước căn chung cư đối diện siêu thị.”
“Không phải.” Lôi Kình nghe cô nói xong liền phủ nhận ngay lập tức cũng xác định được vạt áo khoác màu xanh ngọc kia, đúng là cô.
Anh bóp mi tâm, ghé gần cô gằn từng chữ: “Bảy năm nay… không có ai cả.”
“Em thì sao?” Mu bàn tay vuốt nhẹ một bên má của cô, chăm chú quan sát từng sự thay đổi trên khuôn mặt tinh tế ấy.
Và anh đã đợi được đáp án, cô lắc đầu: “Không có.”
Khóe miệng anh cong lên, hỏi: “Tối nay em rảnh không?”
Cô nâng mắt, phát hiện ý cười trên khuôn mặt lạnh lùng vẫn chưa tan, như ma xui quỷ khiến cô nói: “Rảnh.”
“Bảy giờ, đợi em dưới chung cư.”
Trác Ôn và Hàn Diệp Vân có vẻ về muộn, Trác Mộng Nhan tắm rửa, trang điểm sơ qua, lại chú tâm chọn trang phục cho buổi hẹn.
Cô biết khoảng cách bảy năm đó đã khiến sự gần gũi giữa hai người không còn nhiều, nhưng tình yêu, con tim của bọn họ duy nhất chỉ chứa đủ một mình đối phương.
Muộn màng cũng được, xúc động cũng được, bởi vì cô sợ chuyện của cả hai sẽ như Trầm Miên và Trường Hy Hy. Âm dương cách biệt, chẳng còn cơ hội gặp lại.
Ra khỏi thang máy, từ xa đã thấy người đàn ông dựa vào cửa xe hút thuốc, không còn là thiếu niên ngạo mạn, ngả ngớn ngồi trên chiếc xe moto năm ấy nữa.
Như có linh cảm, anh nâng mắt, rồi đứng thẳng người.
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm dài đến bắp chân, bên ngoài khoác áo dạ màu nâu. Cả hai thế mà đụng màu áo khoác còn đụng cả kiểu dáng.
Lôi Kình thì bình thường, chỉ Trác Mộng Nhan là ngại ngùng.
Anh đưa cô tới một nhà hàng sang trọng, lại thân sĩ kéo ghế giúp cô.
Trác Mộng Nhan “cảm ơn” rồi ngồi xuống một cách nghiêm chỉnh.
Thức ăn rất nhanh đã mang lên, cô gọi mì ý, Lôi Kình cũng vậy.
“Vẫn thích ăn mì ý sao?” Anh hỏi một cách thoải mái.
Cô gật đầu.
Còn anh vì cô mới thích.
Ra khỏi nhà hàng đã tám rưỡi tối, Lôi Kình lái xe đến, Trác Mộng Nhan lạnh nên dậm chân vài cái.
Đợi cô ngồi vào ghế phụ anh quan tâm: “Lạnh sao?”
“Có hơi.”
“Đưa em đến một nơi.”
Cô không hỏi mà anh cũng không định nói rõ, cứ thế mặc anh lái xe.
Tận khi xe dừng trước cổng trường Tam Trung. Trác Mộng Nhan sửng sốt nghiêng mặt nhìn anh.
“Không muốn vào sao?”
“Muốn.” Cô nhỏ giọng đáp.
Nghỉ đông nên trường vắng tanh, nói vài câu với chú bảo vệ, lại trình chứng minh thư cho ông.
Lôi Kình bảo cô vào trước chờ anh một lát.
Trác Mộng Nhan gật đầu, đứng một góc nhìn thấy anh cười trao đổi gì đó với chú bảo vệ. Cô đoán chắc anh và chú ấy quen nhau nên hỏi thăm sức khỏe, cô thôi ngắm anh.
“Đi thôi.”
Cả hai sánh vai nhau thả chậm bước chân trên sân trường, thỉnh thoảng có người xuất hiện ngó ngó bọn họ, chắc là giáo viên nội trú.
Đến sân bóng rổ, Lôi Kình cùng cô dừng lại, không ai nói gì, nhưng bọn họ đều rõ suy nghĩ của đối phương. Cô và anh đều đang nhớ đến những kỷ niệm đẹp đẽ trước đây. Nhớ đến anh hiên ngang mà hôn cô trước đám đông, hiên ngang thể hiện tình cảm với cô mặc cho đó là đâu.
“Đến lớp chúng ta nhé?” Thu lại những ảo ảnh xưa cũ, Lôi Kình đánh vỡ sự trầm mặc này.
Cô ừm một tiếng buồn buồn, rồi sực tỉnh, cô thắc mắc: “Anh có chìa khóa mở cửa?”
Lôi Kình gật đầu: “Vừa nãy mượn chú bảo vệ.”
Thì ra là vậy.
Trên đường, Lôi Kình hỏi han: “Khi nào về lại thành phố K?”
“20 âm lịch ạ.”
Anh ừ: “Làm trong phòng thiết kế sao?”
“Vâng.” Trác Mộng Nhan bị vật dưới chân làm cho thân mình nghiêng ngả.
Và không có gì sai lệch khi Lôi Kình ôm lấy cô, rồi giữ nguyên tư thế thân mật đó một lúc.