Những sự quen thuộc mà đã nhiều năm rồi Trác Mộng Nhan không được cảm thụ, lúc này dù thân thể đau nhức và mệt mỏi nhưng tinh thần của cô cực kỳ tốt. Đêm qua không phải là lần đầu làm tình cùng anh, nhưng nó khiến cô hiểu được sự thoải mái thực thụ của chuyện ấy. Không có bất cứ ngăn cách nào giữa cả hai, chỉ có mỗi con tim thuần túy dành trọn cho đối phương mà thôi.
Trác Mộng Nhan áp mặt vào lồng ngực vững trãi của người đàn ông, ôm lấy thắt lưng anh tiếp tục say giấc.
Tỉnh lại lần nữa đã qua một giờ chiều, bên cạnh không còn anh. Nhưng từ trong phòng đã ngửi được mùi thức ăn thơm ngát.
Tắm rửa, chỉnh trang mình xong, Trác Mộng Nhan bước đi có phần dè dặt ra ngoài.
Lôi Kình đang tính gọi bạn gái dậy thì bắt gặp dáng đi chậm chạp của cô. Anh gãi mũi, đá lưỡi rồi sải chân dài đến bế cô lên. “Tí ăn cơm xong anh bôi thuốc cho nhé.”
“Không cần.” Cô phụng phịu mặt, không thèm nhìn anh chọc Lôi Kình buồn cười.
Anh hôn hôn lên má cô rồi đặt cô ngồi xuống ghế: “Ăn chút gì đi, chắc em đói lắm rồi.”
Đúng là đói meo ruột. Đêm qua người đàn ông này thật sự muốn lấy luôn cái mạng nhỏ của cô.
Tay nghề của anh đã cải thiện nhiều, cô nuốt xong miếng cải xào mới hỏi: “Mấy năm nay anh học nấu ăn à?”
Anh vuốt tóc cô lắc đầu: “Anh du học bốn năm, tự chăm sóc mình thôi, thành ra cũng biết nấu.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Trùng Sinh Để Gặp Người 2. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé! 3. Chú Nhỏ 4. Con Gái Cũng Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ =====================================
“A Nhan.”
Chợt anh gọi cô một cách trìu mến mà nghiêm túc, cô hơi ngẩn người. “Sao ạ?”
“Chúng ta không còn nhỏ nữa.”
Cô lại ăn một miếng cơm, nhỏ giọng: “Dạ.”
Anh nói: “Trước đây anh định tốt nghiệp đại học xong sẽ cầu hôn em.”
Trác Mộng Nhan cứng đờ, miếng cơm trong miệng, cô không nhai nổi nữa.
“Quá khứ đã không còn quan trọng. Anh không muốn đợi thêm bảy năm nữa.” Anh chống khuỷu tay trên bàn, nghiêng mặt nhìn cô, thấy cô còn chưa ăn xong, thở dài: “Ăn no đi.”
Làm sao ăn nổi nữa đây, Trác Mộng Nhan đặt đũa xuống, cô lau miệng, nắm lấy tay anh: “Vậy anh muốn sao?”
Lôi Kình hôn nhẹ lên trán cô, anh cười: “Em biết không, từ khi anh tròn mười tám tuổi anh đã muốn cưới em về nhà rồi. Vậy nên… hiện tại anh chỉ muốn ngay lập tức biến em trở thành vợ của Lôi Kình này.”
Cô nhóc bỗng cười khẽ, cô véo cằm anh bất mãn: “Anh cầu hôn kiểu đó hả?”
Lôi Kình chớp mắt, vội lắc đầu: “Không phải, anh đang dò xét thái độ của em.”
Thế là cô Trác nào đó bị anh Lôi kéo về nhà họ Lôi ra mắt chính thức.
Ông bà nội Lôi nhìn cô bé trước mặt, có chút hoài niệm nhiều năm về trước.
“Hai đứa đúng là… không buông nhau được.” Bà nội Lôi cười than thở một câu, lại nhớ đến đứa nhỏ Trầm Hinh, con bé xem ra không có duyên với việc làm cháu dâu nhà họ Lôi rồi.
Lôi Kình nghiêm túc bàn chuyện: “Đợi con đến gặp bố mẹ A Nhan rồi chọn một ngày thích hợp hai nhà cùng nói chuyện.”
Ông bà nội Lôi gật gù đầu đồng ý, lại ngó Lôi Ấn đang khó chịu ở đối diện, ông Lôi sầm mặt quát: “Con trưng ra cái vẻ mặt táo bón cho ai xem, có A Nhan ở đây đừng có làm mất mặt ta.”
Lôi Ấn lớn tuổi rồi còn bị mắng, ông ta cáu kỉnh, lời lẽ cũng chẳng tốt đẹp: “Không phải con bé Trầm Hinh kia rất môn đăng hộ đối sao, A Kình là cháu đích tôn của ba mẹ, vợ của nó cũng phải…”
“Ông nói thêm nữa thì Lôi Kình tôi cùng ông cắt đứt.” Người đàn ông lạnh lùng ngắt lời, bàn tay ở dưới bàn nắm chặt lấy cô vỗ về.
“Vợ của tôi ngoại trừ A Nhan ra thì chẳng còn một ai trên đời này xứng.” Bỏ lại lời đó, anh kéo cô gái nhỏ đang cúi đầu đứng dậy.
“Ông bà nội, bắt đầu chuẩn bị cho lễ cưới là được rồi ạ.”
Tiếng động cơ xe của Lôi Kình ra khỏi Lôi gia, bà nội Lôi tức giận chỉ thẳng mặt Lôi Ấn: “Con mà còn xen vào chuyện bọn trẻ thì đừng trách ta.”
Hoắc Dực Hành yên lặng nãy giờ cuối cùng cũng có hành động, anh ta đứng dậy: “Ông, bà con xin phép.”
“A Hành.” Bà nội Lôi gọi lại.
Anh ta cúi đầu nhìn bà nội: “Dạ.”
“Con cùng chú Lôi và mợ chuẩn bị tiệc cưới nhé.”
Hoắc Dực Hành gật đầu: “Con đã biết.”
Lôi Ấn nhíu mày như có điều suy ngẫm, ông ta thở dài thườn thượt: “Ba mẹ… cảm ơn hai người đã tha thứ cho con, chấp nhận Lạc Âu, chấp nhận cả A Hành.”
Ông nội nghe xong thì trầm tư, một lúc sau mới lên tiếng: “Thằng bé Dực Hành tuy không phải con cháu ruột thịt nhà này nhưng chuyện cũng đã rồi, nó là đứa hiểu chuyện. Ta và mẹ con cũng không muốn cả gia đình cứ cằn cự, mâu thuẫn mãi. Về phần A Kình và con, A Kình nó sẽ không bao giờ hòa hoãn với con, nên con đừng chạm vào giới hạn của nó, nếu không nó sẽ cùng con cắt đứt tình phụ tử thật đấy.”
Lôi Ấn mệt mỏi đáp một tiếng rồi xin phép ông bà trở về nhà.
Lôi Kình mang cô về căn hộ, trên đường về đều lo sợ cô gái của mình vì lời lẽ xấu xí của Lôi Ấn mà nghĩ ngợi linh tinh.
Vào nhà, anh ôm cô ngồi trên sô pha: “Đừng nghĩ ngợi nhiều nhé, ông ta cũng chẳng có quyền xâm phạm vào chuyện riêng của anh.”
Trác Mộng Nhan ôm lấy cổ anh, cô lắc đầu: “Em chỉ là… thấy lời của ông ấy cũng đúng.”
“Trác Mộng Nhan.”
Bị anh gọi thẳng cả họ lẫn tên, cô phồng má dỗ: “Được rồi, nghe theo anh.”
“Anh nói rồi, Lôi Kình này chỉ muốn duy nhất Trác Mộng Nhan làm vợ thôi.”
Cô gái cười híp mắt: “Biết rồi.”
Quay lại bên nhau, cô nhận ra dù Lôi Kình mang dáng vẻ thâm trầm, lạnh lùng hơn nhiều so với trước đây nhưng khi bên cạnh cô, anh lại biến trở về dáng vẻ lưu manh và ngạo mạn như thuở niên thiếu. Dáng vẻ của anh bây giờ khiến cô như trầm mê, mãn nguyện và yêu sâu sắc.
Bọn họ chia tay không phải không đủ yêu đối phương mà vì vào thời điểm đó, tâm lý của cả hai đang bất ổn, niềm tin đã bị lung lay. Lôi Thích Huyên chỉ là một nguyên nhân mà không phải chỉ vì mỗi cô ta mà bọn họ mới chia tay.
Trác Mộng Nhan rõ, nếu năm đó cô không dứt khoát đuổi Lôi Kình đi, về sau bọn họ sẽ còn xảy ra nhiều vấn đề, kết cục cuối cùng vẫn phải tách nhau, thậm chí là không cho người kia con đường lui nào.
Nên hiện giờ, ai cũng không hối hận vì quyết định của năm xưa.
Vì tuổi hai mươi bảy của anh và tuổi hai mươi sáu của cô mới là trọn vẹn nhất.