Lâm Y Loan liếc mắt theo bóng lưng cô rời đi. Cô ta nhếch miệng hỏi: "Cô ta mà ai lại kiêu ngạo như vậy?''
Lucas nhìn cô ta, trong mắt chứa đầy sự khinh thường và ghét bỏ: "Muốn biết sao? Cô ấy chính là người được ông chủ chúng tôi đặt ở đầu trái tim, là người sau này sẽ là bà chủ của nơi đây! Còn cô, biết điều thì nên biến xa xa một chút, đừng khiến ông chủ tôi phải bực mình… Nếu không…" Vừa nói, Lucas vừa làm hành động cắt cổ để đe doạ Lâm Y Loan.
Nhưng cô ta một chút cũng không để ý, hậm hực bỏ đi!
"Chỉ được chút nhan sắc! Cô ta đã giàu có như tôi chưa? Một người phụ nữ đê hèn cũng dám tranh đàn ông với tôi!"
"Ngu xuẩn!" - Lucas đứng phía sau mắng, đủ để khiến Lâm Y Loan nghe thấy. Cô ta quay đầu lại lườm cậu một cái nhưng Lucas lại chẳng thèm để ý, trực tiếp phớt lờ cô ta.
***
Tống Cẩm Đan rời đi, cô cố gắng chạy thật nhanh, thật nhanh, giống như đang cố chối bỏ sự thật trước mắt vậy.
Đó là quãng đời tăm tối cô chẳng muốn lặp lại một lần nào nữa!
Tống Cẩm Đan lái xe rời đi, đầu óc cô trống rỗng, những đoạn ký ức mờ nhạt dần dần hiện lên trong đầu cô.
Bỗng chốc, tầm nhìn của cô trắng dần rồi trở nên mờ nhạt.
Một âm thanh lớn của tiếng phanh xe và ma sát của bánh xe với lòng đường vang lên thành một tiếng nổ lớn. Xe của Tống Cẩm Đan mất lái, tông thẳng vào rào chắn ở bên đường. Chiếc xe container nặng khoảng 25 tấn ở phía sau bất ngờ lao lên phía trước gây ra một cú va chạm liên hoàn trên lòng đường quốc lộ. Chứng kiến cảnh đó, ai nấy cũng phải hoảng sợ.
Cảnh sát và đội ngũ y bác sĩ đã có mặt kịp thời, đưa tất cả những người đang bị thương được nhanh chóng đi cấp cứu. Tình trạng của cô là nhẹ nhất, cũng chỉ bị xây xát một vài chỗ. Tống Cẩm Đan cùng đoàn đội cảnh sát giúp đưa những người bị thương từ trong đống đổ nát lên xe cấp cứu.
Suốt nhiều giờ đồng hồ, mọi dấu vết đã được cảnh sát thu dọn sạch sẽ.
Chiếc xe của Tống Cẩm Đan do đâm vào lan can đường bên đã bị móp méo phần đầu và không thể di chuyển. May mắn thay, cô được một viên cảnh sát tốt bụng dùng xe chuyên dụng để đưa cô về.
Tống Cẩm Đan trở về khi trời đã tối muộn, toàn thân cô lấm lem có mùi dầu nhớt, bụi bẩn từ ôtô.
Dì Vương khi nhìn thấy cô cũng phải ngây ngốc vì bộ dáng tàn tạ này.
"Tiểu thư bị sao vậy? Không phải là bị thương đó chứ!"
"Cháu không sao đâu dì Vương! Trên đường trở về cháu gặp tai nạn nhưng may mắn thoát khỏi!"
Dì Vương nghe vậy như thở phào. Dì ấy chắp tay lên cao khấn trời, khấn Phật: "Cảm ơn ông trời, Phật tổ đã độ cho tiểu thư bình an! Con tạ ơn Người!"
"Dì giúp cháu soạn bữa tối! Lát cháu sẽ xuống!"
Tống Cẩm Đan vào phòng tắm và lau sạch đi những vết lem nhem trên cơ thể. Cô thoải mái nằm ngâm mình trong bồn tắm để quên đi mọi chuyện. Nhưng những mảnh ký ức ấy vẫn hiện hữu trong đầu cô…
Cô ngụp dần dần sâu xuống bồn tắm, nước qua đến miệng, qua mũi, qua đầu… đến khi cô không thể thở được nữa cô mới ngoi lên khỏi mặt nước để hít lấy không khí.
…
Trong bữa tối, Tống Cẩm Đan thấy lạ khi không có Ngô Châu dùng bữa cùng. Hỏi ra mới biết, hoá ra, Ngô Châu đã rời đi vì cô ấy nói trong nhà có chuyện gấp.
Tống Cẩm Đan nhìn một bàn bày toàn đồ ăn thịnh soạn lại có chút nuối tiếc. Ánh mắt cô đượm buồn, ngay cả khi đã có dì Vương bên cạnh quan tâm, an ủi.
Giữa đêm, Tống Cẩm Đan nằm trằn trọc trên chiếc giường lớn chẳng tài nào ngủ được. Cô lấy điện thoại soạn vài dòng tin nhắn gửi cho Phó Tử Sâm.
"Tử Sâm, hôm nay em bị tai nạn…"
"Tử Sâm, tay và chân có chút đau! Lưng cũng vậy nữa…"
"Phó Tử Sâm, trả lời em có được không?"
Nhưng phía bên kia hình như vẫn chưa xem.
Tim cô thắt lại, cảm giác nhói đau tràn ngập trong lồng ngực, đau đến khó thở. Cô khóc nấc lên rồi âm thầm rơi lệ. Tống Cẩm Đan xoa nhẹ chiếc nhẫn làm từ viên kim cương Eternal Pink trên tay, đó là chút hy vọng còn sót lại của cô với Phó Tử Sâm.