Lâm Ý Hân là một nhà thiết kế thời trang có tiếng, cô và Đào Lãnh quen và yêu nhau hơn mười năm, kết hôn với nhau được năm năm, nhưng đến nay hai người vẫn chưa được một mụn con nào cả, dù cả hai đã từng đi khám hiếm muộn nhiều lần, tuy chưa có con nhưng tình cảm của hai người vẫn rất tốt đẹp.
“Alo, có chuyện gì mà anh điện em về gấp quá vậy?” Lâm Ý Hân đang lái chiếc xe mercedes màu trắng, lao vun vút trên đường trở về nhà.
“Chuyện này không nói qua điện thoại được, em về đến đâu rồi, nhanh nhanh lên một chút!” Đào Lãnh có chút gấp rút.
“ Được rồi, được rồi! Em đang cố đây, đã chạy nhanh nhất có thể rồi!
Em đã gần đến cầu Thanh Long rồi!.
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
Hai mươi phút nữa sẽ đến, anh chờ em một chút nhé!” Lâm Ý Hân một tay giữ vô lăng xe, một tay cô tháo chiếc Airpods trên tai xuống vứt bên ghế phụ bên cạnh.
Bên đầu dây điện thoại bên kia, Đào Lãnh đặt điện thoại lên bàn, trên mặt mang theo một nụ cười quái dị miệng lẩm nhẩm.
“Cầu Thanh Long sao, trước đây em từng nói nơi đó thật đẹp, bây giờ nơi xinh đẹp đó sẽ đón chào em mãi mãi!”
Trong lúc đó, Lâm Ý Hân đang lao vun vút về phía cây cầu Thanh Long với tốc độ khá nhanh, sau khi vượt qua dốc lên cầu cô đạp chân phanh, hòng giảm tốc độ chuẩn bị xuống cầu. Chân phanh dù có đạp mạnh đến mấy cũng không thể giảm tốc, xe chạy trên cầu lại tăng thêm tốc độ, xe cô nhanh chóng lao vun vút mất kiểm soát.
Trên mặt Lâm Ý Hân tái ngắt, dù trình độ lái xe của cô không phải thuộc hàng tay mơ, cô đã từng tham gia một vài cuộc đua xe, tuy không được đứng đầu, nhưng cô cũng đạt giải nhì, giải ba nhiều lần. Nhưng đây lại là một tình huống khác, phanh xe của Lâm Ý Hân đã gặp vấn đề, nói chính xác là xe đã mất phanh.
“Hey siri, gọi cảnh sát!”Không ai có thể hiểu được sự hoảng loạn trong cô lúc này như thế nào, mắt cô luôn luôn nhìn về phía trước, tay cầm vô lăng đánh lái cố gắng tránh những chiếc xe phía trước, một tay mò mẫm lấy lại chiếc airpods bên ghế phụ, vừa đeo airpods lên tai cô nhanh chóng đánh thức chiếc điện thoại bằng khẩu lệnh.
“Xe tôi biển số AD- 1882, đang lưu thông trên cầu Thanh Long, hiện đã mất phanh, phương tiện lưu thông trên cầu khá đông, nhờ sự trợ giúp của các anh!” sau một hồi chuông, bên đầu dây bên kia có người bắt máy, cô nhanh chóng nói.
“Được cô cố gắng một chút chúng tôi đến ngay! Cô cố giữ bình tĩnh, luôn giữ liên lạc với chúng tôi” bên phía cảnh sát liền trả lời
Xe Lâm Ý Hân lao vun vút hướng về phía dốc cầu Thanh Long, cô điêu luyện cố gắng tránh né được nhiều chiếc xe chạy cùng chiều phía trước cô. Xe cô vừa chạy vừa bóp còi inh ỏi nhầm báo hiệu xe phía trước có thể nhường đường. Xe Lâm Ý Hân rất nhanh lao về phía trước, tốc độ chỉ có thể tăng nhưng không thể giảm xuống, vì đang lao xuống dốc cầu.
“Điên à!”
“Không muốn sống à, đường thế này mà chạy như vậy!”
“Đệch con mịa nó, đi chết đi!” v.v...Biết bao nhiêu lời chửi rủa về xe cô của những chiếc xe phía trước và sau cô.
Phía trước có một chiếc toyota đời cũ cứ chắn trước đầu xe Lâm Ý Hân, dù cô bóp còi rất to rất nhiều lần mong cho xe phía trước có thể tránh cho cô qua, nhưng xe phía trước không hề có ý tránh né, thậm chí chiếc toyota phiá trước còn đạp phanh, xe thắng lại đột ngột,Lâm Ý Hân không kịp phản ứng cô đánh vô lăng sang ngang, xe cô lập tức đâm thẳng vào phần thành chắn trên cầu, may mắn những thanh chắn trên cầu được đỗ bê tông rất cứng nên xe cô không đâm sang lề bên kia, xe đã được dừng lại hẳn, đầu xe hư hỏng nặng, móp méo rất đáng sợ.