Nghe được lời thổ lộ của Tống Hải Thành, lòng cô chợt xao xuyến, kiếp trước Đào Lãnh chưa từng nói những lời đường mật như vậy với cô, thậm chí người tỏ tình luôn là cô, người cầu hôn vẫn là cô, do quá yêu, quá lụy anh ta Lâm Ý Hân luôn chấp nhận tất cả. Cứ tưởng Đào Lãnh cũng yêu cô như vậy, những lời yêu thương đó từ đầu đến cuối toàn là lừa dối, anh ta không ngại khiến cô chết để đạt được mục đích của anh ta.
Từng giọt nước mắt cô không biết tại sao lại tràn ra khóe mắt, cô tiếc nuối một đời ngu dại, để rồi đổi lấy cái chết của chính mình.
"Em không thích anh cũng được, chúng ta làm bạn thôi cũng được mà, xin em, xin em đừng khóc!" Tống Hải Thành thấy cô rơi nước mắt liền quýnh cả lên.
"Em...em khóc vì em rất cảm động, không ngờ, không ngờ anh lại thích một người như em" ba chữ " một lần nữa" Lâm Ý Hân cố nuốt vào trong không thốt lên được. "Vậy..." Tống Hải Thành có chút ngập ngừng.
"Tuy chúng ta cũng quen biết nhau được một thời gian rồi, vậy chúng ta cứ thử tìm hiểu nhau?" Lâm Ý Hân lại nói.
"Aaaaaaa..." anh vui sướиɠ ôm lấy cô, bế cô lên xoay xoay tại chỗ vài vòng, khiến cô hoa cả mắt.
Sau màn tỏ tình được coi là khá thành công, Tống Hải Thành đeo chiếc lắc vào chân cô, nhìn nó thật lâu, anh cười ngây ngốc. Lúc sau anh liền đạp chiếc xe đạp Martin của cô, chở cô đi ăn hết quán vỉa hè này đến quán nọ, cả hai luôn giữ trên môi nụ cười tự nhiên nhất.
Đoạn đường trở về, bỗng dưng tưng lắc rât nhiều, Lâm Ý Hân ngồi phía sau không thể ngồi yên vị trên xe, tay cô lúc này còn đang ôm hai chiếc cặp rất chật vật.
Một bàn tay rắn chắc màu nâu sậm, có nhiều vết chai sạn chìa tay ra phía trước mặt cô. Đôi mắt cô ngơ ngác không hiểu ý anh muốn làm gì. "Đưa hai chiếc cặp cho anh!" Tống Hải Thành lúc này mới lên tiếng.
Lâm Ý Hân cũng ngoan ngoãn đưa hai chiếc cặp cho anh, thuận thế anh ném luôn hai chiếc cặp vào giỏ xe đạp.
"Đường khó đi, tay không vướng bận, em có thể ôm lấy anh đấy!" Tống Hải Thành nữa đùa nữa thật nói.
Lâm Ý Hân không nói gì, cũng không làm gì, đột nhiên xe tưng lên một cái khá mạnh xe có chút loạng choạng, cô giật mình hai tay bất giác ôm lấy anh khi nào không rõ.
Khóe miệng Tống Hải Thành nhếch lên một nụ cười, còn cô thì ngượng chín cả mặt.
"Sau này em chọn trường nào vậy?" Tống Hải Thành đột nhiên lên tiếng.
"Em muốn vào Hoa Lâm, em sẽ học khoa thiết kế " kiếp trước Lâm Ý Hân chọn đại học Lam Hảo, vì vậy mới gặp phải Đào Lãnh đàn anh học khoa tài chính.
Ở kiếp này cô không muốn dính líu nhiều với anh ta, gặp anh ta chỉ thêm buồn nôn thôi, nếu đã được sống lại dại gì không sống một cuộc sống vui vẻ. "Vậy anh sẽ học ở đại học Hoa Lâm chờ em, nơi đó chỉ cách đây một con đường, thời gian đầu khá là bận rộn có lẽ không được gặp mặt thường xuyên!" Tống Hải Thành nói.
"Uhm!" cô nhẹ giọng trả lời.
Một buổi chiều vô cùng nhẹ nhàng, hoàng hôn dần kéo đến, mang theo bao nhiêu đau khổ kiếp trước của cô đi xa, trên khuôn mặt hiện giờ chỉ còn lại nụ cười mà thôi.
" Sau này khi có tiền, anh sẽ mua một chiếc xe máy, ngày ngày đến chỡ em cùng đi học" Tống Hải Thành một tay cầm lái xe đạp, một tay đang nắm lấy đôi tay cô đang ôm lấy anh.
"Chắc chắn sao này anh còn có thể có cả xe bốn bánh đắt tiền nữa đấy!" cô ngẫm nghĩ.
" Dù sau này giàu sang như thế nào, người luôn bên cạnh anh vẫn chỉ có một người là em!" anh thắng xe lại, quay người về phía sau nhìn cô, mắt anh chân thành nói với cô.
"Em tin anh sẽ làm được!"Lâm Ý Hân nhỏ nhẹ nói.
"Đúng, chắc chắn anh sẽ làm được kiếp trước anh đã làm như vậy mà" cô ngầm nói trong lòng mình.