Buổi tiệc nhanh chóng cũng kết thúc, Lâm Ý Hân dọn dẹp chén dĩa, Tống Hải Thành thì thu dọn bàn ghế. Mệt mỏi cả ngày, giờ lại phải ngồi rửa chén trong nước lạnh, nhìn đống chén dĩa dưới bếp cô có chút ngán ngẫm,dù có đeo găng tay nhưng cô vẫn không khỏi rùng mình.
“Em nghĩ ngơi đi để anh rửa cho!” Tống Hải Thành đứng phía sau cô, tay choàng qua eo, càm tỳ lên vai cô nói.
“Anh làm gì vậy, ba mẹ còn thức đó!” cô giật mình cố tránh tránh khỏi người anh.
“Ba mẹ chắc là ngủ rồi, mình cũng là vợ chồng rồi sao còn phải ngại trước mặt ba mẹ chứ” anh hôn lên má cô càm vẫn tì trên vai cô giọng mị hoặc.
“Anh…” lời chưa được thốt lên đã bị anh cuỗm mất bằng nụ hôn.
“Bây giờ muốn về phòng tắm rửa nghĩ ngơi hay là muốn ở đây bị anh cưỡng hôn như thế này” Tống Hải Thành lại trêu chọc cô. “Cùng…cùng nhau rửa sẽ nhanh hơn” Lâm Ý Hân hơi đỏ mặt ấp úng.
“Được rồi, cùng nhau rửa, cùng nhau tắm, cùng nhau ngủ” anh vừa nói vừa nở một nụ cười gian ác.
“Anh…anh đi mà rửa một mình đi” mặt cô bây giờ không còn hơi đỏ nữa, phải nói là chính xác là đỏ au như quả ớt chín, nói rồi cô nhanh chóng vụt khỏi người anh chạy nhanh về phòng.
Sau khi tắm rửa xong, cô về phòng thay cho mình chiếc váy ngủ còn mới nguyên vừa mới cắt mạc, chiếc váy ngủ màu đỏ, cổ khoét hơi sâu vô cùng gợi cảm. Hôm đi đăng ký kết hôn đến nay cũng ba ngày rồi, anh vẫn chưa hề động đến cô, chắc anh muốn để đến hôm nay, ngày chính thức cô là vợ của anh hợp pháp về mặt pháp luật, được sự chứng khiến của những người thân quen trong gia đình.
Một lúc sau, anh mở của bước vào phòng, trong phòng đã tắt đèn tối om, chỉ còn lờ mờ ánh đèn ngủ nhỏ phía đầu giường, nghĩ rằng cô gái của anh quá mệt mỏi nên đã ngủ rồi, anh cũng bước dần đến bên giường, nhẹ nhàng nằm xuống phía giường còn trống. Nhìn khuôn mặt người con gái anh thương, bên cạnh yêu thương nhau tần ấy năm đang nằm yên ổn bên cạnh, anh hạnh phúc biết dường nào, hôm nay chính thức cả hai đã là vợ chồng. Anh đưa hai ngón tay vén những lọn tóc rơi xuống mắt cô, chậm rãi hôn lên trán cô một nụ hôn yêu thương.
“Hân Hân anh yêu em!” Tống Hải Thành nói nhỏ.
“Thành Thành em cũng rất yêu anh!” cô đột nhiên choàng tay lên ôm lấy cổ anh miệng cười tươi nói.
Lâm Ý Hân bất ngờ lên tiếng làm Tống Hải Thành có chút giật mình, nhưng được cái ôm của cô môi anh cũng khẽ nhếch lên nụ cười. Sau nụ cười đó anh nhanh chóng hạ xuống môi cô nụ hôn ngọt ngào nhưng cũng đầy ám mụi.
Anh hôn cô, lưỡi anh len lỏi vào bên trong hòng chiếm lây chiếc lưỡi của cô, mười ngón tay anh lúc này đã đan xen vào mười ngón tay của cô.
"Kể từ hôm nay, toàn bộ con người anh sẽ là của em!"Nụ hôn kéo dài không lâu anh từ tốn buông tha cho bờ môi cô, anh chuyển hướng hôn sang một bên cổ cô.
Cô bận chiếc váy ngủ lụa màu đỏ phối viền ren đen, đôi bồng đào ẩn hiện bên hai mảnh tam giác nhỏ không đủ để che chắn toàn bộ phần ngực cô. Chiếc váy chỉ vừa vặn che qua nữa phần đùi cô, vùng nhạy cảm bên dưới cứ như ẩn hiện muốn lộ ra bên ngoài.
Thấy anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, mặt cô đã có chút đỏ giờ phút này lại càng đỏ hơn nữa.
“Đẹp…không?” cô ngượng ngùng nói nhỏ.
“Rất đẹp!” nói rồi Tống Hải Thành lại tiếp tục hôn lên cổ cô, trượt dần xuống bờ vai cô, dùng chiếc lưỡi lướt dọc bờ vai cô, kéo theo chiếc dây áo mỏng manh tuột khỏi bờ vai.
Dây áo bị kéo chệch xuống, một bên gò đào dần lộ ra, Tống Hải Thành nhanh chóng ngoạm lấy nơi vừa lộ ra.
“Thành…Thành Thành” cô cố gặng tên anh.
Âm thanh từ cô khiến anh rạo rực, cậu em của anh không biết từ lúc nào đã đứng dậy chào đón cô rồi.