Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng

Chương 4: Anh theo em có được không?



Lâm Ý Hân đứng bên cạnh cố gắng nhớ lại từng chi tiết mà Tống Hải Thành nói, đúng cô từng xém chết đuối ở bên bờ biển may mắn được một người đàn ông qua đường cứu giúp, đúng cô cũng từng bị bắt cóc, nghe bảo họ đòi năm trăm triệu, nhưng Đào Lãnh chưa chuẩn bị tiền xong cô đã được bọn chúng thả ra, tất cả điều do Tống Hải Thành cứu cô sao?

Lâm Ý Hân cũng ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn về khuôn mặt đầy nước mắt của Tống Hải Thành một lúc lâu, bất giác cô đưa tay sờ lên má Tống Hải Thành.

“Em sao, phải em không Lâm Ý Hân! Em chờ anh một thời gian ngắn nữa thôi,anh sẽ dùng hết tài lực của mình ngăn chặn không cho bọn họ được nhận tài sản thuộc về em! Anh phải bắt họ trả giá.Sau đó, sau đó anh theo em có được không?” Như cảm giác được cô bên cạnh, Tống Hải Thành ngẩng cao đầu nhìn sang phía cô, tay anh sờ soạn trong không trung miệng lẩm bẩm.

Nghe gọi đến tên mình, bất giác nước mắt cô lại rơi xuống, một giọt vô tình chạm vào tay Tống Hải Thành.

Giọt nước mắt cô giống như giọt sương đêm lạnh giá chạm vào tay anh, Tống Hải Thành lại càng cuốn quýt tay huơ huơ phía trước trong vô vọng.

Đôi tay cô chầm chậm tiến đến ôm lấy vai Tống Hải Thành, như một tảng nước đá lạnh đặt lên bờ vai của Tống Hải Thành.

Chẳng biết có phải đây là những giọt nước mắt cảm động của Lâm Ý Hân không, cô không ngờ lại có người đau lòng về cái chết của cô, cô ân hận khi đã chọn sai người, cô ân hận khi chẳng hề biết gì cả,tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu mà cô dành cho Đào Lãnh, mà không hề biết sự tồn tại to lớn của người đàn ông tên là Tống Hải Thành này.

Như ông trời cũng thương xót cho Lâm Ý Hân cô, trời đột nhiên đổ mưa to.

“Đau, đau quá!” Từng giọt mưa lạnh buốt đau rát khắp cơ thể Lâm Y Hân, cô nhanh chóng lấy tay lau đi vừa là hét.

Thấy vậy Tống Hải Thành nhanh chóng cởi chiếc áo khoác, khoác lên người cô, nhanh chóng kéo tay cô chui vào chiếc Audi của mình.Đột nhiên hai người sững lại.



“Anh!”,“Em!” Cả hai đồng thanh, tay cùng chỉ về phía nhau.

“Anh thấy được em sao?” Lâm Ý Hân nhanh miệng.

“Say, chắc chỉ có thể là say nên anh mới có thể nhìn thấy được em, vậy anh nguyện ngày ngày say như thế này để được gặp em!” Tống Hải Thành không nói nên lời, chỉ gật gật nhẹ cái đầu. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, anh ôm chầm lấy Lâm Ý Hân.

“Em... Em không biết anh quan tâm em nhiều như vậy?” Lâm Ý Hân nhỏ giọng.

“Em chỉ cần biết người yêu em nhiều nhất suốt đời này chỉ có thể là anh thôi, dù em không bên cạnh anh, nhưng anh vẫn yêu em chưa từng gián đoạn giây phút nào, anh xin lỗi đáng ra nên theo sát em, không nên đi công tác vào ngày hôm đó, nếu anh không đi có lẽ mọi chuyện sẽ không xấu như thế này rồi!” Tống Hải Thành không có ý định buông cô ra, anh liên tục nói.

“Chuyện này đâu trách được ai, chỉ có trách em yêu quá mù quáng mà thôi!” Cô nhỏ giọng.

“Sao em vẫn còn ở đây, anh cứ tưởng em đã rời đi rồi chứ!” Tống Hải Thành nhẹ nhàng thả cô ra.

“ Em không biết, từ hôm xảy ra chuyện, em không thể rời khỏi đây, chỉ quanh quẩn trên cầu này thôi, nắng thì trốn sau những chiếc bóng dưới thành cầu, đêm thì làng thang từ đây sang đó!” Cô vừa nói tay vừa chỉ từ đầu cầu này sang đầu cầu kia.

“Đi anh đưa em rời khỏi đây!” Nói rồi Tống Hải Thành nhanh chóng mở chìa khoá xe,đạp ga chạy một hơi xuống hết dốc cầu.

Vừa ra khỏi dốc cầu chưa đến một giây sau cô đã biến mất khỏi xe Tống Hải Thành, anh đạp phanh thắng gấp quay đầu xe chạy ngược lên cầu, mắt dáo dác tìm vị trí cô.