"Tôi chờ em!" cái câu nói này, giọng nói này, ngữ điệu này sao có chút quen quen.
Đầu Lâm Ý Hân bỗng dưng đau như búa bổ, một số hình ảnh mờ mờ ảo ảo cứ lập lòe hiện ra trong đầu. Cô buông đôi tay đang vịn xe đạp, làm cho xe đạp ngã xuống một cái ầm, hai tay cô ôm lấy đầu ngồi khụy xuống.
"Em làm sao vậy!" giọng Tống Hải Thành có chút hoảng.
"Đau, đau quá!" cô đau đớn rặn từng chữ.
Nhưng chưa đến một phút sau, đầu cô đang đau kinh khủng khϊếp lại đột nhiên im bặt, như chưa từng có chuyện đâu đầu xảy ra vừa rồi.
"Lên xe, anh đưa em đi trạm xá! " Tống Hải Thành kéo tay mạnh cô.
"Em không sao rồi, không đau nữa, chúng ta về thôi học thôi!" cô cố nặn ra nụ cười với anh.
"Anh nghĩ em cần nghĩ ngơi thêm, mai rồi học vậy!" Tống Hải Thành ngồi lên yên xe, cẩn thận nhìn cô leo lên yên sau, yên vị ngồi ngay ngắn, anh mới bắt đầu đạp xe. "Không cần đâu, em đã ngủ mất hai tiết tự học rồi, cũng lạ, anh dạy em học dễ tiếp thu hơn!" Lâm Ý Hân cười nói.
Mà cũng lạ, ngồi nghe giáo viên giảng bài là hai mắt cô không kiềm được cứ sụp xuống, phải cố gắng lắm mới ngồi nghe được cả tiết, thế mà Tống Hải Thành chỉ cần giảng sơ qua, giải thích một chút là cô đã hiểu bài, rất chăm chú học chẳng buồn ngủ tí nào.
Trong trí nhớ cô kiếp trước sau ngày gặp hôm trước, cô và Tống Hải Thành phải rất lâu mới nói chuyện được vài câu, song hơn một năm mấy hai người vẫn không gặp lại hoặc chỉ có nhìn phớt qua nhau, do chẳng thân cũng không có chuyện gì để nói nên không ai gọi ai, khi đó Tống Hải Thành cũng đã sang đại học Hoa Lâm lại càng bận rộn.
Rất nhanh cũng gần đến thi cuối kỳ, nhờ được Tống Hải Thành dạy kèm nên cô tiến bộ rất nhanh. Những đề thi thử giáo viên đưa ra Lâm Ý Hân đều làm được hơn tám mươi phần trăm. Trong thư viện.
Tống Hải Thành đang dạy kèm cho cô, cả hai ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn nhỏ.
"Bài này vẫn còn một cách giải khác nhanh hơn, em làm như thế này, như thế này nè..." Tống Hải Thành giảng giải cho cô.
"Cách giải này sao quen vậy nhỉ?" cô buộc miệng nói.
Trong đầu Lâm Ý Hân xuất hiện một mảnh kí ức lạ lẫm, trong ký ức đó, cô cũng đang được Tống Hải Thành chỉ cách làm này, đến ngày thi cuối kỳ bài này lại nằm trong đề thi, kỳ thi đó cô thi rất tốt, giáo viên còn cho cô lên giải lại cách làm cho các bạn xem nữa.
Nhưng cô nhớ ký ức kiếp trước của cô đâu có đoạn thời gian này, vậy đoạn ký ức này ở đâu ra vậy.
"Lại ngẩng ngơ gì nữa vậy, có hiểu được cách làm chưa?"Tống Hải Thành đứng lên chòm người về phía người cô, ghé mắt nhìn vào quyển vở cô rồi cất giọng. "Hiểu..." vừa nói Lâm Ý Hân vừa xoay mặt sang hướng giọng anh vừa cất, mắt sát mắt, mũi sát cạnh mũi, bất giác mặt cô đỏ bừng, lời như nuốt hết vào bụng. Cả hai rơi vào trầm mặc, không ai nói gì với ai cho đến hết buổi học hôm đó.
Ngày trước tuy chưa đến mức đội sổ, nhưng cũng chỉ ở thứ hạng thấp. Kể từ ngày được Tống Hải Thành dạy kèm, thứ hạng trong lớp cô cứ tăng lên nhanh chóng, các giáo viên liên tục khen ngợi cô.
"Ngày mai là thi cuối kỳ rồi, tối ôn bài xong ngủ sớm, tinh thần phải thật tốt thì thi mới tốt được!" Tống Hải Thành vỗ vỗ vai cô nói.
"Vâng em biết rồi, anh cũng thi tốt nhé,cảm ơn anh, anh cũng vất vã nhiều rồi, cái này tặng cho anh!" cô đột nhiên lấy trong cặp sách một chiếc hộp nhỏ đưa cho anh.
"Chiếc đồng hồ đeo tay thật đẹp, cảm ơn em, đợi khi thi xong chúng ta lại gặp nhau nhé!" Tống Hải Thành mở hộp quà ra, anh vui vẻ nói với cô.