Em Là Ngoại Lệ Của Anh

Chương 35: Lời đề nghị chân thành



Tại phòng họp lớn, một mình Giản Tuyết Ngưng đang ngồi xem lại các tài liệu liên quan với thần thái không thể nào lạnh lùng hơn khiến Hà Siêu và Khởi Hồng thấp thỏm trong lòng …

“Anh … có phải đã từng làm việc ở đây rồi?”

Giản Tuyết Ngưng nhìn sang Vu Lăng mà đặt câu hỏi …

“Đúng vậy.”

“Vậy chắc anh biết hai nhân viên tên Vân Chính và Lục Y cũng từng làm việc ở đây?”

Hai cái tên được nhắc đến chính là ba mẹ của Tiểu Lam và trùng hợp Vu Lăng cũng là bạn thân của họ.

“Tôi biết. Tôi đến đây tìm Hà Siêu chính là vì việc này.”

“Vậy anh có thể kể sự thật cho tôi được chứ?”

Hà Siêu sợ mọi chuyện bại lộ nên đã cố gắng cắt ngang, nhưng ánh mắt sắc lạnh từ Giản Tuyết Ngưng khiến ông im bặt mà lui về sau..

“Cô có chắc là sẽ đòi lại công bằng cho chúng tôi không?”

Vu Lăng dường như đã không còn niềm tin thì tổng giám đốc Âu mới lên tiếng …

“Người trước mặt cậu đây là người có quyền nhất có thể giúp cậu giành lại công bằng đó, cậu hãy suy nghĩ cho kỹ.”

“Việc của mọi người tôi cũng đã biết sẵn rồi, chỉ là tôi muốn tự người nào đó ra đầu thú thôi. Nếu không thì người đó đừng mong ở Bắc Kinh này.”

Chỉ một lời dọa dẫm đã khiến Hà Siêu lo lắng, nhưng vẫn không chịu nói sự thật. Vu Lăng không biết vì sao khi nhìn thấy sự kiên định từ Giản Tuyết Ngưng lại chập chừng.

“Chắc anh biết Tiểu Lam và bà ngoại chứ?”

“Hai người họ gặp chuyện?”

Giản Tuyết Ngưng gật đầu xác nhận nên Vu Lăng mới đồng ý kể lại mọi việc. Trùng hợp thay, Reina là nhân viên lễ tân tại công ty Racass. Khi chuẩn bị vào thay ca thì nghe các nhân viên khác bàn tán mà có vẻ tò mò …

“Mọi người đang nói về việc gì thế?”

“Reina. Giản tiểu thư đang ở đây rồi đó.”

“Giản tiểu thư? [Là cô ấy sao?]”



Reina từng tìm hiểu về có chế phân loại của các lãnh đạo nhưng vốn không hề có liên quan đến Giản Tuyết Ngưng.

“Giản Tuyết Ngưng? Sao cô ấy lại tới đây?”

“Tôi cũng vừa mới nghe được, dường như cổ đông bí mật của chúng ta là tập đoàn Giản thị đó.”

Reina có phần bất ngờ nên tìm cách nhắn tin với Quan Kính Khải. Mặt khác, Vu Lăng đã kể xong hết mọi chuyện liên quan đến Hà Siêu và Khởi Hồng …

“Toàn bộ mọi chuyện là như vậy.”

“Tiểu thư, là tôi có lỗi. Tôi không có ý, tôi chỉ …”

Giản Tuyết Ngưng hơi tức giận mà quay sang chỉ trích tổng giám đốc Âu, mặc cho Hà Siêu xin tha thứ …

“Âu tổng có biết chuyện này không?”

Không ngoài dự đoán rằng tổng giám đốc Âu cũng có liên quan một phần, vừa đúng thời điểm trợ lý Doãn tới cùng hai vị cảnh sát …

“Bằng chứng tôi đã gửi cho cảnh sát, mời hai vị tới đồn làm việc.”

“Tiểu thư, cô không thể làm vậy. Dù gì tôi cũng là tổng giám đốc được cổ đông bổ nhiệm, nếu muốn trục xuất tôi thì cũng phải thông qua ý kiến từ họ.”

Tổng giám đốc Âu như đang châm dầu vào lửa khi nói những lời như thế với Giản Tuyết Ngưng, cô từ từ tiến đến nói nhỏ vào tai của ông …

“Công ty này tôi có thể cho phá sản bất cứ lúc nào, huống gì công ăn việc làm của họ tại Bắc Kinh. Vậy ông nghĩ họ sẽ theo ông hay theo tôi?”

Một lời nói nhẹ nhàng nhưng lại mang nhiều hàm ý khiến tổng giám đốc Âu đó và Hà Siêu xanh mặt. Cả hai được cảnh sát đưa đi trước sự chứng kiến của nhiều nhân viên, lúc này trong phòng chỉ còn Lê Linh – Vu Lăng và Khởi Hồng …

“Khởi tổng có muốn đi theo hai người đó không?”

“Tiểu thư. Tôi tự thú, tôi không liên quan gì hết. Tôi chỉ làm theo lệnh Hà tổng thôi, nếu không gia đình tôi sẽ bị liên lụy theo …”

Bỏ Khởi Hồng qua một bên, Giản Tuyết Hồng nhìn sang Lê Linh mà hỏi chuyện …

“Cô là Lê Linh – giám đốc điều hành ở đây?”

“Vâng.”



Giản Tuyết Ngưng đưa ra một lời đề nghị đối với Lê Linh và Vu Lăng …

“Vậy cô có đồng ý hỗ trợ cho Vu Tổng tiếp tục điều hành công ty này phát triển hơn không?”

“SAO??”

Vu Lăng lẫn Lê Linh đều đồng thanh với tông giọng bất ngờ …

“Vu Lăng. Tôi đã có xem qua các báo cáo trước đây anh từng làm đều rất là chi tiết, số tiền của những người kia tôi sẽ chi trả đầy đủ với điều kiện anh hãy ngồi vào vị trí này. Đối với năng lực của Lê Linh thì lúc nãy tôi đã chứng kiến rồi, tôi mong hai người sẽ xem xét quyết định này của tôi.”

Hai nhân vật được chú ý nhìn nhau đầy bối rồi, trợ lý Doãn mới chen thêm vài câu …

“Hai người mau đồng ý đi, được tiểu thư chống lưng nếu không phải là nhân tài thì cũng là nguồn nhân lực về sau của tập đoàn. Đây là cơ hội học hỏi hiếm có đấy.”

Nhờ lời khuyên từ trợ lý Doãn nên cả hai chấp nhận với đề nghị của Giản Tuyết Ngưng và cập nhật tin tức cho nhân viên trong công ty. Vừa xử lý xong xuôi, cô liền ra về thì thấy Quan Kính Khải đang đợi sẵn …

“Quan thiếu gia? Anh bị lạc đường à?”

“Nếu Giản tiểu thư đúng là ở đây thật thì tôi không lạc đường đâu. Vả lại, Quan thiếu gia nghe xa lạ quá. Cô gọi tôi là Kính Khải sẽ thân thiện hơn đấy.”

Giản Tuyết Ngưng chỉ biết thở dài mà tiếp tục đối đáp …

“Vậy anh tới tìm tôi là có việc gì?”

“Ăn tối đấy, đi thôi.!”

Tại phòng kín của một nhà hàng X, Trương Vũ Chí đang ngồi chờ đợi một ai đó thì Kim Yến Yến xuất hiện theo lịch hẹn trước đó …

“Xin lỗi. Mình tới trễ rồi đúng không?”

“Không sao. Mình cũng mới tới thôi.!”

Sau khi bàn ăn được dọn đầy đủ, cả hai mới từ từ dùng bữa và trò chuyện …

“Như mình đã nói, bữa ăn này là mình mời cậu. Cậu không được lén lút thanh toán đâu đó.”

“Tuân lệnh.”

Trương Vũ Chí thầm cười nhẹ trước sự lém lỉnh từ Kim Yến Yến, cả hai nhẹ nhàng vừa ăn vừa cười nói với nhau. Một hồi sau, Quan Kính Khải và Giản Tuyết Ngưng chọn nhà hàng X này ăn tối cho đến khi vô tình bị bắt gặp bởi Trương Vũ Chí trở ra từ nhà vệ sinh.