Em Là Ngoại Lệ Của Anh

Chương 74: Lần chạm mặt bất ngờ



Đinh Nhất Hoằng và Vân Ngọc Ly đã đến nhà chính của gia tộc, cùng tay nắm tay mà bước vào. Dường như cả hai đã nói chuyện rõ ràng với nhau và đồng ý cho nhau một cơ hội bắt đầu lại từ đầu.

“Hình như ở nhà hôm nay có tiệc à?”

“Đúng rồi. Mừng Tiểu Ngưng xuất viện và chào đón thành viên cũ của gia tộc.!”

Vân Ngọc Ly một phút thắc mắc thành viên cũ đó là ai mà dường như khiến Đinh Nhất Hoằng có phần dè dặt …

“Ngọc Ly, em lên phòng thăm Tiểu Ngưng trước đi. Có gì anh sẽ gọi xuống.!”

Vân Ngọc Ly nghe lời và hướng đến phòng của Giản Tuyết Ngưng, chợt cô nghe tiếng xì xào từ một bên nọ nên nhẹ nhàng đến xem thử …

“Không biết bữa tiệc hôm nay sẽ có không khí như thế nào đây? Thật là đáng lo mà…”

“Tôi nói cô nghe, ngài Minh đó trở về ắt sẽ không có ý tốt. Thật lo lắng cho cuộc sống tới của chúng ta như thế nào đây.”

Vân Ngọc Ly hằn giọng một tiếng thì những người làm kia nhanh chóng tản ra, sau đó cô không tìm Giản Tuyết Ngưng nữa mà trực tiếp xuống tìm Đinh Nhất Hoằng. Bên trong phòng riêng, Giản Tuyết Ngưng đang còn chợp mắt thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức …

“Em nghe?”

“Đang ngủ à?”

Màn hình hiển thị tên của Vương Diệc Thần nên Giản Tuyết Ngưng kiểm tra giờ giấc rồi từ từ ngồi dậy.

“Em về nhà chính rồi nên tính ngủ một chút, công việc của anh sao rồi?”

“Anh không sao. Đang được nghỉ giải lao ít phút nên gọi cho em, em ổn không?”

Giản Tuyết Ngưng không muốn để Vương Diệc Thần lo lắng thêm liền cố gắng trấn an …

“Em ổn mà. Anh nghĩ ai làm gì được em?”

Giản Tuyết Ngưng vừa cười vừa nói để Vương Diệc Thần không còn chú ý thêm. Dưới sân nhà lúc này đang được tổ chức một bàn tiệc lớn, nhưng vẻ mặt của mỗi người lại mỗi khác …

“Nhất Hoằng, Tiểu Ngưng đâu?”

Giản Trữ Luân về đến nhà đã tìm Đinh Nhất Hoằng hỏi thăm …

“Tiểu Ngưng đang còn nghỉ ngơi trên phòng, anh về trễ thế?”

“Công ty còn chút việc, ở nhà không có chuyện gì chứ?”

Đinh Nhất Hoằng quay sang Vân Ngọc Ly rồi cả hai cùng lắc đầu …

“Mau vào trong thôi, sắp tới giờ rồi.”

“Không gọi Tiểu Ngưng à?”

Giản Trữ Luân hối hả kéo Đinh Nhất Hoằng và Vân Ngọc Ly ngồi sẵn vào bàn, một hồi sau các thành viên trong gia tộc đã có mặt đầy đủ bao gồm Giản Minh …

“Ồ, hình như thiếu ai đó thì phải?”

“A Minh, chẳng phải con nói là con gái và con trai con sẽ đến sao? Hai đứa đó đâu?”

Toàn bộ thành viên đều ngạc nhiên, lúc xưa Giản Minh vốn đã không có hứng thú với phụ nữ. Ông cố Giản cố gắng ép hôn cũng không thành, vậy mà bây giờ lại có cả con trai và con gái…

“Tụi nó bảo là sắp tới rồi, nếu mọi người không ngại có thể chờ chứ?"

Không ai phản hồi nên Giản Minh bình thản nhấp một ngụm rượu, mặt khác trên phòng Giản Tuyết Ngưng vừa chuẩn bị thay đồ xuống nhà vừa đọc lại một vài thông tin liên quan đến người đàn ông được gọi là ông chú kia từ trợ lý Doãn cung cấp …

“[Thật đúng là người của Giản thị, cách làm việc chẳng khác tý nào.]”

Trước cổng nhà Giản thị, một cô gái với hình dáng quyến rũ kèm cách phối đồ không khác gì ăn chơi và một chàng trai lịch lãm trái ngược lái một chiếc siêu xe vào trong khiến người làm ai nấy đều choáng ngợp …

“Còn nhìn gì nữa? Không biết lấy đồ vào à?”

Cô gái chợt quát mắng khiến người làm nơm nớp lo sợ nhanh chóng lấy đồ vào nhà …

“Em không tính thay đồ khác à?”

“Biết làm sao được, lát em còn đi chơi bar mà.”

Cả hai cùng nhau bước vào nhà thì trùng hợp Giản Tuyết Ngưng ăn mặc bình thường đang thản nhiên đi xuống làm người khác lầm tưởng cô là giúp việc…

“Này. Có biết chỗ để giày dép không? Mau lấy cho tôi một đôi dép bông khác thay đi.”

Giản Tuyết Ngưng hoàn toàn không để tâm mà bước tiếp thì lại bị cô gái kia đặt tay lên vai lớn tiếng chặn lại …

“Này, bị điếc à?”

Giản Tuyết Ngưng cầm lấy bàn tay của cô gái kia mà vặn ngược ra đằng sau khiến cô ta la lối không ngừng, chàng trai muốn cứu em gái mình liền tung ra một cước và hiển nhiên cô cũng dùng một cước chặn lại gây ra một trận ẩu đả …

“Cô có biết tụi này là ai không hả? Đúng là chán sống …”

Giản Minh cùng Ba Giản và một vài thành viên ra ngoài xem tình hình …

“Hai đứa mới đến mà làm trò gì vậy hả?”

“Ba. Con nhỏ người làm kia bắt nạt con, ba mau cho cô ta một bài học đi.”

Ba Giản liên tục hỏi thăm sức khỏe của Giản Tuyết Ngưng …

“Tiểu Ngưng, con không sao chứ?”

Giản Tuyết Ngưng lắc đầu biểu hiện không sao, nhưng hai con người vừa tạo ra xung đột phía đối diện lại vô cùng hoang mang trước xưng hô của ba Giản …

“Cô là … Giản Tuyết Ngưng đó?”

“Tiểu Ngưng. Ta thay mặt hai đứa con thô lỗ của ta xin lỗi nhé.!”

Ba Giản và Giản Tuyết Ngưng không trả lời và cùng tiến vào trong, để lại gia đình một nhà ba người đó bàn tán …

“Ba. Tại sao ba lại xin lỗi? Là cô ta gây sự trước mà …”

“Im đi. Chúng ta trở về đây là mục đích gì, còn nhớ không hả? Những người khác có thể không quan tâm nhưng riêng con bé đó thì phải chú ý đó, nó không tầm thường như bên ngoài đâu.”

Hai anh em bị la mắng một hồi rồi cùng trở vào với Giản Minh, ông bắt đầu giới thiệu với cả gia tộc …

“Ba. Đây là hai đứa con của con, Giản Bảo Đăng và Giản Bảo Ngọc.”

“Chào ông nội ạ.”

Hai anh em ra vẻ lễ phép mà chào hỏi ông cố Giản và mọi người trong gia tộc, chỉ riêng Giản Tuyết Ngưng là không hề quan tâm.

“Nhìn hai đứa trông xấp xỉ với Hân Hân đúng không?”

“Vâng. Sau khi sang nước ngoài tầm hai năm, thì tụi nó mới ra đời.”

Kết thúc màn ra mắt thì người làm bắt đầu dọn món ăn với nhiều mâm chén khác nhau nhưng ánh mắt của hai anh em kia lại chỉ hướng về Giản Tuyết Ngưng …

“Nhìn đủ chưa vậy?”

Giản Tuyết Ngưng khó chịu lên tiếng khiến mọi người xung quanh chú ý, sau đó Giản Bảo Đăng đứng dậy cầm ly rượu trên tay chầm chậm cất lời …

“Lúc nãy tụi này có phần thất lễ, mong … cháu đừng để trong lòng.”

Giản Tuyết Ngưng giả vờ như không nghe thấy mà tập trung chuyên môn khiến mọi người được một phen cười thầm vì hai anh em nhà kia bị mất mặt, sau đó cả nhà tiếp tục ăn uống thì chợt Giản Minh ra hiệu muốn chia sẻ vài điều và là lý do mà ai nấy cũng thấp thỏm.