Em Là Ngoại Lệ Của Anh

Chương 82: Tôn ti trật tự



Giản Tuyết Ngưng thờ ơ nhìn vào khung cảnh tiếp đón Giản Bảo Ngọc của cô nhân viên lễ tân kia mà đánh giá …

“Giản tiểu thư, cô tới công ty không biết cần hỗ trợ điều gì sao?”

“Tôi tới tìm anh trai tôi, anh ấy đang ở đâu?”

Sau khi nhận được thông tin thì Giản Bảo Ngọc ngang nhiên bước vào không kiêng nể ai khiến Giản Tuyết Ngưng lắc đầu mệt mỏi …

“[Chỉ mới vài ngày mà nhà đó đã bành trướng đến vậy rồi.]”

Giản Tuyết Ngưng muốn mượn sạc dự phòng để mở pin nhưng nhìn vào thái độ của cô nhân viên lễ tân kia thì e rằng đổi lại chỉ là sự từ chối, cô đành ngồi trông ngóng người quen. Vài tiếng sau, chú Nguyên đi xử lý công việc trở về thì bắt gặp cô ngồi đợi mà nhanh chóng chạy đến …

“Tiểu thư, sao cô lại ngồi ở đây?”

“À cháu tới gặp Trữ Luân nhưng không may điện thoại hết pin nên ngồi đây đợi.”

Chú Nguyên không khỏi hoang mang mà hỏi thêm …

“Vậy sao cô không nhờ lễ tân? Nếu không gặp tôi, chắc cô ngồi tới tối mất.”

“Chẳng phải đợi được chú rồi sao?”

Cô nhân viên lễ tân chợt trông thấy trợ lý giám đốc là chú Nguyên đang nói chuyện hòa nhã với Giản Tuyết Ngưng thì tỏ ra thắc mắc …

“Vậy để tôi gọi Luân tổng xuống nhé.!”

“Không cần đâu, chú dẫn cháu lên đó là được rồi. À khoan đã, chú giúp cháu việc này.//”

Giản Tuyết Ngưng thì thầm to nhỏ, sau đó chú Nguyên dẫn cô vào thang máy và bấm tầng cần đến xong mới đến quầy lễ tân.

“Trợ lý Nguyên, có việc gì sao?”

“Cô làm ở đây bao lâu rồi?”

Các nhân viên lễ tân hoang mang nhìn về chú Nguyên đang ra câu hỏi …

“Gần một năm rồi.”

“À, vậy hết ngày hôm nay cô đến phòng tài vụ bàn giao công việc đầy đủ rồi lấy lương về đi nhé.//”

Vừa dứt lời, chú Nguyên bỏ đi thì lại bị cô nhân viên đó kéo lại nài nỉ …

“Trợ lý Nguyên, nếu tôi làm sai điều gì thì mong anh thứ lỗi và cho tôi cơ hội sửa sai nhưng đừng sa thải tôi. Cầu xin anh đấy, tôi rất cần công việc này.”

“Cô cầu xin tôi cũng vô ích thôi, vì người mà cô đụng phải là người khác.”

Cô nhân viên nhớ lại cô gái đã nói chuyện với chú Nguyên mà hỏi thăm lai lịch …

“Cô gái vừa nãy nói chuyện với anh là…?!”

“Giản Tuyết Ngưng – người thừa kế tương lai của tập đoàn, hiện đang điều hành thay ngài chủ tịch.”

Cô nhân viên đó biết được thân phận của Giản Tuyết Ngưng mà gục ngã, cô không thể ngờ rằng bản thân đã đối xử nhầm người. Thang máy đã đưa Giản Tuyết Ngưng đến tầng cần đến, bên ngoài phòng chỉ có một thư ký …

“Xin hỏi, cô là …?!”

Đúng lúc, Giản Trữ Luân mở cửa phòng thì đã trông thấy …

“Tiểu Ngưng, sao em lại đột ngột tới đây thế?”

“Ông cố ép em đến …”

Giản Trữ Luân và Giản Tuyết Ngưng cùng vào phòng riêng, nhờ cô thư ký chuẩn bị trà bánh …

“Anh cũng biết lý do em đến đây rồi mà, phải không?”

“Uhm. Là vì hai anh em kia đúng chứ?”

Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng gật đầu xác nhận khi có thư ký đem một ít trà bánh vào mời …

“Không biết tin đồn từ đâu nói rằng ông chú đó sẽ là người kế thừa tiếp theo nên ai nấy cũng đều thay đổi mà đối xử nhiệt liệt với hai anh em họ, ngay cả Giản Bảo Đăng đó được điều vào vị trí của Nhất Hoằng lúc trước đấy.”

“Phó giám đốc?”

Nhận được chớp mắt từ Giản Trữ Luân xác nhận nên Giản Tuyết Ngưng rơi vào suy tư…

“Em biết rồi. Cho em mượn thẻ ra vào của anh đi, lát em quay lại.//”

Tại phòng của phó giám đốc điều hành, Giản Bảo Ngọc ngồi lì một chỗ khiến Giản Bảo Đăng lo lắng …

“Sao em không đến trường hả? Nếu để ba biết em trốn học thì em tự biết hậu quả đấy.”

“Kệ đi. Anh nghĩ em đủ thông minh để lên lớp à? Dù gì sau này ba cũng làm mọi cách để em tốt nghiệp thành công thôi.”

Giản Bảo Đăng lắc đầu ngán ngẫm đứa em gái sinh đôi Giản Bảo Ngọc này …

“Anh đi họp, em ở yên một chỗ đừng đi lung tung đấy.”

Giản Bảo Ngọc vừa bấm điện thoại vừa nhún vai mà thầm nghĩ trong lòng …

“[Em nghe lời anh chắc?!]”

Ngồi chưa được bao lâu thì Giản Bảo Ngọc cảm thấy đói bụng, nhìn xung quanh phòng thì không có gì lót dạ. Cô đành ra ngoài tìm một người nào đó mua đồ ăn, tình cờ một nhân viên nữ đang ôm tài liệu trở về khu vực phòng làm việc thì bị soi trúng…

“Này cô kia, mau ra ngoài mua đồ ăn trưa cho tôi. Đói lắm rồi này.//”

“Tôi sao?”

Nữ nhân viên nọ tỏ ra ngạc nhiên nhưng chậm nhiệt khiến Giản Bảo Ngọc quát mắng …

“Ngoài cô ra thì còn ai? Đã là nhân viên của nơi đây thì đầu óc phải lanh lẹ đi chứ, mau đi đi.”

Nữ nhân viên sợ hãi liền nhanh chân đi mua ngay, nhưng mua món nào cũng bị trả hàng sai món đó. Cho đến khi món cuối cùng, Giản Bảo Ngọc không thể chịu được nữa mà đổ hết lên người đối diện …

“Cô ngốc vừa thôi chứ? Những món này dầu mỡ như này thì làm sao tôi ăn được?”

Không may là cửa phòng làm việc lại đang mở ra khiến nhiều nhân viên đi ngang trông thấy mà tụm lại bàn tán …

“Xin lỗi cô, để tôi mua lại món khác.”

“Cô xem thường tôi đúng không?”

Nữ nhân viên kia vừa khóc vừa lắc đầu phủ nhận nhưng Giản Bảo Ngọc tức giận ra mặt, nhận thấy có sự huyên náo nên Giản Tuyết Ngưng tiến lại gần thì mới biết người gây chuyện lại chính là Giản Bảo Ngọc đó.

“Cô nói đi, cô xem thường tôi đúng không hả?”

“Tôi không có.”

Nữ nhân viên vừa mếu máo hồi đáp, thừa cơ đang bực bội nên Giản Bảo Ngọc giận cá chém thớt muốn thẳng tay cho cô nhân viên một cái tát thì bỗng bàn tay bị chặn lại …

“Ai to gan …? Là cô…?”

Giản Tuyết Ngưng bắt lấy bàn tay của Giản Bảo Ngọc mà lên tiếng …

“Trong mắt cô, đúng là không coi ai ra gì nhỉ?”

Giản Tuyết Ngưng dùng một ít lực mà nắm chặt bàn tay rồi thả mạnh xuống khiến Giản Bảo Ngọc ngã nhào xuống đất, nhân viên bên ngoài không ngừng chỉ trỏ bàn tán.

“Cô không sao chứ?”

Giản Tuyết Ngưng quay sang hỏi thăm cô nhân viên bị oan ức kia và đồng thời khi nhận được tin thì Giản Bảo Đăng vội vã về phòng làm việc và theo sau là Giản Trữ Luân, nhìn thấy em gái mình đang ngã dưới đất thì anh liền đến đỡ cô ngồi dậy …

“Em làm sao thế.?”

“Là cô ta …”

Giản Tuyết Ngưng nhờ thư ký của Giản Trữ Luân đưa nữ nhân viên nọ đi sửa soạn lại …

“Anh tới đúng lúc đấy, hai người tưởng vào được đây rồi thì không còn xem ai ra gì à?”

Hai anh em sinh đôi khi đứng trước Giản Tuyết Ngưng tựa như có một luồng khí nào đó điều khiển khiến họ dè chừng và có phần run sợ …

“Nếu em tôi làm việc gì sai với cô thì tôi thay mặt em ấy xin lỗi …”

“Đây không phải là lần đầu em gái anh làm sai với tôi, dù cùng mang họ Giản nhưng cũng nên có tôn ti trật tự chứ không nên dựa hơi vào người nhà mà kiếm chuyện.”

Sau khi bị Giản Tuyết Ngưng giáo huấn thì hai anh em kia rời đi trước sự bàn tán của nhiều nhân viên, và nhanh tìm kiếm thông tin lai lịch của cô. Riêng cô thì đã thấy được sự vận hành của tập đoàn hiện tại nên nhờ Giản Trữ Luân chuẩn bị cuộc họp cổ đông sớm nhất, cô không muốn có sự lặp lại ở công ty Racass diễn ra tại tập đoàn Giản thị này.