Em Là Ngoại Lệ Của Anh

Chương 85: Tâm nguyện cuối cùng



Giản Tuyết Ngưng và Giản Trữ Luân về lại phòng làm việc riêng thì mới điềm đạm lên tiếng …

“Trữ Luân, sắp tới em phải trở lại trường rồi nên không tiện đến tập đoàn thêm. Mọi chuyện ở tập đoàn, nhờ anh xử lý đấy nhé.//”

“Làm sao được chứ? Em là người được chọn, em không điều hành thì sao tới lượt anh?”

Giản Tuyết Ngưng nhâm nhi ly trà và chén bánh nhỏ trên bàn …

“Không sao đâu. Em đã nói trước với ông cố một tiếng, anh yên tâm."

“Được. Vậy anh sẽ cố gắng đến khi em trở về chính thức.”

Bất chợt, có tin nhắn từ trợ lý Doãn gửi đến nên Giản Tuyết Ngưng rơi vào suy tư. Sau đó, chú Nguyên đã đưa thanh tra Aiden đến gặp mọi người …

“Anh điều tra xong rồi à?”

“Uhm. Có lẽ vì uy danh của em nên đã khai ra hết rồi, tiếp theo là anh về xác nhận lại thôi.”

Hộ tá của Aiden đưa một vài cổ đông liên quan về đồn điều tra, sau đó Giản Tuyết Ngưng mới nhờ thêm.

“Aiden, còn có một việc muốn nhờ anh.”

Giản Tuyết Ngưng thầm thì to nhỏ với Aiden khiến những người xung quanh cảm thấy tò mò …

“Được. Có gì anh sẽ gọi cho em.//”

“Cảm ơn anh nhé.”

Giản Trữ Luân nhìn khung cảnh hai con người đằng trước khá thân thiết mà nói nhỏ với chú Nguyên

“Nếu như Vương Diệc Thần đó mà nhìn thấy cảnh này chắc sẽ ăn giấm dữ lắm đây, đúng không chú Nguyên?”

“Nói gì đó hả?”

Giản Tuyết Ngưng quay sang khiến Giản Trữ Luân im bặt, bên ngoài Giản Bảo Đăng vẫn đang liên lạc với Giản Minh …

“Ta biết rồi. Con quay về làm việc như bình thường đi.//”

“Vâng.”

Sau khi ngắt điện thoại, tâm trạng của Giản Minh trông rất là khó chịu.

“[Giản Tuyết Ngưng, cô lại phá hỏng chuyện tốt của ta.]

Giản Tuyết Ngưng ở lại tập đoàn đến gần tối để hỗ trợ một vài công việc liên quan cùng Giản Trữ Luân …

“Tiểu Ngưng, ngày lựa chọn người thừa kế chính thức sắp diễn ra rồi. Em có dự định gì không?”

“Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn. Có dự định cũng chưa chắc sẽ dùng được.//”

Gần đến giờ tan ca đã là chiều tối, trùng hợp thay là Đinh Nhất Hoằng và Vân Ngọc Ly cũng đến tập đoàn…

“Nghe nói, hôm nay ở cuộc họp có chuyện vui lắm à? Tiếc là không được xem rồi…”

Đinh Nhất Hoằng gặp được hai anh em liền không ngừng hỏi chuyện khiến Giản Trữ Luân và Vân Ngọc Ly cùng nhau khiển trách nhẹ Đinh Nhất Hoằng …

“Chuỗi khách sạn vận hành thế nào rồi?”

Giản Tuyết Ngưng gằn giọng đặt câu hỏi cho Đinh Nhất Hoằng …

“À, tháng này hoạt động rất tốt …”

Đinh Nhất Hoằng nhỏ nhẹ hồi đáp khiến mọi người thầm nhịn cười …

“Việc xong rồi. Em về trước đây.//”

“Tiểu Ngưng, không cùng đi ăn tối sao?”

Giản Tuyết Ngưng khéo léo từ chối rồi xin phép về nhà trước, cô chọn đường bộ đi dạo về thì vô tình đi ngang qua một khu trượt băng ngoài trời. Nhìn thấy già trẻ lớn bé đang vui vẻ trên sân băng mà khiến cô hồi tưởng lại khoảng thời gian thi đấu, hoặc những lúc tập luyện mà chợt rưng rưng …

“[…]”

Đứng xem một hồi thì Giản Tuyết Ngưng ngậm ngùi bước đi, trong lúc đợi đèn đỏ thì cô nhìn lên bảng quảng cáo lớn ngay đường đang chiếu hình ảnh của Vương Diệc Thần …

“Wow, đẹp trai quá đi.//”

“Đúng rồi đấy. Vương Diệc Thần vừa lạnh lùng vừa thẳng thắn, ban đầu gặp có thể không thiện cảm mà về sau cậu sẽ nghiện anh ấy đấy.”

Giản Tuyết Ngưng nghe được vài cô học sinh bên cạnh bàn tán mà thầm nghĩ …

“[Anh ấy … đâu có lạnh lùng mấy nhỉ?!]”

Trông thấy các cô bạn học sinh huyên thuyên không ngừng về Vương Diệc Thần khiến Giản Tuyết Ngưng cảm thấy anh khi ở bên cô lại như một người hoàn toàn khác khi ở trên sân khấu, chợt tin nhắn wechat từ anh gửi đến …

“[Đang làm gì đấy?]”

Giản Tuyết Ngưng chụp lại hình ảnh quảng cáo của Vương Diệc Thần rồi bước lên xe buýt mà phản hồi lại tin nhắn …

“[Em đang về nhà, tình cờ thấy được quảng cáo của ai kia đây.^^]”

Cả hai cùng nhắn tin suốt cả đường về thì Giản Tuyết Ngưng lại nhận được điện thoại của cô bé Tiểu Lam, từng được cô giúp đỡ và cưu mang …

“[Làm sao thế? Tiểu Lam.]”

Tiểu Lam bên đầu dây cứ khóc òa lên chẳng chịu nói chuyện làm cho Giản Tuyết Ngưng thắc mắc …

“Xin chào, cô là người nhà bé Tiểu Lam này đúng không?”

Một giọng nói lạ vang lên khiến Giản Tiểu Ngưng cảm giác không an lòng …

“Vâng. Cô là…?!”

“Tôi là y tá điều dưỡng của bệnh viện Bắc Kinh, hiện người nhà của bé đang nhập viện cấp cứu. Mong cô nhanh chóng đến bệnh viện ngay.”

Giản Tuyết Ngưng nghe tin bà ngoại của Tiểu Lam gặp chuyện nên không khỏi lo lắng cho bé, liền nhờ vả y tá trước.

“Tôi biết rồi. Nhờ cô để ý bé giúp tôi một lát, sẽ có người đến ngay.”

Kết thúc cuộc gọi với nhân viên y tá, Giản Tuyết Ngưng liên lạc nhờ trợ lý Doãn đến bệnh viện trước sau đó về soạn hành lý và đặt vé đi Bắc Kinh sớm nhất. Thời gian bay từ Thượng Hải đến Bắc Kinh nhanh nhất cũng là hơn hai giờ đồng hồ, cộng thêm việc check-in nên trễ hơn gần ba giờ. ngôn tình ngược

“Tiểu thư, ở đây.”

Trợ lý Doãn nhìn thấy Giản Tuyết Ngưng thì hô vang để cô chú ý, Tiểu Lam vừa trông thấy cô liền nhào tới ôm cô mà khóc nức nở …

“Ngoan, có chị ở đây. Không sao rồi.//”

“Tiểu thư. Tình hình không mấy khả quan lắm nên cô chuẩn bị tinh thần sẵn nha, lúc nãy tôi có vào thì bà bảo muốn gặp cô lần cuối.”

Trợ lý Doãn bên ngoài chăm sóc Tiểu Lam để Giản Tuyết Ngưng thay áo xanh của bệnh viện mà vào gặp bà ngoại Tiểu Lam…

“Bà à, là cháu. Tuyết Ngưng đây.”

“Giản tiểu thư, bà già này sắp phải đi rồi. Hai bà cháu tôi, may là được cô cưu mang nên mới có được ngày hôm nay.”

Bà ngoại Tiểu Lam cố gắng nói từng chữ một khiến Giản Tuyết Ngưng nhớ lại khung cảnh ra đi của mẹ cô năm nào …

“Nhưng điều tôi không yên tâm nhất là Tiểu Lam, con bé còn quá nhỏ. Tôi … tôi lại không thể tiếp tục …”

“Bà yên tâm. Từ giờ, cháu sẽ xem Tiểu Lam như người nhà của mình mà nuôi dạy. Bà đừng lo nhé.//”

Bà ngoại Tiểu Lam vừa rơi nước mắt vừa trút hơi thở cuối cùng nói lời cảm ơn đến Giản Tuyết Ngưng. Tín hiệu tâm điện đồ chuyển đổi thành một đường thẳng, báo hiệu sự sống của bà ngoại đã không còn. Cô trở ra ngoài, tiếng khóc của Tiểu Lam vẫn còn đọng lại bên tai của cô mà thương xót. Vài ngày sau, tang lễ và việc chôn cất bà ngoại Tiểu Lam đã diễn ra thuận lợi …

“Chị ơi, vậy là sau này Tiểu Lam vừa không cha không mẹ lại không có bà ngoại. Sẽ là một đứa bé mồ côi rồi đúng không?”

“Không phải đâu. Tiểu Lam không phải là bé mồ côi, Tiểu Lam vẫn còn có chị mà. Chị sẽ vừa là ba, là mẹ, là bà ngoại của Tiểu Lam. Có được không nào?”

Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng an ủi khiến Tiểu Lam tươi tắn trở lại, cả hai cùng nhau rời nhà tang lễ về nhà. Trên đường về, cô nhận được điện thoại từ ba Giản nên cùng đưa Tiểu Lam đến tập đoàn Giản thị thuộc chi nhánh Bắc Kinh gặp mặt và tiện thể thông báo tình hình đến ba Giản.