Em Là Ngoại Lệ Duy Nhất Của Anh

Chương 20



Một tuần trước khi tết nguyên đán tới, đạo diễn Lưu gửi lời chúc đến toàn bộ đoàn làm phim, Quân Dao cùng Bác Thanh khoác tay nhau quay trở về thành phố A đón năm mới.

Bác Văn vốn định tự mình lái xe ra sân bay đón hai người nhưng đến giữa chừng thì có việc gấp liền không đi được, Quân Dao cũng không muốn làm khó anh, không nhanh không chậm liền bắt taxi quay trở về nhà.

Thời điểm Bác Văn tới thăm cô ở thành phố C, hai người đã cùng bàn bạc, đợi khi cô quay trở lại sẽ cùng đến nhà nhau chào hỏi phụ huynh hai bên.

Vừa về đến nhà, Quân Trạch đã đứng ngay ở cửa để chào đón con gái về. Ông tự mình kéo vali cho cô, hai ba con khoác vai nhau vào trong nhà. Bên trong, Bành Nghiên Đình đã ngồi đợi sẵn con gái cùng một bàn đồ ăn sặc sỡ đầy những món ngon. Quân Dao đưa mắt nhìn ba mình đứng kế bên, ông dường như hiểu được ý con gái liền lên tiếng:

"Là mẹ con làm hết đấy, ba không nhúng tay vào đâu!"

"Thật à mẹ?"

"Đừng hỏi nữa, mẹ con sẽ ngượng. Bà ấy nói mấy tháng trời con gái không về nhà, nhớ muốn chết, nên giờ con về chuẩn bị ăn tết là phải chiêu đãi một bàn tiệc lớn đón con về đấy!"

Quân Dao mỉm cười, kéo ghế cho ba rồi cho mình ngồi xuống. Cả nhà ba người ăn cơm vừa trò chuyện rất vui vẻ. Trong lúc ba mẹ liên tục gắp hết món này món kia vào bát cho cô tới nỗi thành một ngọn núi nhỏ, Quân Dao lại ngẩn ngơ cắn đũa suy nghĩ. Mẹ Đình thấy con gái ngơ ngác thì lay lay người:

"Sao vậy? Đồ ăn mẹ làm không ngon sao?"

"... Dạ? À, không có, chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện."

"Chuyện gì thế con gái, công việc có vấn đề gì sao, cần ba giúp đỡ không?" Quân Trạch xoa đầu 'công chúa nhỏ', khuôn mặt đầy vẻ cưng chiều.

Bành Nghiên Đình là một thiên kim tiểu thư đài các, thời điểm bà cưới Quân Trạch, ông không có lấy một hào trong tay. Nhưng không vì thế mà bà nản chí, Bành Nghiên Đình đã nguyện theo chồng, trở thành hậu phương vững chắc để chồng xây dựng sự nghiệp. Có thể nói, gia cảnh, vị thế, chỗ đứng của Quân Trạch bây giờ không thể không kể đến sự hi sinh, đồng cam cộng khổ của người vợ tào khang này.

Nhưng không giống với một số thành phần ăn cháo đá bát, thời điểm đỉnh cao của sự nghiệp ông cũng chưa từng quên lãng người vợ của mình. Kết tinh cho tình yêu mặn nồng của họ chính là sự xuất hiện của Quân Dao, vì vợ vốn sức khỏe yếu, khi sinh Quân Dao lai rất cực nhọc nên Quân Trạch nhất quyết chỉ để bà sinh một đứa, Quân Dao là đứa con cưng duy nhất của hai vợ chồng.

Quân Dao từ nhỏ tính cách đã vô cùng mạnh mẽ, không giống như sự ôn nhu của mẹ hay sự nhún nhường của cha, việc gì cũng đều tự mình quyết định. Hai vợ chồng nhiều lần muốn con gái quay về công ty kế thừa sản nghiệp nhưng cô lại một mực lắc đầu từ chối, nhất quyết theo đuổi sự nghiệp viết lách. Ông bà cũng không còn cách đành theo sau dõi theo cô, ai bảo họ yêu thương cô con gái này hơn tính mạng của mình cơ chứ!

"Không có, chuyện là... chắc là từ giờ đến trước tết, con sẽ dắt bạn về nhà ra mắt ba mẹ!"

Bành Nghiên Đình mắt chữ A mồm chữ O nhìn chằm chằm con gái không dứt: "Gì cơ? Con dắt bạn trai về nhà ra mắt bọn ta?"

"Từ bao giờ vậy? Quân Dao, nói ba nghe, có phải con sợ bị mọi người giục cưới nên mới tìm đại một người không? Ba nói con nghe, mẹ con chỉ là thuận miệng thôi, nếu con tìm đại một người để cưới thì thôi đi, thà rằng cứ ở vậy để ba nuôi còn hơn...."

"Ba, khoan đã ba! Con với anh ấy qua lại được một thời gian rồi, không có chuyện tìm đại gì như ba nói đâu, người yên tâm đi!"

Suốt bữa ăn, Quân Dao không ngừng bị 'ép cung' tới từ phụ huynh nhà mình đến nỗi muốn nổ tung cái đầu. Ăn xong liền chạy vội lên tầng để thoát thân.

Lúc tắm rửa xong xuôi cũng đã hơn 10 giờ tối, Quân Dao mở máy kiểm tra tin nhắn thì không thấy Bác Văn nhắn lại gì hết, rõ là anh nói xong việc sẽ nhắn lại cho cô, chẳng nhẽ giờ này vẫn chưa xong? Nghĩ ngơi một hồi, Quân Dao vào danh bạ, tìm số Bác Thanh rồi gọi cho cô nàng:

"Sao vậy bé yêu?"

"Anh ấy vẫn chưa về sao chị?"

"Anh trai chị ấy hả? Chưa có về, mà cũng là chuyện thường tình ấy mà, anh ấy một hai giờ sáng trở về cũng không có gì quá bất ngờ, em đừng lo."

"Vậy... Anh ấy làm ở sở cảnh sát gần trung tâm thương mại có đúng không chị?"

"Đúng rồi, sao vậy? Em tính đi tìm anh ấy sao?"

"Vâng! Nếu tan làm muộn vậy chắc là chưa ăn gì, em mang chút đồ ăn tới cho anh ý ăn bữa khuya."

"Được! Muộn rồi, nếu em đi thì cẩn thận một chút nhé!"

Quân Dao chaò Bác Thanh rồi cúp máy. Tìm cho mình một chiếc áo khoác lông thật ấm rồi xuống bếp tìm đồ ăn. Cô nhớ ban nãy mẹ nói có làm rất nhều cà ri bò để ăn sáng, tiện tay cô múc một ít, lấy thêm một chút cơm rồi đóng hộp cẩn thận bỏ vào túi. Ba mẹ vẫn đang ngồi xem tivi ngoài phòng khách, thấy Quân Dao mặc áo khoác ấm, còn cầm theo túi giữ nhiệt đựng đồ ăn thì tò mò: "Muộn vậy rồi còn đi đâu?"

"Con ra ngoài một chút. Hai người mau ngủ đi, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu!"

Mẹ Đình lại quay đầu xem phim, ba Trạch thì tiếp tục bóc cam cho vợ, trước khi Quân Dao ra ngoài còn không quên dặn dò: "Ra ngoài nhớ cẩn thận, muộn rồi đấy!"

"Con biết rồi!"

Quân Dao lên taxi đi thẳng tới sở cảnh sát. Cô rón rén bước vào bên trong, muộn vậy rồi vẫn còn kha khá viên cảnh sát đang cặm cụi làm việc. Bách Điền đang ôm hồ sơ vừa mới photo xong định quay trở về văn phòng thì thấy bóng một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng ngây ngốc ở ngoài cửa. Cậu liền bỏ giấy tờ xuống chạy về phía cô hỏi thăm: "Chào cô, tôi có thể giúp gì cho cô?"

"À, chào đồng chí cảnh sát. Có thể cho tôi hỏi, Bác Văn, đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm ấy, anh ấy có đang ở đây không?"

Bách Điền nghe vị này tìm sếp mình thì không nhịn được mà thầm đánh giá cô. Cô gái trước mặt cậu quả thực rất xinh đẹp, không phải kiểu minh tinh màn bạc nhưng ngũ quan rất ưa nhìn, trông rất mạnh mẽ nhưng vẫn có chút gì đấy mềm mại. Chẳng lẽ.... Đây chính là 'chị dâu' trong truyền thuyết đây sao? Cái người mà khiến 'quái thú' Bác Văn dạo này ôn nhu đến bất ngờ đây á? Bách Điền không nhịn được mà cất lên hai tiếng: "Chị dâu...."

"Hả?"

Nhận thấy mình lỡ mồm, cậu nhanh chóng cười xòa di dời sự chú ý của cô: "Hahaha, chị tìm sếp sao? Em là cấp dưới của anh ấy, Bách Điền. Mạo muội cho em hỏi chị với sếp em là gì được không?"

"À, tôi là Quân Dao, là bạn gái của Bác Văn!"

Qủa đúng là chị dâu thật rồi... Có cần xinh đẹp vậy không?

"Chị mang cơm khuya tới cho sếp em sao? Anh ấy cả ngày nay chưa ăn được bữa nào ra hồn đâu... À mà sếp em đang 'nói chuyện' với một cấp dưới khác, để em dẫn chị tới văn phòng của anh ấy, nhưng chị có thể đứng ngoài chờ được không?"

"Được, cảm ơn!"

"Đừng khách sáo, đừng khách sáo!"

Bách Điền dẫn Quân Dao tới trước cửa văn phòng của Bác Văn. Từ bên trong vọng ra một giọng quát tháo vô cùng tức giận, còn có cả tiếng ném giấy tờ rơi xuống khiến hai người đứng bên ngoài không khỏi toát mồ hôi hột. Cả hai không hẹn mà quay mặt sang nhìn nhau khiến Bách Điền bối rối:

"Hahahaha... Chị dâu, bình... bình thường sếp em 'không' có lớn tiếng như vậy đâu. Chắc chắn là cậu ta làm gì sai để sếp tức giận rồi, chị đừng...."

Còn chưa nói hết câu thì có người bên trong mạnh mẽ mở cửa phòng ra. Bác Văn một mặt 'đen ngòm' vô cùng tức giận bước ra, sau lưng là hình bóng một cậu cảnh sát đáng thương đang cúi người nhặt từng tờ giấy rơi trên sàn nhà.

"Quân Dao? Sao em lại ở đây?" Chính Bác Văn cũng không ngờ cô lại xuất hiện ở đây, ngay trước cửa phòng anh, đứng bên cạnh là khuôn mặt lúc trắng lúc xanh của Bách Điền.

"Aaa, Sếp! Ban nãy em thấy chị dâu đứng ở ngoài cửa sở nên em có lại hỏi, chị nói tìm anh nên em dắt chị dâu tới đây... Không ngờ anh đang...."

Cậu nhóc kia luống cuống ôm giấy tờ bước ra khỏi phòng làm việc lại thấy có thêm sự xuất hiện của một người con gái khác. Cậu ta còn đang ngơ ngơ liền bị Bách Điền huých mạnh vào tay:

"Mau chào chị dâu đi!"

"A, Chào chị dâu!" Cậu ta gơ tay lên chào Quân Dao rất nghiêm túc. Cô cũng gật đầu đáp lại.

Bác Văn xoa xoa ấn đường, phẩy phẩy tay: "Hai cậu mau về vị trí đi. Tiểu Mặc, cậu về viết lại một bản báo cáo khác cho tôi, lần sau rút kinh nghiệm!" Rồi kéo Quân Dao vào phòng, không luyến tiếc đóng sập cửa lại.

Bách Điền cùng tiểu Mặc ngây người nhìn theo sếpcùng chị dâu đóng cửa vào phòng. Qủa nhiên là nam nhân chinh chiến với bom đạnmạnh mẽ đến mấy thì về nhà cũng phải sợ vợ thôi, thái độ ban nãy sếp nói với tiểuMặc khi chị dâu đứng đó là đủ hiểu vị thế của sếp trong nhà rồi.