Ăn cơm xong, trong lúc giúp mẹ chồng dọn dẹp Quân Dao mới nhớ ra hôm nay không thấy ba chồng đâu.
"Ông ấy đi công tác rồi, còn chưa về được. Con không cần để ý tới ông ấy đâu."
Quân Dao rất không hiểu, khi nhắc tới ba chồng, mọi người trong gia đình đều vô cùng lạnh nhạt, hoàn toàn không giống như người trong cùng một gia đình nhưng cũng chưa vội hỏi Bác Văn.
Hai vợ chồng nán lại một lúc rồi dắt tay nhau ra về. Ngọc Trân cũng không giữ lại, dù sao vợ chồng mới cưới cũng cần có không gian riêng tư.
Anh lái xe cùng cô trở về nhà. Thấy vẫn còn sớm lại mới đi được nửa đường, Quân Dao ngỏ ý với chồng muốn ra bãi cỏ ngắm trăng, cách nhà bọn họ có một bãi cỏ rất rộng thường có người lui tới đi dạo lúc ban chiều. Bác Văn đương nhiên không từ chối, anh lái thẳng tới đó.
Lúc anh đang tìm khăn rải xuống để có chỗ ngồi, Quân Dao tranh thủ chạy ra cửa hàng tiện lợi gần đó mua hai lon bia, dù sao ngắm trăng không cũng sẽ thấy chán, vẫn là nên có gì để nhấm nháp.
Quân Dao ngồi xuống bên cạnh Bác Văn, mở nắp hai lon bia rồi đưa anh một lon.
"Trăng hôm nay thật đẹp..."
Ngược lại, Bác Văn cảm thấy người vợ ngồi kế bên mình còn xinh hơn. Quân Dao thấy mình bị nhìn, quay mặt lại thì Bác Văn đã cụp mắt xuống từ bao giờ. Anh nhấp một ngụm bia đắng chát xuống cổ họng, khàn giọng hỏi cô:
"Quân Dao, kể cho anh nghe đi...."
"Kể gì cơ? Anh muốn em kể chuyện gì?"
"Kể anh nghe, thế giới này đã từng làm tổn thương đến em như nào..."
Nghe anh nói, cô lặng người đi. Anh muốn nghe về câu chuyện quá khứ của cô. Quân Dao cũng uống một hớp bia, lấy hết sức bình sinh hỏi lại anh.
"Có thực sự muốn nghe hay không? Nếu nghe xong mà cảm thấy ghét bỏ, hãy nói em nghe một tiếng nhé?"
Bác Văn không nói gì, anh hoàn toàn giữ im lặng để cô có thể kể câu chuyện của mình. Dù trong thư tay mẹ vợ gửi anh, mọi chuyện anh đều biết rõ nhưng thực lòng vẫn muốn nghe chính miệng cô kể hơn, muốn ở bên lắng nghe cô tâm sự.
Giọng Quân Dao nhè nhẹ kể câu chuyện trong quá khứ của mình. Nếu là trước đây sẽ chỉ toàn sự hận thù, còn bây giờ trong chất giọng trong trẻo ấy lại cảm nhận được sự thanh thản vì đã buông bỏ được.
Cô nói anh nghe. Câu chuyện một cô gái chỉ mới 17 tuổi nhưng đã bị giở trò đồi bại. May mắn là chưa đến bước kinh khủng nhất thì được ba mẹ cứu. Nhưng tất cả những điều đấy đã để lại trong tâm trí cô gái kia một vết thương lòng quá lớn, lớn đến nỗi cô ấy đã từng cảm thấy căm hận lũ đàn ông, căm hận cơ thể mình vì đã từng bị bàn tay thô bạo đấy sờ qua. Khi Quân Dao kể, khuôn mặt vô cùng nhẹ nhõm, thậm chí có lúc còn cười nhạt như thể câu chuyện đấy không phải của mình.
Kể xong, Quân Dao chỉ nhẹ nhàng hỏi anh một câu: "Cơ thể vợ anh từng bị một kẻ khác sờ, chạm qua. Anh có cảm thấy dơ bẩn không?"
Anh vẫn giữ trạng thái im lặng, đặt lon bia xuống thảm cỏ rồi kéo cô vào lòng mình mà ôm thật chặt. Vẫn chất giọng khàn khàn ấy, anh khẽ thủ thỉ vào tai cô:
"Thế giới này làm em tổn thương bao nhiêu, anh yêu em lại gấp đôi chừng ấy."
Lời anh nói với cô là một lời khẳng định chắc nịch. Anh muốn bù đắp cho nỗi đau của cô, muốn yêu thương cô bằng tất cả những gì bản thân có thể làm.
"Không sao đâu. Em sớm đã đối diện được với nỗi đau rồi. Một ngày nào đấy em thực sự quên đi hết, lúc ấy sẽ nói với anh!"
Trở về không gian riêng của hai người. Bác Văn tự mình sắn tay áo matxa chân cho cô. Cơ thể Quân Dao khá yếu, dễ cảm lạnh. Ban nãy ngồi ngoài trời lâu như vậy, đôi bàn chân đã sớm lạnh buốt rồi. Anh tự mình pha một chậu nước gừng nóng giúp cô ngâm chân sưởi ấm.
Khi đi làm, Bác Văn thường hất ngược mái tóc của mình lên cho thấy sự nghiêm nghị, chỉ khi ở nhà mới hạ mái xuống cho thấy bộ dạng lười nhác. Trông anh vô cùng đáng yêu, Quân Dao khẽ chạm vào mái tóc đen ấy mà nghịch ngợm. Lại nhìn chiếc áo anh và cô cùng mặc, giờ mới để ý hai người mặc áo đôi. Bảo sao ban nãy mẹ chồng liên tục nhìn hai người cười tủm tỉm, ra là vậy...
Không chỉ đơn thuần là ngâm chân, Bác Văn còn nhẹ nhàng matxa xoa bóp cho chân cho Quân Dao. Cảm thấy chân mềm hẳn anh mới đứng dậy lấy khăn lau từng ngón chân cho cô.
Để Quân Dao ngồi trên ghế, Bác Văn cầm chậu nước mang vào vệ sinh để đổ. Quay ra vẫn thấy cô ngồi yên trên ghế như không hề có ý định di chuyển đi đâu.
"Sao chưa lên giường nằm?"
"Ông xã, cõng em lên!" Cô dang hay tay về phía anh nở một nụ cười tươi nũng nịu.
Bác Văn khom chân xuống để Quân Dao dễ dàng chèo lên lưng anh. Dù khoảng cách từ ghế ngồi tới giường rất ngắn nhưng Quân Dao vẫn muốn làm nũng, Bác Văn đương nhiên là cao hứng rồi.
"Ông xã, cảm ơn anh vì luôn đối xử tốt với em!"
"Vậy hôn anh một cái?"
Không để anh phải chờ đợi, Quân Dao giữ má anh thơm 'chụt' một cái lên đó. Anh đặt cô ngồi xuống giường, ra cửa tắt đèn cũng vội lên giường để được ôm cô vợ nhỏ kia vào lòng mà ngủ.
Đợi khi hơi thở của Quân Dao đã đều đều, Bác Văn mới rón rén hôn trộm lên đôi môi anh đào kia một chút: "Bà xã, chúc ngủ ngon!"
***
Hôm sau là cuối tuần, Bác Văn theo thói quen đã dậy từ sớm mà người nằm cạnh vẫn đang ngủ không biết trời đất là gì. Không phải tới sở cảnh sát, sau khi chạy bộ về là tắm rửa thay đồ, mặc tạp dề vào bếp nấu bữa sáng cho Quân Dao.
Đợi đến khi Quân Dao bị ánh sáng bên ngoài làm phiền, bất đắc dĩ phải tỉnh dậy thì hương thơm của thức ăn đã ngập tràn khắp căn nhà.
"Dậy rồi sao. Vào đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn sáng."
"Vậy đợi em chút!"
Quân Dao ba chân bốn cẳng chạy vào làm vệ sinh cá nhân. Rất nhanh một khuôn mặt sáng sủa tỉnh táo tràn trề năng lượng đã chui ra ngoài. Bác Văn đang ngồi ở bàn ăn lướt điện thoại chờ cô.
"Ăn thôi!"
Bữa sáng là một bát mỳ vằn thắn thơm nức mũi vô cùng ngon mắt. Quân Dao rất thoải mái hưởng thụ bữa sáng do chính tay chồng làm. Ăn xong Bác Văn cũng tự mình thu dọn rửa bát cho Quân Dao ngồi xem tivi. Cô cứ ngắm mãi người đàn ông của mình đứng trong bếp mặc tạp dề khom người rửa bát, thật sự vô cùng quyến rũ...
Đàn ông quyến rũ nhất trong 3 trường hợp: Khi nghiêm túc làm việc, khi làm bếp núc và khi lên giường. Hai cái đầu Quân Dao đã tự mình chứng kiến, còn điều cuối cùng... vẫn là nên để sau này đi.
Anh rửa bát dọn dẹp bếp xong cũng ra phòng khách ngồi xem tivi cùng Quân Dao.
"Không cần phải tự dọn dẹp, anh sẽ thuê người về dọn. Em chỉ cần làm việc của mình thôi."
"No no, như vậy em mới có cảm giác mình thực sự có một gia đình nhỏ rồi. Trước đây ba mẹ rất nuông chiều, giờ lấy chồng rồi em muốn mọi thứ trong nhà đều do mình tự quán xuyến."
"À, em muốn đi mua thêm ít nồi xoong với giỏ đựng đồ bẩn. Anh rảnh đúng không, vậy đưa em đi nhé?'
"Ừ. Lên thay đồ đi rồi mình cùng đi."
Sống chung với một vị cảnh sát quy củ, Quân Dao vốn rất lề mề cũng tự thay đổi tác phong trở nên nhanh nhẹn hơn. Dù Bác Văn sẵn sàng đợi cô, bao lâu cũng đợi nhưng cô thì không muốn như thế.
Hai người nắm tay nhau tới trung tâm mua sắm. Quân Dao sà vào khu bán đồ bếp núc nhặt ra vô số món bỏ vào giỏ hàng, lại lấy thêm vài chiếc giỏ đựng đồ. Lúc đi ngang qua gian hàng bán đồ ngủ, Quân Dao đương nhiên không chịu buông tha lôi xềnh xệch Bác Văn vào bên trong.
Là bán đồ ngủ đôi cho vợ chồng. Quân Dao đi lại ngắm nghía tứ phía, nhân viên trong gian hàng cũng tiến lại hỏi thăm cô:
"Chị muốn mua đồ ngủ đôi sao? Có cần chúng em tư vấn giúp không ạ?"
"Hmmm, có mẫu nào trơn với kẻ caro không? Màu sắc tươi tắn chút xíu. Lấy cho anh ấy bộ cũng giống tôi nhé!"
Cô bé nhân viên làm việc rất năng suất. Nhanh chóng đã mang ra hai bộ đồ ngủ đôi, một trơn một caro, một vàng chanh, một xanh dương.
Quân Dao mang hai bộ này đến trước mặt Bác Văn. Đúng như dự đoán, khuôn mặt anh nhìn bộ đồ ngủ này không có chút thiện cảm nào.
"Bình thường em toàn thấy anh mặc quần đùi áo phông rất đơn điệu, vẫn là nên có đồ ngủ mặc sẽ thoải mái hơn. Chúng ta cùng mặc."
"Anh không mặc đâu!"
"..." Quân Dao có hơi bất ngờ, đây là lần đầu tiên anh từ chối cô.
"... Ý là anh quen mặc kiểu kia rồi. Không quen mặc pijama. Em mua cho em là được rồi..."
Quân Dao cúi mặt, ánh mắt thoáng lên tia thất vọng nhưng cũng 'không muốn' ép buộc anh, giọng nói có chút buồn rầu: "Vậy... anh không thích thì thôi vậy. Em cũng không mua nữa, ở nhà vẫn còn đồ ngủ..."
Lúc Quân Dao gấp gọn lại định đưa trả cho nhân viên thì bàn tay anh rất bất đắc dĩ níu lại, bỏ 2 bộ đồ ngủ đôi màu sắc sặc sỡ kia vào giỏ hàng: "M-Mua đi. Anh cũng muốn mặc thử..."
Nghe anh nói, cô nhảy cẫng lên ôm cổ anh vô cùng cảm kích: "Cảm ơn ông xã!"
Thôi được rồi, làm vợ minh vui thì không có gì gọi là thiệt thòi hết...