Em Là Ngoại Lệ Duy Nhất Của Anh

Chương 40



Quân Dao tựa lưng vào sofa, thưởng thức hương vị của tách trà nhài. Con ngươi đen láy hờ hững nhìn Đường Bích Như. Khuôn mặt hoàn toàn không nhìn ra đôi chút cảm xúc nào.

"Em với Bác Văn quen nhau từ nhỏ. Lần trước cũng nói với chị ở nhà hai bác rồi. Ba em cùng ba anh ấy rất thân nhau, khi còn nhỏ muốn gán ghép chúng em với nhau nhưng Bác Văn đều tỏ thái độ không thích rất rõ."

"Vào thẳng vấn đề chính đi?"

"Vâng... Ba em nói cho bác trai biết em về nước. Bác ấy liền liên hệ với em, nói là muốn tác thành cho em với Bác Văn. Khi ấy em rất cao hứng cho tới khi anh ấy nói chị là vợ anh ấy. Lúc đó em thật sự không biết nên làm như nào, bác trai cũng không hề nói cho em biết anh ấy đã kết hôn... Tối qua em nói chuyện lại với bác trai, bác ấy nói anh chị vốn không có tình cảm với nhua. Bác vẫn muốn em ở bên anh ấy..."

Ngắm nhìn tách trà còn bốc hơi trong tay, Quân Dao không khỏi thở dài. Cô biết ba chồng không thích mình nhưng cũng không nghĩ ông ấy sẽ tính đến bước này, tìm cách chia rẽ cô cùng Bác Văn.

"Rồi sao? Hiện giờ cô biết anh ấy có vợ rồi, vẫn thích anh ấy đúng không?"

"Em..."

"Đường Bích Như! Lúc cô mặt dày tiếp cận Bác Văn, tôi thấy cô thật sự rất rất khó ưa. Còn bây giờ tôi có thể thấy được, cô vẫn còn bản tính lương thiện, một cô tiểu thư biết suy nghĩ. Tôi với cô tuổi tác không chênh nhau là bao nhưng cái nhìn của cô vẫn còn hạn hẹp... Tôi không thể cấm cô có tình cảm với Bác Văn nhưng cô phải nhớ cho kĩ anh ấy là người đàn ông đã có gia đình. Nghĩ xem tình cảm này nên hay không nên bộc lộ ra."

Đường Bích Nhu khúm núm nghe Quân Dao nói, một hai câu đều vâng vâng dạ dạ.

"Cô được dạy bảo đàng hoàng như vậy. Vậy thử nghĩ xem nếu có một ngày cô thành công chen chân vào cuộc hôn nhân này, ai sẽ là đối tượng bị người đời chỉ trích? Là cô với ba mẹ cô hay là một chính thất như tôi? Thử hỏi nếu có một ngày cô bước chân được vào làm dâu nhà họ Bác, liệu cô có còn thực sự vui vẻ như ban đầu hay không? Và tôi cũng muốn cho cô biết, bất kể lí do ban đầu chúng tôi cưới nhau có vì yêu hay không, tôi cũng không dễ dàng buông tay anh ấy đâu."

"Kể cả bác trai không thích chị?"

"Ừ, tôi là người không dễ dàng bỏ cuộc. Không thích thì tôi vẫn sẽ cố, cố hết sức làm tròn trách nhiệm của một người con dâu."

"... Mọi quyết định đều xuất phát từ cô. Tương lai ra sao cũng đều do cô hết, suy nghĩ cho kĩ trước khi hành động!"

"Chị, em biết rồi!"

Quân Dao không phải kiểu người xốc nổi. Cô có thể nhìn thấy trong con ngươi sáng ngời của Đường Bích Như, đây là một cô gái lương thiện được dạy bảo đàng hoàng. Cô càng không muốn chỉ vì lí do ba chồng không thích mình mà để ông ấy thành công đạt được mục đích. Càng không muốn một cô gái như vậy lại bị nhúng chàm điều xấu, Quân Dao muốn thuyết phục cô ấy quay đầu trước khi quá muộn.

Nói chuyện với Đường Bích Như xong Quân Dao cũng chẳng muốn làm việc nữa. Đợi tới gần trưa thì lục đục trong bếp chuẩn bị đồ ăn cho Bác Văn. Tới khi chuẩn bị đi đưa đồ thì Bác Văn gọi tới, anh nói hôm nay có một cuộc họp kéo dài nên cô không cần mang đồ ăn tới.

Không phải đi, Quân Dao lười biếng nằm ngoài trên sofa xem chương trình thực tế. Thấy Đường Bích Như xách vali từ trên tầng ba xuống, Quân Dao bật mình ngồi dậy.

"Chị, chị nói rất đúng. Em không thể vì mong muốn cá nhân mà khiến cả gia đình bị chỉ trích được. Vốn em có nhà ở đây từ trước khi về nước rồi, giờ em sẽ chuyển tới đó. Làm phiền vợ chồng anh chị một đêm là đủ rồi."

"Đi bằng gì?"

"Có tài xế tới đón em. Khi về giúp em chuyển lời cảm ơn tới anh ấy."

"Vậy cô đợi tôi vài phút."

Quân Dao lóc cóc đi vào bếp chuẩn bị thứ gì đó. Vài phút sau trở ra, trên tay mang theo vài hộp đựng thức ăn đưa cho Đường Bích Như, mặt hoàn toàn không đổi sắc: "Là đồ ăn tôi làm. Hôm nay về nhà ở chưa quen, mang chút đồ này về ăn tạm đi. Không ngon như nhà hàng có sao Michelin nhưng cũng không tồi."

Đường Bích Như không khách khí nhận lấy túi đồ ăn từ tay Quân Dao. Cũng không nghĩ Quân Dao sẽ đối xử tốt với mình như vậy, đôi mắt cô ta rưng rưng.

"Cảm ơn chị! Cũng muốn xin lỗi chị..."

"Không chuyện gì. Đi đường cẩn thận, sau này có khó khăn có thể tìm tới tôi."

Tiễn Đường Bích Như đi. Quân Dao uể oải quay về phòng ngủ nghỉ trưa, không có hứng ăn uống gì mà chỉ muốn ngủ thôi. Cô tự cảm thấy bản thân có thể kiêm thêm nghề chuyên viên tư vấn. Thuyết phục được một người có ý định làm tiểu tam quay đầu hoàn lương cũng không phải chuyện gì dễ dàng, thế mà cô cũng làm được đây thây...?

Trằn trọc trên giường một hồi mới chìm được vào giấc ngủ. Dường như trong lòng không còn điều gì vướng bận, Quân Dao ngủ rất say. Ngủ trưa thế nào mà khi tỉnh dậy đã hơn 8 giờ tối. Thế nhưng trong nhà vẫn không có sự xuất hiện của Bác Văn.

Nghĩ anh vẫn còn công việc giải quyết chưa xong nên chưa về. Bụng lại đang biểu tình, Quân Dao tranh thủ xuống bếp nấu tạm cho mình bát mỳ gói. Đồ ăn nấu buổi trưa đều đưa hết cho Đường Bích Như, cô lại lười nấu ăn nên tìm tới giải pháp xử lí nhanh nhất.

Ăn xong, rửa dọn xong, tắm rửa sạch sẽ xong, xem một tập phim xong cũng vẫn chưa thấy bóng dáng Bác Văn đâu. Đồng hồ điểm 11 giờ, Quân Dao gọi cho anh vài cuộc đều không có người nhận. Bất đắc dĩ lắm mới phải làm phiền tới Bách Điền.

[Bách Điền phải không? Sếp của các cậu có ở đó không? Có phải đang tăng ca nên giờ chưa về sao? Có cần tôi mang đồ ăn tới cho mọi người không?]

[A, chị dâu. Sếp đi làm nhiệm vụ gấp từ chiều, không kịp gọi cho chị nên nhờ em chuyển lời. Nhưng em bận quá nên quên mất, thật xin lỗi chị dâu...]

[Không sao. Nhưng cậu không phải đi sao?]

[Sếp đưa một nhóm khác đi. Em ở nhà lo liệu giấy tờ.]

Bác Văn đi làm nhiệm vụ. Quân Dao bất giác nhớ đến lời anh thủ thỉ với mình đêm qua mà cảm thấy lòng không yên.

[Vậy... Nhiệm vụ này có nguy hiểm không?]

[Không đâu, đây chỉ là một nhiệm vụ nhỏ thôi. Chị dâu đừng quá lo lắng, sếp sẽ sớm quay lại thôi!]

[Vậy được, tôi không làm phiền cậu nữa!]

Cúp máy, Quân Dao mất một hồi đi đi lại lại trong nhà. Lần đầu tiên sau một thời gian cưới nhau, trong nhà chỉ có duy nhất một mình cô.

Những ngày không có Bác Văn, Quân Dao như được quay trở lại với cuộc sống độc thân trước kia. Quanh quẩn ở nhà làm việc mãi cũng chán, Quân Dao quyết định về nhà một chuyến. Trước khi về còn cẩn thận hầm canh gà thuốc bắc mang về cho ba mẹ tầm bổ.

Quân Dao bắt xe về tới nhà. Bước vào sân, đập vào mắt cô là cảnh tượng người cha kính yêu của mình đang chơi đùa matxa cho chú poodle nhỏ xinh.

"Ba, con về rồi nè!"

Quân Trạch cười khệnh, không thèm liếc nhìn con gái rượu mà chỉ chăm chăm chơi đùa với chú chó nhỏ: "Ha, cũng biết đường về nhà cơ đấy? Tôi còn tưởng chị quên mất mình còn cái nhà này, quên mất hai ông bà già này cơ chứ?"

"Ba ba, con biết lỗi rồi người đừng giận con nữa. Chú chó này ở đâu vậy ba?"

"Chị có về nhà đâu mà biết Bánh Cá tới lúc nào? Đúng là con gái lấy chồng thì thành con nhà người ta, về nhà cũng chỉ là khách thôi thật..."

Bành Nghiên Đình từ trong nhà phi dép ra, chuẩn xác trúng vào tấm lưng rộng lớn của Quân Trạch: "Đau anh!!!"

"To đầu rồi còn giận với dỗi cái gì? Con bé lâu mới về nhà lại còn đôi co với nó, ông muốn ăn đạp à?"

"Em thật hung bạo..."

Quân Dao cũng muốn sờ lông chú chó poodle này nhưng ba Trạch nhất quyết không để cô đụng vào, thế là tức khắc lại bị một chiếc dép nữa phi vào người. Bất đắc dĩ đành đem bánh cá cho con gái chơi cùng.

"Mẹ, chú chó này từ đâu ra vậy?"

"Là ba con nhận nuôi. Nó tên là Bánh Cá. Ba con nói từ khi con đi lấy chồng, ông ấy nhớ con nên mới nhận Bánh Cá về để có người bầu bạn."

"Ai nói anh nhớ con nhỏ này?"

"Chẳng phải ba còn mẹ sao? Con cũng đâu phải không về đâu. Chẳng qua thời gian này có chút chuyện bận rộn nên chưa về được. Sau này con sẽ thường xuyên về chơi với hai người."

"Ông ấy phiền chết đi được. Nhờ có Bánh Cá ông ấy mới bớt làm phiền mẹ."

Quân Trạch nhìn vợ ghét bỏ mình, khuôn mặt tràn ngập dáng vẻ đáng thương tội nghiệp. Ông cảm thấy mình giống như người thừa trong chính căn nhà của mình. Người đàn ông bị vợ ghét bỏ là một người đàn ông đáng thương.

"Con về một mình à? Bác Văn đâu?"

"Anh ấy đi làm nhiệm vụ, mới đi được một ngày thôi."

Tối đó Quân Dao cũng không trở về nhà mình mà quyết định ở lại bầu bạn với cha mẹ. Cũng lâu chưa về nhà, cô muốn ngủ lại đây một đêm. Hôm sau giải quyết bữa trưa xong mới lững thững quay trở về nhà mình. Con gái ở lại có một ngày, Quân Trạch vô cùng bịn rịn không muốn rời xa. Ngoài việc bám vợ, ông còn bám con gái nữa... Nhiều khi Quân Dao cảm thấy ba mình chính xác là một đứa trẻ chưa lớn, hẳn là do quen với việc được mẹ cưng chiều từ khi mới lấy nhau về.